Tan lớp, Đàm Hinh với những người cùng phòng từ dãy phòng học đi về, bỗng gặp được hai cô gái đang thì thầm gì đó.
"Chắc đang chờ bạn gái rồi..."
"Người được chờ hạnh phúc thật, cậu thấy bộ quân trang đó không, chắc là quân nhân rồi."
"Có lẽ là thích mặt thì sao, không chắc nữa nhưng khí chất thật đặc biệt."
Hứa Khả Vũ nổi tính nhiều chuyện, chạy đến chỗ hai cô gái hỏi han: "Bạn học xin hỏi chút, mọi người đang nói đến ai vậy?"
Một cô gái lên tiếng: "Ở đài phun nước quảng trường cửa đông có một người đàn ông mặc quân trang, đặc biệt đẹp trai nha."
Đàm Hinh nghe được chữ "quân trang" liền ngây ngẩn. Cô còn hơi nhạy cảm, lúc trước Phương Lập Tân nói cậu nhỏ của cậu ta đặc biệt vì cô mà sắp xếp công việc về thành phố S tạm thời, hình như lần này cô cảm giác được anh ta đã đến tìm mình thật rồi."
Cô mở danh sách gọi trên điện thoại, nhấm vào danh sách đen. Đúng là cuộc gọi bị chặn tăng thêm mười cuộc, chỉ mới mười mấy phút trước.
Đàm Hinh không biết nên khóc hay cười đây. Suy nghĩ của anh ta thật khác thường, số điện thoại không gọi được thì chắc chắn đã bị chặn, nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn gọi đến.
Quý Yến so với anh ta thông minh hơn một chút, cậu ta còn biết đổi số khác để gọi.
Đào Tĩnh kéo tay áo của cô: "Đi ăn cơm thôi."
Đàm Hinh có lỗi cười một tiếng: "Tớ có chút chuyện phải làm, buổi trưa không ăn cơm trưa với các cậu được."
Đào Tĩnh gật đầu rồi đi cùng Hứa Khả Vũ và Giang Tư.
Qua ba tháng, cuối cùng số điện thoại này cũng ló mặt ra khỏi danh sách đen. Cô nhấn gọi, vừa mới hai ba giây đã có người bắt máy.
"Em ở đại học S sao?", thanh âm của người đàn ông có chút lạc đi.
"Tôi nghe người ta nói có một người đàn ông mặc quân phục ở đài phun nước quảng trường cửa đông, anh con đứng đó không?"
"...Ừ, em qua đây."
Đàm Hinh im lặng ngước lên bầu trời: "Cậu Tạ, anh muốn gì?"
Tiếng cười nhẹ phát ra từ điện thoại: "Muốn mời em ăn cơm trưa."
"Đã ăn rồi."
');}Tạ Hoàn nói: "Vậy chuyện tiếp theo còn xem xem em có thời gian hay không?"
Đàm Hinh đi về phía cửa đông, vừa bước vừa nói: "Anh rảnh rỗi như vậy sao?"
Tạ Hoàn trầm mặc một lát, thật ra anh rất bận rộn, đến đây hơn nửa tháng mới sắp xếp xong xuôi để có thời gian gặp cô.
"Em là người đầu tiên nói tôi rảnh rỗi."
Đàm Hinh nghe được ý tứ trong câu nói, nhất thời bất đắc dĩ. Rõ ràng anh ta bận rộn nhưng lại bớt chút thời gian để gặp cô, cô càng không thể từ chối được.
Tại cửa đông đã có không ít người tụ tập, hầu như là con gái lặng lẽ cầm điện thoại chụp lén. Tạ Hoàn vốn rất anh tuấn lại thêm khí chất đặc biệt người thường không có, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn nghiêm nghị như một tảng băng không thể phá vỡ.
Anh ta thân sĩ nghiêm túc giống Phương Lập Tân nhưng mạnh mẽ hơn, là loại người khiến người khác phải ngước mắt lên nhìn. Thân hình tràn ngập hơi thở của đàn ông khiến hầu hết phụ nữ khó kháng cự được.
Nhưng lúc ánh mắt của anh hướng về người con gái kia bỗng trở nên nhu hòa hơn. Sự đột ngột biến chuyển này lại không hài hòa cho lắm.
Anh nhanh chân đến bên cạnh, cúi đầu xuống nhẹ nói bên tai cô: "Đây là lần đầu em chủ động gọi cho tôi, tôi thật sự rất vui."
"Bạn học đó không phải là nữ thần mới của năm nhất sao..."
"Hình như là hoa hậu giảng đường khoa tài chính"
"Chẳng lẽ đó là bạn trai cô ấy, hèn gì không nhìn trúng ai, khai giảng chưa qua mấy tháng đã từ chối nhiều nam sinh như vậy..."
Dù ở thời đại nào, nhiều chuyện là phương thức giải trí được yêu thích nhất. Đàm Hinh thở dài, cô nói với anh: "Ra ngoài rồi nói."
