Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi - Vũ Linh Đan - Trương Thiên Thành

Chương 278: Cô về xem sẽ biết, tốt nhất là nên xem một mình

Phạm Thu Trang mở to mắt, nghiêm túc nói: “Mặc dù tôi không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng cô không phải là người như thế.”

Vũ Linh Đan bị chọc cười: “Cho nên cô phỏng vấn đều dựa vào trực giác à?”

“Dĩ nhiên là không!” Phạm Thu Trang phủ nhận, cười thoải mái: “Trước kia là trực giác. Nhưng sau buổi phỏng vấn hôm nay, tôi càng cảm thấy không phải.”

“Vậy à?” Vũ Linh Đan ngẫm nghĩ, hình như cô đâu có nhắc đến chuyện này?

“Hơn nữa tôi đã nhận được tin nội bộ, chuyện tai nạn giao thông đã bị ém xuống. Điều đó có nghĩa là gì? Chứng minh có kẻ đứng sau hãm hại cô, bây giờ mục đích đã đạt được nên bắt đầu chậm rãi hủy bỏ, chẳng qua chuyện khác…” Phạm Thu Trang nhíu mày cắn răng, vẻ mặt áy náy, cứ như thể tin tức không bị ém xuống là do cô vậy.

Vũ Linh Đan bình tĩnh lắng nghe. Không cần đoán cũng biết là thủ đoạn của Dương Thanh My. Cho nên ngay từ ban đầu cô đã không quan tâm, chuyện này sẽ có người xử lý. Thế nên cô mới đặt trọng tâm vào hai mẹ con Nguyễn Kim Thanh, bây giờ cũng đã có bằng chứng.

“Cô đừng lo lắng, chuyện khác cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.” Vũ Linh Đan nói rồi đẩy USB qua, trông như muốn làm Phạm Thu Trang vui vẻ như là dỗ dành con nít.

“Đây là…” Phạm Thu Trang khó hiểu.

“Cô về xem sẽ biết, tốt nhất là nên xem một mình.” Vũ Linh Đan chớp mắt, vẻ mặt thần bí.

Phạm Thu Trang lộ vẻ vui sướng, nhưng sau đó lại trở nên buồn bã. Ngay cả Vũ Linh Đan cũng nhận thấy Phạm Thu Trang đang lo lắng cho mình. Có lẽ chuyện gì cũng có ngoại lệ, Vũ Linh Đan nghĩ vậy.

“Cô Vũ… Tôi có thể gọi cô là chị được không?” Phạm Thu Trang bỗng nói.

Vũ Linh Đan kinh ngạc, nhưng không phải là không thể tiếp thụ. Cô gật đầu, sau đó nghe Phạm Thu Trang nói: “Chị Linh Đan, thực ra từ nhỏ em đã không có bố mẹ, cô chú đã nuôi em lớn lên. Tới bây giờ em vẫn nghĩ mình rất đáng thương, nhưng nay nghe chị kể, em cảm thấy em thật sự phải cảm ơn trời xanh, ít ra chú vẫn coi em là con gái ruột.”

“Tôi không cảm thấy mình đáng thương.” Vũ Linh Đan thản nhiên nói.

Phạm Thu Trang rất kinh ngạc, thậm chí lỡ mồm nói: “Sao có thể chứ?”

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận