Hai người họ lên xe, Đàm Hinh ngồi ngay vào ghế cạnh tài xế, Quý Yến thì đi thẳng xuống hàng ghế sau.
Diệp Lâm bật cười hỏi: "Bọn con cãi nhau à?"
Quý Yến có chút xấu hổ: "Không có đâu dì Diệp." Nói xong câu này còn cẩn thận liếc mắt nhìn Đàm Hinh, hai bên tai còn ửng hồng.
Đàm Hinh nói: "Mẹ, chút nữa đến giờ cao điểm kẹt xe, mình về sớm thôi."
Diệp Lam gật đầu, "Được, sắp đến giờ tan tầm rồi."
Nói rồi nổ máy xe, hơn 4h chiều nên đường cũng còn khá vắng, bà quay đầu sang hỏi: "Tiểu Hinh, chiều nay con thi ổn chứ?"
"Cũng tạm, hầu như con đều trả lời hết các câu hỏi."
Cô nói chuyện luôn khiêm tốn nên Diệp Lam tin chắc bảy tám phần có thể đậu, thả lỏng tinh thần, ý cười trong mắt càng nồng đậm. Những ngày gần đây công ty bận rộn, bà muốn lấy hết những thứ sau ly hôn từ công ty, nhưng dạo này Đàm Diệu Uy thỉnh thoảng điều tra nên bà có hơi khó khăn, cũng may còn đứa con gái tốt này.
Nhân lúc đèn đỏ, bà quay sang xoa đầu con gái: "Về nhà dì Lâm sẽ hầm canh gà cho con, lần này thi chắc mệt lắm, con cần được tẩm bổ thêm."
Đàm Hinh làm vẻ mặt vui vẻ nhu thuận, gật đầu thuận theo. Có lẽ năm đó mẹ cô có sai lầm nhưng cô không thể nào chỉ trích, bởi vì nếu mẹ không cố chấp thì làm gì có người nào tên Đàm Hinh tồn tại. Cô rất biết ơn mẹ đã mang cô đến cuộc đời này, còn che chở cô như vậy.
Quý Yến nhìn thấy sự dịu dàng của cô, trái tim bỗng co lại. Bộ dạng tươi cười này cũng đã từng thuộc về cậu, nhưng bây giờ thì đã không còn nữa."
Là lỗi của cậu sao.
***
Sau bữa tối, Đàm Hinh lâu lắm không được thư thái như vậy, cô ra sân ngồi hóng mắt trên ghế xích đu. Cô đeo tai nghe lên, đặt MP3 màu tím vào túi, nghe một bản nhạc với giai điệu chậm rãi từ từ cảm nhận làn gió mát của buổi tối trong lành.
Còn sống, thật tốt.
Dì Lâm đang ở vườn hoa bên cạnh nhổ cỏ, Đàm Hinh ngồi xổm xuống giúp đỡ.
');}
Dì Lâm hoảng hốt nói: "Tay của tiểu thư đẹp như vậy sao có thể làm được."
Bà làm việc ở Đàm gia đã lâu, đã phục vụ từ đời trước rồi nên tư tưởng có chút lạc hậu, Đàm Hinh bật cười: "Vậy tay con để làm gì?"
Dì Lâm không chút nghĩ ngợi nói ngay: "Tiểu thư là danh môn khuê tú, chỉ nên ngồi một chỗ. Hoặc ở trong phòng khách tấu một bản nhạc, giống như bà Diệp vậy."
Bà Diệp là bà ngoại của cô, năm đó nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước, vừa là nhạc sĩ vừa là nhà soạn nhạc từng được quốc hội mời đến trình diễn.
Đàm Hinh lắc đầu cười: "Đáng tiếc con không có thiên phú như bà ngoại, cũng không hứng thú với việc đó. Con chỉ hy vọng dùng đôi tay này để sáng tạo nhưng cái mới."
Mặc dù lúc nhỏ, mẹ đã muốn hướng cô đến với âm nhạc nhưng cô lại không có hứng thú, Diệp Lam luôn tôn trọng ý kiến của con cái nên cũng không ép buộc cô. Kiếp trước cô học đại học ngành thiết kế cao cấp ở nước ngoài, chủ yếu về các sản phẩm thiết kế đã được nhận không ít giải thưởng.
Nhưng một lần nữa bắt đầu, cô không muốn làm chuyện nhàm chán, lặp lại ngành học đó. Mà Đại học S cũng không chuyên về thiết kế cao cấp, vì vậy lần này cô sẽ đi theo một con đường hoàn toàn mới.