Anh gật đầu, "Được."
***
Hai người ngồi ở phòng bao, đồ ăn đều đã được đặt trước.
Tạ Hoàn múc thêm một chén canh cá cho cô, màu trắng trong của canh còn lấp ló vài hạt cẩu kỷ, bát sứ Thanh Hoa trong bàn tay anh bỗng trở nên đẹp đẽ khéo léo.
"Canh này rất bổ dưỡng, ăn nhiều một chút."
Đàm Hinh nhìn anh ta, Tạ Hoàn nhanh chóng bổ sung: "Em quá gầy rồi."
Đàm Hinh hiểu anh ta đang cảm thấy mình gầy, có chút thiếu dinh dưỡng nên muốn tẩm bổ.
"Không liên quan đến dinh dưỡng, là vấn đề thể trạng thôi, tôi là người ăn mãi không mập."
Tạ Hoàn dừng tay lại: "Vậy em có muốn dùng không?"
Anh ta đã đưa bát đến trước mặt nên cô cũng chỉ đành nhận. Cô nhấp một ngụm, gật đầu mới: "Canh này mùi vị không tệ."
Tạ Hoàn cười nhẹ, từ lần đầu gặp cô đã khiến anh bị hớ người rất nhiều lần, nguyên nhân hẳn là sự thẳng thắn không đúng lúc của cô.
Rõ ràng không muốn ăn nhưng đối diện với thức ăn ngon vẫn có biểu hiện rất yêu thích. Cũng giống như lần trước khi anh gửi tin nhắn cho cô, cô liền hỏi vòng vèo: "Anh là ai vậy?"
Có lúc sự thắng thắn của cô khiến người khác vui, cũng có lúc khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Anh nhìn cô bé đối diện, làm cho giọng nói mình ôn nhu một chút: "Tôi gọi cho em rất nhiều lần nhưng sao lại không bắt máy."
Đàm Hinh bỏ thìa xuống, lấy khăn giấy xoa xoa khóe môi, nói: "Vì tôi cho anh vào danh sách đen mà quên lấy ra."
"..."
"Danh sách đen là gì?"
Đàm Hinh lúc này mới nhớ ra, mười mấy tuổi anh ta đã vào quân đội, lúc đó vẫn sử dụng điện thoại cũ cũng chỉ gọi điện và nhắn tin.
Cô giải thích một chút: "Điện thoại có một chức năng có thể thêm một số vào một danh sách đen, mỗi lần gọi đến sẽ tự động chặn lại."
Nói rồi cô lại bổ sung: "Tin nhắn cũng sẽ như vậy."
Tạ Hoàn trầm mặc.
Thấy anh ta không có ý định truy cứu, Đàm Hinh thản nhiên ăn cơm, dù sao vẫn nên ăn cơm thật ngon.
Qua hồi lâu, Tạ Hoàn nói: "Lấy số của tôi ra khỏi danh sách đen đi."
Đàm Hinh bật cười: "Tạ Đại úy, anh không giận sao?"
Thiếu nữ cười lên lộ ra lúm đồng tiền, đôi mắt như đáy hồ kia phản chiếu ánh sáng nhu hòa, đẹp như một bức tranh. Trước nó, dù tâm tình có cứng rắn đến đâu cũng phải mềm nhũn.
"Em không có nghĩa vụ phải nghe điện thoại của tôi.", cho nên anh không có quyền tức giận.
Lý trí của người đàn ông trưởng thành là như vậy, Đàm Hinh gật đầu: "Tôi biết rồi."
"Cảm ơn."
Ngoại trừ bầu không khí có hơi cứng nhắc, cơm trưa tương đối ngon miệng, hương vị không chê vào đâu được.
Tạ Hoàn nói: "Buổi chiều có tiết không?"
Đàm Hinh gật đầu, "Có một lớp."
Anh cầm điện thoại ra ngoài, mấy phút sau đã quay về: "Ăn xong tôi đưa em về trường."
"Không cần, cũng không xa lắm. Tôi tự về được rồi, mà nói thật anh mặc quân phục trông quá bắt mắt đấy."
Tạ Hoàn nhíu mày, anh từ trong quân khu ra nên trực tiếp đến Đại học S chưa kịp thay quần áo.
"Tôi nghe Phương Lập Tân nói Tạ đại úy anh, lúc đầu là tổng chỉ huy đội đặc chủng quốc gia lại tùy tiện về đây, không liên quan chút nào."
"Có liên quan, cho nên sẽ không ở nơi này lâu, đầu năm sau là đợt duyệt binh mới. Hy vọng lúc đó tôi sẽ không về một mình."
"Đương nhiên không phải một mình, mà cùng các anh em đồng chí về cùng."
"Em biết tôi đang nói gì sao?"
Đàm Hinh thản nhiên: "Đương nhiên biết."
Tạ Hoàn nghẹn lại, đây là lần đầu anh gặp được cô gái mềm cứng cũng không ăn, trong nháy mắt sinh ra cảm giác thất bại chưa từng có.
Nếu như anh không thích cô, anh có thể khắc chế tình cảm này, tiếp tục ở lại thủ đô làm việc mình yêu thích. Hoặc là nếu như anh không trân quý cô, thì đã dùng quyền thế trong tay để ép cô đi theo. Cho dù là Diệp gia cũng không có cách nào cứu vớt.
Có thể anh mãi cũng không làm được như vậy, bởi vì người con gái này biết cách khiến người khác buông cũng không được, nắm cũng không xong.
***
Cuối cùng Tạ Hoàn vẫn kiên quyết đưa cô về trường, Đàm Hinh không thay đổi được may mà xuống xe nhanh.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, gió đã lạnh hơn. Cô ôm chặt áo khoác ngoài, quay đầu lại vẫn còn thấy trong xe, Tạ Hoàn nhìn cô. Đàm Hinh vẫy tay với anh, cuối cùng anh cũng khởi động ô tô, chậm rãi lái đi.
Bởi vì buổi chiều có lớp nên cô trực tiếp lên phòng học. Cô tìm vị trí gần bục giảng, thuận tiện giữ chỗ cho bạn cùng phòng. Cô mở sách ra định xem lại bài trước nhưng bỗng cảm thấy hình như có người sau lưng đang nhìn mình.
Không phải là ác ý nhưng khiến cô mất tự nhiên.
Đợi đến khi có chuông vào học, bọn Đào Tĩnh đã đến đây, Hứa Khả Vũ nhìn thấy Đàm Hinh, hai con mắt đã sáng lên. Đó là biểu hiện lúc cô nàng đang có chuyện để bát quái.
Cô lên forum trường, chỉ vào topic đầu tiên: "Đàm Hinh, cậu biết vụ này không?"
Thì ra vào trưa nay có một nữ sinh nặc danh đưa ra một câu status thả thính, nội dung sương sương là "Rốt cuộc cũng đã tìm được chân mệnh nam tử rồi.", đồng thời còn chèn thêm một bức ảnh.
Là ảnh chụp Tạ Hoàn.
Không thiếu nữ sinh vào bình luận, nói là dạo này anh trai quân phục thật giống một nam thần tượng đang nổi tiếng.
Hứa Khả Vũ thấy Đàm Hinh sững sờ, nhanh chóng giúp cô lướt hơn ba trăm tin tức: "Thì ra bạn gái của anh trai quân phục này là hoa hậu giảng đường khoa Tài chính."
Nguyên bài đăng này chỉ toàn là đám nữ sinh nói với nhau, bỗng nhiên dính đến hoa hậu giảng đường thì nam sinh rất nhanh vào chiếm lĩnh. Rất nhiều người khóc lóc chúc phúc, cũng có người dường như chưa tin, nhiều nhất là cực kỳ hâm mộ.
Giang Tư ngồi bên cạnh mà nói: "Cậu có bạn trai đẹp trai như vậy, sao không giới thiệu cho chúng tớ một chút, không có thành ý."
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Lúc này người trầm mặc như Đào Tĩnh lại mở miệng nói giúp cô: "Không phải anh ta."
Hai người khác nhìn cô, Đào Tĩnh vẫn lặp lại câu đó: "Anh ta không phải bạn trai của Đàm Hinh."
"Sao cậu biết."
Đào Tĩnh không giải thích, ngáp một cái, thừa lúc thầy giáo chưa đến gục xuống bàn ngủ mê mệt.
Đàm Hinh nói: "Thật sự không phải anh ta, chỉ là một anh quen biết thôi."
Hứa Khả Vũ rõ ràng không tin, dù sao ảnh chụp không lừa người, ánh mắt của người đàn ông đó rõ ràng rất thích Đàm Hinh. Giang Tư khóe môi giật giật, Hứa Khả Vũ chống cằm tạm thời thu lại sự hiếu kỳ.
Đàm Hinh mở điện thoại lên, nhìn bài đăng một chút, cô cảm thấy lại đau đầu rồi. Chỉ với mấy tấm ảnh đã có thể sáng tác ra cả một câu chuyện, cả một trang mạng trường còn chưa từng náo nhiệt như thế bao giờ.
Cô đi tìm admin để xóa bài đăng, kết quả bỗng đường link bị reset lại thì đã không thấy đâu nữa. Đàm Hinh lướt xuống tìm lại, nhưng vẫn không thấy.
Cô lên phần search để tìm kiếm tên mình, phát hiện những bài có liên quan đến đều bị người ta xóa hết. Lúc này điện thoại cô báo tin nhắn đến.
"Buổi trưa cậu đi ăn cùng anh ta sao?"
Là một số điện thoại xa lạ. Cô mỉm cười, trả lời lại: "Đúng vậy."
"..."
Lúc này tại tiệm nét gần trường trung học, một thiếu niên tựa lưng vào ghế, khẽ nghiến răng. Bên cạnh ghế ngồi có một chiếc điện thoại đã bị đập hư.