Vũ Linh Đan trợn tròn mắt, có trời mới biết đứng ở đây cô có thể ngủ gật, híp mắt là muốn đóng cửa lại: “Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi ngủ tiếp đây”
Vũ Linh Đan trừng mắt lườm Trần Đức Bảo, kiên nhẫn chờ anh ấy có muốn nói chuyện gì không.
Sắc mặt của Trần Đức Bảo đã sớm đỏ bừng, vô cùng xấu hổ:
“Chuyện đó. Cô Linh Đan, cô có thể tự gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Thành được không? Nếu không tôi lo rằng kiểu gì Tổng giám đốc Thành cũng sẽ trực tiếp từ thành phố Hải Phòng trở về gấp”
Lời nói trước mặt chẳng có tác dụng gì đối với Vũ Linh Đan, nhưng một câu cuối cùng quả thực chính là một vũ khí đánh thức não, hoàn toàn xóa sạch cơn buồn ngủ của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan làm một cử chỉ OK rồi bắt đầu tìm điện thoại.
Không nhìn không biết, nhìn vào danh sách cuộc gọi nhỡ, trái tim của Vũ Linh Đan bắt đầu đập thình thịch, cả người hoàn toàn không được thoải mái.
Một trăm lẻ một cuộc gọi nhỡ.
Có phải Trương Thiên Thành đã dành cả đêm qua để gọi điện thoại đúng không?
Vũ Linh Đan cẩn thận nhớ lại một chút, từ sau khi cô đến nhà Vũ Phong Toàn đến giờ vẫn không để ý đến điện thoại di động của mình, sau khi đi ra ngoài cả một ngày, cô thực sự rất mệt mỏi, về nhà vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Vũ Linh Đan hoàn toàn có thể tưởng tượng được Trương Thiên Thành ở đầu bên kia điện thoại đã tức giận như thế nào mà mới sáng sớm đã bảo Trần Đức Bảo đến đập cửa.
Vũ Linh Đan hít một hơi thật sâu, trong đầu đang suy nghĩ những lời giải thích, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí bấm điện thoại.
Nghe tiếng tút tút, Vũ Linh Đan cảm thấy ngay cả một hơi thở của mình cũng vô cùng xa xỉ.
“Cuối cùng cũng chịu trả lời điện thoại, Vũ Linh Đan, cô được lắm.”
Trong điện thoại, giọng điệu của Trương Thiên Thành rất
khó chịu, giống như bị đè nén dưới hàng trăm nghìn ngọn núi lửa sắp phun trào, bên dưới bình tĩnh, nhưng lúc nào cũng có thể thiếu đốt Vũ Linh Đan đến mức không còn chút cặn bã nào.
Vũ Linh Đan hơi xấu hổ, dựa theo những lời nói nghĩ sẵn từ trước, mở miệng nói: “Tối qua ngủ sớm quá, điện thoại lại để chế độ yên lặng nên không nghe thấy”
“Vậy sao?”
Trương Thiên Thành cũng không tin điều đó, tàn nhẫn vạch trần lời nói dối của Vũ Linh Đan: “Nhưng trong nhà cả đêm đều không sáng đèn, xin hỏi cô đi đâu để ngủ vậy?”
“Không phải tôi đi ngủ sớm sao, ngủ thì cũng phải tắt đèn chứ, do anh không để ý mà.”
Vũ Linh Đan chột dạ nói.
“A, cả đêm tôi cho người gõ cửa, cô thì đến sáng sớm mới về nhà, xem ra cuộc sống về đêm của cô thật muôn màu muôn vẻ nhỉ, Vũ Linh Đan.”
Vũ Linh Đan tốn công tốn sức nói dối một hồi lâu, không ngờ Trương Thiên Thành đã sớm phát hiện, lại cứ ngồi đây nghe cô quanh co giải thích.
Vũ Linh Đan thẹn quá thành giận, cũng cảm thấy đứng ngồi không yên, lập tức kêu lên trong điện thoại: “Trương Thiên
Thành, có phải anh bị bệnh thần kinh hay không, biết rõ tôi sáng sớm nay mới về lại còn quấy rầy giấc ngủ của tôi.”
“Cái gì, anh hỏi tôi tối qua làm gì á, haha, thật xin lỗi, đây là chuyện riêng tư của tôi, anh không có quyền hỏi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!