Chương 74: Không tin tưởng
Lúc Vũ Linh Đan đến đó thì mọi người đều đang thảo luận về chuyện xảy ra tối ngày hôm qua. Ngay khi Vũ Linh Đan tiến vào thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn sang phía cô.
Thế nhưng khi Vũ Linh Đan nhìn lại thì bọn họ lại rối rít rời mắt đi chỗ khác, rồi tiếp tục trò chuyện.
Hội nghị vẫn thường kéo dài liên tục hơn hai tiếng đồng hồ. Một lúc sau, cơn buồn ngủ của Vũ Linh Đan đã bắt đầu ập đến, vì vậy cô liền chợp mắt luôn tại đó.
Đột nhiên, một tràng pháo tay vang dội truyền đến làm cho Vũ Linh Đan sợ tới mức giật mình. Cô thấy mọi người đều đã lần lượt đi ra ngoài, có thể thấy là hội nghị đã kết thúc rồi.
Vũ Linh Đan nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động, hơn nữa tất cả đều là của Công Nữ Hoàng San. Vậy nên cô liền vội vội vàng vàng chạy về khách sạn, gọi một tiếng thì Công Nữ Hoàng San mới bắt đầu bò ra từ trong tủ quần áo với vẻ mặt hoảng sợ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Linh Đan, sau khi cậu vừa đi khỏi đã có một đám người vào đây, cũng may là mình phản ứng nhanh nên mới không bị phát hiện đấy. Kết quả, cậu có biết mình đã nhìn thấy gì không?”
Công Nữ Hoàng San liên tục vỗ nhẹ lên ngực, bày ra một dáng vẻ vừa nghĩ đến đã thấy sợ rồi. Thậm chí trong tình huống nguy hiểm như tối hôm qua, cô cũng chưa từng thấy biểu cảm như thế này trên mặt cô ấy.
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”
Trong lòng Vũ Linh Đan bắt đầu lo lắng, nhớ tới nụ cười đầy ẩn ý của Lưu Quốc Bình sau khi hội nghị kết thúc, thì sau lưng cô liền có chút tê dại.
“Nói ra chỉ sợ cậu không tin, ngay khi mấy người kia tiến vào thì lập tức lục tung hết tất cả những thứ mà cậu mang đến. Đương nhiên là cuối cùng họ cũng chẳng thể tìm được gì nên sau đó liền rời đi Công Nữ Hoàng San bĩu môi chỉ sang vị trí của chiếc vali, quả nhiên nó đã bị đảo lộn thành một mớ hỗn độn.
“Những người này quá to gan rồi, quả thật là coi trời bằng vung!”
Vũ Linh Đan tức giận đến mức trực tiếp chửi thề, hai tay chống nạnh, lồng ngực run lên bần bật: “Chẳng trách họ lại tự tin như vậy ở hội nghị, thì ra là đã dự liệu rằng mình sẽ không thể làm gì họ “À đúng rồi, trong lúc mấy người họ lục soát đồ đạc thì mình đã nghe thấy có người gọi điện thoại, mà cái tên mà họ nói chính là Tổng giám đốc Vũ…”
Công Nữ Hoàng San suy nghĩ lại một chút rồi bổ sung.
“Tổng giám đốc Vũ sao?”
Vũ Linh Đan sững sờ.
Sau đó cô nghĩ lại, Bạch Đằng chính là doanh nghiệp của dòng họ, mà số người trong Thành Đức cũng không phải là ít, chỉ sợ vị Tổng giám đốc Vũ này cũng là một thành viên quan trọng của nhà họ Vũ rồi.
Vũ Linh Đan nảy ra một ý định: “Trước tiên mình phải nhìn xem trong đội ngũ lãnh đạo có mấy Tổng giám đốc Vũ đã”
“Mình đã điều tra giúp cậu rồi”
Công Nữ Hoàng San lấy ra một ảnh chụp màn hình: “Mình còn bắt đầu tra từ cấp trung lên trên đó, thế nhưng kết quả cũng chỉ thấy được một người họ Vũ chính là Vũ An Đức này”
Vũ An Đức?
Trong đầu Vũ Linh Đan lướt qua một lần, nhưng cũng không có ấn tượng gì về cái tên này, nhìn dáng dấp thì có vẻ là họ hàng xa của dòng họ Vũ.
“Ngoài ra mình cũng đã điều tra quan hệ cá nhân của Vũ An Đức giúp cậu rồi. Người đàn ông này đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng có điều cũng chỉ làm công việc Quản lý khách sạn ở Thành Đức, tính tình thật thà, thường ngày cũng không có sở thích dư thừa nào, hết giờ làm thì sẽ về với vợ con…”
“Nghe như cậu nói thì có vẻ đó là một người đàn ông khá thành thật và có trách nhiệm”
Vũ Linh Đan cười nói.
Công Nữ Hoàng San nhún vai: “Ít ra nhìn bề ngoài thì như vậy. Tuy nhiên, biết mặt không biết lòng, ai mà biết được ông ta đã lén lút làm cái gì sau lưng cơ chứ.”
Vũ Linh Đan không thể không tiếp tục thán phục Công Nữ Hoàng San thêm lần nữa. Mới chỉ có nửa buổi sáng mà người phụ nữ này không chỉ điều tra ra nhân vật chủ chốt của sự việc, mà thậm chí ngay cả gia đình của người ta cũng đã tìm ra một cách rõ ràng.
Công Nữ Hoàng San vén mái tóc ngắn lên, dựa người lên bàn: “Thế nào, có muốn mình giúp cậu thăm dò sự thật không”
Vũ Linh Đan có thể nhìn ra, Công Nữ Hoàng San nỗ lực như vậy rõ ràng là do cô ấy vẫn không yên lòng về chuyện thất bại của tối hôm qua. Nếu chuyện này đổi thành bản thân Vũ Linh Đan cô, thì cô nhất định cũng sẽ không thể chịu nổi. Vậy nên cô cũng không vạch trần cô ấy, nếu làm như vậy có thể khiến trong lòng cô ấy trở nên dễ chịu hơn một chút thì cứ làm đi.
Vào giờ cao điểm của buổi trưa, Công Nữ Hoàng San đội một mái tóc xoăn dài màu đỏ rượu lên đầu, đeo đôi giày cao gót đỏ rồi rời khỏi khách sạn.
Lúc này còn chưa đầy một tiếng nữa là đến thời gian hẹn với Trần Đức Bảo.
Vũ Linh Đan cầm điện thoại di động lên nhấn số của Trương Thiên Thành: “Tôi còn có một điều kiện!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức cau mày lại.
Đây rõ ràng chính là muốn lên giá!
Thấy Trương Thiên Thành không nói gì thì Vũ Linh Đan liền hiểu rằng anh đã tức giận rồi. Cô biết mình làm như thế này là không đúng, thế nhưng trước mắt cô cũng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi, vậy nên cô tiếp tục nói: “Nếu tôi có thể chứng minh được chuyện này không liên quan gì đến tôi thì anh phải giúp tôi lấy được sổ sách thật sự của Thành Đức”
“Tôi nghe nói tối hôm qua ở Thành Đức đã xảy ra động tĩnh không nhỏ, nhưng nhìn cô có vẻ vẫn rất tốt”
Đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng lên tiếng.
Mặc kệ là xấu hay tốt thì cuối cùng Vũ Linh Đan cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì, mặt dày nói: “Thật ra đó cũng không thể tính là một điều kiện bổ sung được, trước đó không phải anh đã đồng ý với tối rồi sao”
“Vậy bây giờ cô lại muốn dùng cái gì uy hiếp tôi đây?” Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khẩy.
Cuộc nói chuyện đi vào tình thế bế tắc, Vũ Linh Đan không còn lời nào để nói, trầm giọng xuống nói thẳng: “Anh nói luôn đi, anh giúp hay không giúp?”
“Nếu tôi không giúp cô, thì không phải cô sẽ còn gây ra chuyện lớn hơn nữa sao. Chuyện này cứ coi như tính trong vở kịch của chúng ta đi, đúng một giờ chiều nay xuất phát, tốt nhất cô đừng có đến muộn!”
Trương Thiên Thành nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Vũ Linh Đan bĩu môi, người đàn ông này thật đúng là thích ra lệnh cho người khác.
Trải qua một đêm này, Vũ Phong Toàn muốn không biết chuyện gì đã xảy ra chiều hôm qua cũng khó. Thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, có vẻ như mối quan hệ xã giao của Trần Đức Bảo cũng không tồi.
Như vậy thì sau này cô cũng không cần phải lo lắng.
Đúng một giờ chiều.
Một chiếc xe Lincoln xuất hiện trước cửa khách sạn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, mà hiệu quả Trương Thiên Thành muốn cũng chính là như thế này, hơn nữa còn đích thân xuống xe mở cửa cho Vũ Linh Đan.
Trong khoảng thời gian dừng lại ngắn ngủi này, cũng đủ để người ta chụp được một bức ảnh rõ ràng.
Phía sau chiếc Lincoln còn có mấy chiếc xe địa hình hộ tống, tuy rằng Vũ Linh Đan biết rằng đây chỉ muốn để cho người khác nhìn thấy nhưng vẫn bị trận địa này của Trương Thiên Thành dọa sợ.
“Lát nữa chúng ta đi đâu vậy?”
Vũ Linh Đan ngồi trong chiếc xe trống trải thì có chút bất an hỏi.
Trương Thiên Thành mặc một bộ âu phục màu đen, khuy áo đính kim cương khẽ phát ra tia sáng lập lòe, từ đầu đến chân của người người đàn ông này không có chỗ nào không biểu lộ ra khí chất phi phàm.
Chỉ thấy anh thờ ơ liếc nhìn Vũ Linh Đan một cái, khi thấy cô để mặt mộc thì dường như có chút ghét bỏ. Từ trước tới nay cũng chưa bao giờ thấy người phụ nữ này trang điểm mỗi lần gặp anh.
“Có vấn đề gì sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!