Chap 16: Tiểu Hạ Tịch
Rời khỏi cửa hàng của chị Hiểu Chị, Tô Văn Hiệu vẫn ngoái đầu nhìn lại rất lâu, dường như là muốn lưu lại dáng vẻ người đó thêm một chút nữa.
“Đứng đó làm gì vậy? Còn không mau trở về.” Văn Bắc đi phía trước đang quay lại đợi Tô Văn Hiệu, đống đồ ăn mua ban nãy trở kí túc xá liền phải làm nóng lại mới có thể ăn tiếp, ngược lại đống kem sớm đã bị cậu ta tiêu diệt sạch sẽ.
Tần Tấn Dương trở về phòng, cầm trên tay món quà được Hiểu Nhi đóng gói vô cùng đẹp mắt. Thuận tiện thắt thêm một chiếc nơ bên ngoài. Chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ Hạ Tịch mặc bộ váy này chắc hẳn sẽ vô cùng xinh đẹp, khuân mặt không tự chủ được lại nở một nụ cười.
Cậu vẫn đang thầm nghĩ ngày mai nên nói thế nào để Hạ Tịch nhận món quà này, suy đi tính lại vẫn là nên để vào hôm sinh nhật mình, Hạ Tịch cô ấy nhất định sẽ không từ chối.
Rất nhanh sau đã đến sinh nhật Tần Tấn Dương.
Khi đồng hồ vừa điểm vào chính xác lúc 00:00 điện thoại của Tấn Dương bỗng reo lên, là cuộc gọi đến của Hạ Tịch.
“Tấn Dương, sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói ngọt ngào pha thêm chút nhỏ nhẹ của Hạ Tịch vang lên.
“Ừm, ngày mai tớ có thứ này muốn đưa cho cậu.”
Cô không giấu nổi tò mò mà hỏi ngược lại Tấn Dương đó là thứ gì vậy. Hôm nay đã là sinh nhật của cậu ấy rồi, không nhận quà của người khác, tại sao lại còn tặng quà cho mình.
Bản thân Hạ Tịch điểm nào cũng tốt nhưng lại rất hay tò mò. Ngay cả mẹ cô cũng từng nói ngày nhỏ Hạ Tịch rất hiếu động, cái gì cũng tò mò rồi nghịch ngợm cho bằng được. Minh chứng cho chuyện này chính là vào hồi cô mới hơn 3 tuổi, vì muốn tìm xem nhà của chú kiến ở đâu liền chậm rãi đi tìm cả một buổi sáng. Kết quả cuối cùng cũng tìm được rồi, chỉ là khi đó cô không ngần ngại đưa ngón tay vào cái lỗ nhỏ bên dưới ấy. Cuối cùng vẫn là khóc lóc chạy về để mẹ dỗ dành, ba cô vì để trả thù thay con gái mà không ngần ngại dùng bình xịt côn trùng đuổi đám kiến đó đi. Dường như là lỡ tay mà diệt sạch nguyên một hang ổ của bọn chúng.
“Tiểu Tịch ngoan, papa đã thay con trả thù rồi, đừng khóc nữa có được không?”
Nghe tin đàn kiến bị ba mình giết hại, tiểu Hạ Tịch khi đó càng khóc to hơn. Ba cô có dỗ thế nào cũng không nín nổi, mẹ cô chỉ biết lườm ông chồng đáng ghét của mình rồi an ủi cô.
“Hạ Tịch ngoan, việc làm của papa cũng không phải là xấu. Con phải biết loại kiến đó có nọc độc rất mạnh, dù chúng bình thường không làm tổn hại chúng ta nhưng vị trí lại hay xuất hiện ở sân chơi bên dưới. Papa làm như vậy cũng là để bảo vệ các bạn nhỏ khác, nếu lỡ may các bạn nhỏ khác cũng bị chúng cắn rồi phải chịu đau như Tiểu Tịch thì phải làm sao đây?”
Quả nhiên vẫn là lời nói của mẹ có sức thuyết phục cao hơn. Suy nghĩ một lúc tiểu Hạ Tịch mới dừng khóc. Ba cô cũng nhân cơ hội này dỗ dành đứa con gái duy nhất này của mình.
“Được rồi, được rồi. Hạ Tịch ngoan đừng giận ba nữa nhé. Chiều ba sẽ mua nhiều bánh ngọt về cho con, có được không?”
Đợi đến khi cô lớn dần theo thời gian, có nhiều chuyện, nhiều thứ thay đổi. Ngay cả tính cách cũng có phần dịu dàng hơn trước. Thừa hưởng gen trội từ cả ba và mẹ nên càng lớn Hạ Tịch lại càng xinh hơn, chỉ có điều làm ba mẹ cô bất ngờ nhất là không thể nào tin nổi đứa con gái của họ khi trở thành thiếu nữ lại có thể duyên dáng, xinh đẹp đến như vậy.
Bởi vì tính cách trước đây của cô, ba đã từng không ít lần bàn đến chuyện sẽ đưa Hạ Tịch vào quân đội, nối tiếp sự nghiệp của bản thân.
Mẹ cô khi đó cũng không hẳn là phản đối, nhưng từ khi nhìn thấy cô con gái của mình ngày càng xinh đẹp. Nhất là mấy bộ váy bà cất công chuẩn bị bộ nào bộ nấy đều khiến Hạ Tịch trở thành một thiếu nữ yêu kiều, dịu dàng thì chuyện đó chỉ còn là không dĩ vãng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!