Sau khi nhặt cỏ giúp dì Lâm, cô chuẩn bị lên phòng tắm thì gặp Quý Yến và Dư Hạo đang ngồi nói chuyện cùng ba cô ở phòng khách. Nói chung là do hôm nay nói chuyện với cô hơi xấu hổ nên mới cùng Dư Hạo đến tìm cô.
Dư Hạo cũng bắt chước gọi một tiếng chú Đàm, nhìn qua còn có vẻ không giống như thiếu gia ăn chơi lêu lổng lúc thường. Lại thêm Dư gia và Thành Hâm có hợp tác vài chuyện nên Đàm Diệu Uy đối xử với cậu khá lịch sự.
Đàm Diệu Uy thấy Đàm Hinh thì gọi: "Tiểu Hinh, Quý Yến và Dư Hạo đến rủ con đi chơi, con lên lầu thay đồ rồi đi cùng bạn đi."
"Cha, hôm nay con rất mệt nên muốn nghỉ ngơi."
Dư Hạo vội nói: "Cũng không xa lắm, cậu chỉ cần ngồi đó uống nước ép xem bọn tớ chơi bóng bàn cũng được."
Đàm Hinh hơi sửng sốt: "Vậy thì có ích gì?"
Dư Hạo cười hì hì: "Bọn tớ toàn con trai nên rất chán, nếu có một mỹ nữ bên cạnh cảm thấy có mặt mũi hơn! Mà sau này cũng ít cơ hội được đi chơi với nhau, cậu không phải đã thi..."
Đàm Hinh giật mình, chuyện cô thi Đại học S đã giấu ba cô, mẹ cô còn chưa chuẩn bị đủ tài lực, qua một thời gian nữa mới có thể đối mặt.
Cô vội nói: "Ừm, cuối cấp cũng chẳng có nhiều thời gian, các cậu chờ chút tớ đi thay đồ."
Dư Hạo kinh ngạc ồ lên một tiếng. Quý Yến thấy tên bên cạnh chẳng có chút ý tứ gì: "Chú Đàm, bọn con ra ngoài chờ cậu ấy đây."
Đàm Diệu Uy luôn đối xử tốt với Quý Yến, nghe vậy liền cười nói: "Được, bọn con đừng về trễ quá, về sớm một chút."
"Được."
Hai người ra khỏi nhà, dừng lại ở một chiếc xe hơi màu xám bạc có cả quầy bar, tủ lạnh, TV gần như đầy đủ nội thất. Phương Lập Tân dựa lên cửa xe, ánh mắt lãnh đạm không biết đang suy nghĩ gì. Thấy chỉ có hai người họ ra, cậu liền hỏi: "Đàm Hinh không đi sao?"
Có một cái đầu tóc vàng óng thò ra cửa xe, ngáp một tiếng: "Anh nói này Thiếu gia Phương, nếu em ấy không biết có đi hay không mà cậu còn bảo bọn này chờ?"
Phương Lập Tân liếc mắt sang, anh ta cười trừ hai tiếng rồi rụt đầu vào.
Quý Yến nói: "Cậu ấy đang thay đồ."
Dư Hạo làm ra vẻ mặt kỳ lạ: "Vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy? Ba của Đàm Hinh không biết cậu ấy đi thi Đại học S sao? Xém chút nữa tớ đã lỡ miệng."
Phương Lập Tân cũng không ngờ đến.
"Thật sự ba cậu ấy không biết sao?"
"Xem qua hẳn là không rồi." Dư Hạo sờ cằm đăm chiêu "Nhưng cũng kì lạ, Đàm Hinh rất thân với ba mà chuyện lớn như vậy lại đi giấu diếm."
Quý Yến chen ngang: "Không muốn nói là có lý do, chúng ta giúp cậu ấy giữ bí mật là được."
Dư Hạo tức lên đánh cậu một cái: "Lỡ miệng không phải cậu sao, tớ đến đây giúp cậu lừa cậu ấy ra. Hừ, đúng là kẻ vô đạo đức."
Nói xong rồi nhanh chóng đi vào xe.
***
Ban đêm đi chơi bên ngoài nên Đàm Hinh thay một chiếc áo sơ mi lụa tơ tằm trắng cùng quần cao bồi dài để an toàn. Nhưng mà có hơi nóng một chút.
Vừa ra khỏi cửa nhà thì tay cô đã đổ mồ hôi. Nhìn ra phía ngoài, Quý Yến và Phương Lập Tân đang đứng trước xe, hai người trừng mắt nhìn nhau, không khí có vẻ không tốt mấy.
Cô đến gần hỏi: "Cậu không thấy nóng sao, còn chưa vào xe ngồi nữa."
Phương Lập Tân nói: "Tớ đang định vào." Cậu ta liếc qua Quý Yến, đi lên xe trước. Quý Yến còn đứng đó, mắt dò xét nhìn cô, Đàm Hinh nhớ lại câu hỏi hôm nay của Quý Yến cô vẫn chưa có câu trả lời.
Quý Yến đến trước mặt cô, thấp giọng nói: "Cậu đừng vội, tớ cho cậu thời gian cân nhắc..."
"..."
Đàm Hinh cảm thấy, người vội là cậu ta chứ.
Lên xe, Dư Hạo ân cần đưa một ly nước chanh cho cô: "Xin lỗi Đàm Hinh, cậu không giận chứ?"
Đàm Hinh cười hỏi: "Tại sao tớ phải tức giận?"
Đương nhiên là do cậu vạ miệng rồi.
Dư Hạo tự giác ngừng nói, lắc đầu nói: "Không có không có tức giận. Haha."
Loại xe sang trọng này có tính năng rất tốt, nhanh nhưng ổn định, không khí cũng khá tốt. Thêm ở trên có đèn âm nhạc lấp lánh, trên bàn cũng trưng bày hơn mười chai rượu Tây cao cấp, trong tủ lạnh để đầy các đồ uống trái cây như một quầy nước di động vậy.
"Không phải đi đánh bóng sao? Giống như mở tiệc vậy?"
Phương Lập Tân nói: "Là mở mang tầm mắt mới đúng."
Dư Hạo chột dạ sờ cánh mũi: "Chẳng phải ban đầu nghĩ cậu sẽ không đi. Nhưng thật ra đây là sinh nhật của một người anh em của tớ, cậu có thể đi để kết bạn thêm. Còn nếu cảm thấy ồn ào thì sau khi cắt bánh tớ sẽ đưa cậu về."
"..."
Đàm Hinh không tức giận vì cô hiểu rõ tức giận với đám nhóc con cũng chả có ích gì. Tóc vàng ngồi trước mở miệng nói: "Phương thiếu, giới thiệu chút đi, tớ chờ nãy giờ rồi đó."
Phương Lập Tân từ tốn nói: "Đàm Hinh, đây là tiểu Vương."
Bị gọi là tiểu Vương nên cậu ta có chút lúng túng, giật giật khóe miệng một chút: "Chào em, anh là Vương Thuần."
Đàm Hinh lễ phép gật đầu: "Chào anh."
Cô nhìn trên quầy bar có dụng cụ pha rượu liền suy nghĩ, ngồi vào vị trí họ nhường cô. Lúc trước cô du học có học qua cách pha chế rượu, đơn giản như cocktail. Cô kéo ống tay áo lên lộ ra cánh tay trắng nõn, ngón tay linh hoạt nắm lấy chai rượu, cầm trên tay là dụng cụ màu trắng bạc. Mắt cô cụp lại như vô tình.
Lấy một chai Daiquiri đổ vào ly, kết hợp của chanh cùng mùi rượu tỏa ra, đây là cách làm cocktail đơn giản. Cho dù là người mới làm cũng sẽ thành công. Dư Hạo thấy thế liền tranh lấy để uống, Đàm Hinh rót vào vài ly nhưng không cho Quý Yến.
Quý Yến nhìn ly sữa trên tay mình.
"Sao tớ không có?"
Đàm Hinh sợ cậu ta lại uống "Say", đến lúc đó có chuyện xảy ra cô làm sao mà giải thích.
Cô nói: "Cậu còn chưa trưởng thành."
Quý Yến lướt qua điểm mặt từng người. Sinh nhật Dư Hạo là tháng năm, Phương Lập Tân tháng một, Vương Thuần đã học đại học, đương nhiên đã trưởng thành. Trong xe cũng chỉ có cậu và Đàm Hinh còn chưa đến tuổi.
"Vậy còn cậu thì sao?"
Đàm Hinh nhấp một ngụm nhỏ: "Tớ là người pha chế, đương nhiên có thể uống."
Quý Yến trầm mặc uống hết ly sữa. Sinh nhật của anh Phương Lập Tân cũng chẳng liên quan gì đến cậu, nhưng thật sự cậu không nghĩ ra lý do để gặp Đàm Hinh nên đành để Dư Hạo hẹn cô ra.
Không gặp được liền nhớ cô, gặp rồi càng nhớ hơn.
Cậu cười nhẹ, còn không phải sao, cậu căn bản chính là đang thích cô.
(Tác giả muốn nói: Nhìn nam chính thay đổi tâm tình phức tạp, nhìn không ra?)