Sáng sớm, Đàm Hinh đã bị chuông báo thức đánh thức, vừa vặn đã sáu giờ.
Cô mở máy di dộng lên, xác định hôm nay không có kiểm tra và xem tin buổi sáng, sau đó tiện tay để đầu giường.
Cô đi đến lấy đồng phục từ trong tủ quần áo. Chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch được là phẳng phiu phối hợp cùng chiếc nơ đỏ kết trên cổ áo, kết hợp với đó là chân váy đen sọc đỏ, đi cùng với đồng phục là áo vest đen dành cho nữ, trước ngực áo còn đính huy hiệu màu vàng của trường.
Đồng phục này được nhà trường mời nhà thiết kế từ nước ngoài theo phong cách Tây Âu hiện đại. Đương nhiên trong mắt Đàm Hinh lúc này vẫn là đồ lỗi thời cách đây 10 năm.
Đàm Hinh nhịn không được cong môi lên, mười năm sau vẫn là kiểu dáng này, nhan sắc cũng không có gì thay đổi mấy. Chỉ có bên trong đã thay đổi rất lớn, chất vải truyền thống cũng làm cho người ta cảm giác ấm áp.
Sau khi thay đồ xong, cô vừa định xuống lầu ăn sáng thì điện thoại bỗng reo lên.
Là Quý Yến.
Nhận cuộc gọi, cô đã nghe thấy một tiếng thở dốc đứt quãng, đem điện thoại ra xa lỗ tai một chút. Cô nhớ lại, Quý Yến thường có thói quen chạy bộ buổi sáng, đem điện thoại đến gần một chút: "Chuyện gì?"
Quý Yến thở hồng hộc: "Đợi lát nữa cùng nhau đi học"
Đàm Hinh có chút bất ngờ: "Không phải cho tới hôm nay cậu đều không tham gia tiết dạo bài buổi sáng mà."
Quý Yến trầm mặc một chút rồi nói: "Hôm nay tớ nghĩ sẽ tham gia."
Cậu ấy luôn là người vừa nghĩ gì liền lập tức thực hiện, Đàm Hinh cũng không tranh luận cùng cậu, cô nhìn lên đồng hồ đã sáu giờ hai mươi, nhân tiện nói: "Vậy thì nhanh lên, bảy giờ tớ sẽ đi."
Bốn mươi phút hẳn là đủ cho cậu chuẩn bị, Quý Yến đồng ý rồi nhanh chóng cúp máy.
Xuống nhà, cô nhìn thấy ba mẹ đang dùng bữa sáng, không hẹn mà mọi nhìn nhìn nhau tỏ ra vui vẻ, tựa như đôi vợ chồng rất yêu thương nhau.
');}
"Chào buổi sáng, cha mẹ."
Diệp Lam cười: "Tiểu Hinh, mau tới đây ăn sáng, chút nữa mẹ sẽ đưa con đi học."
"Phiền mẹ quá, hôm nay Quý Yến sẽ cùng con đi học, chút nữa chú Ngô sẽ đến đón con."
Diệp Lam gật đầu: "Quý Yến mấy khi đi học sớm, chẳng mấy chốc đến năm cuối nên cũng nên tự giác hơn."
Đàm Hinh cười cười, từ chối cho ý kiến, ung dung uống ly sữa bò trên tay.
Đàm Diệu Uy liền nói: "Quý Yến ham chơi, con nên quan tâm bạn hơn, đừng để bạn sa đà quá. Ba nghe nói nó hay chơi cùng con trai của Dư gia chẳng làm nên trò trống gì, con còn tiếp tay cho chúng nó, ông Quý thích con như vậy làm sao đặt hy vọng vào con tiếp đây?"
"Cha" Đàm Hinh nhẹ giọng ngắt lời, cô nở nụ cười nhẹ: "Con hiểu ý cha, con cũng không phải là vợ của Quý Yến, làm sao quản nổi cậu ấy đây."
Đàm Diệu Uy cũng suy nghĩ, ông đã chấp nhận Quý Yến làm rể từ rất lâu rồi.
"Các con lớn lên bên nhau, coi như là quan tâm bạn bè một chút, lâu lâu có thể khuyên bảo nó."
Đàm Hinh bỏ ly sữa xuống, vô tội chớp mắt: "Cha cũng biết tính Quý Yến không thích bị ràng buộc, nếu con đi khuyên không chừng còn bị cậu ấy nghỉ chơi, rồi bảo con phản bội tình bạn. Cha nói xem, con có nên khuyên không?"
Đàm Diệu Uy nghe thấy cũng hợp lý, cũng gật đầu nói: "Được rồi, nếu con đã nghĩ vậy thì bỏ đi, nhưng đừng quá lơ là việc học."
Đàm Hinh khẽ cười một tiếng, lấy chiếc bánh mì đã nướng thơm trên bàn, lấy một ít mứt dâu phết lên, cẩn thận trải đều mứt rồi đưa đến dĩa của ông: "Cha uống ít cà phê thôi."
Một nhà ba người hôm nay lại trở nên hòa thuận mà dùng xong bữa sáng.
Đúng bảy giờ, Đàm Hinh lấy balo ra cửa. Xe của Quý gia đang đậu ở trước, cửa xe cũng mở sẵn. Quý Yến dựa vào bên cửa xe, liếc mắt nhìn đồng hồ, bất kể có dáng vẻ như thế nào cũng thật hoàn mỹ.
Quý Yến thấy cô đi về phía này, hơi cong khóe môi: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Cô trực tiếp lên xe, cũng không hỏi bài tập tối qua hay hàn thuyên cùng cậu. Thật ra sáng nay cô đã lừa gạt cha, cô chỉ không muốn quan tâm đến Quý Yến, tránh việc cậu ta hiểu lầm cô thích cậu ta, như thế thì thảm lắm.
Mà thông qua cốt truyện mà cô biết, Quý Yến cà lơ phất phơ bây giờ sẽ có thay đổi, vì mùa hè sắp tới tai họa sẽ ập đến Quý gia. Quý Yến phải tạm thời xin nghỉ học, bắt đầu học kinh doanh theo gia đình, trước nghịch cảnh đó mà cậu ta nhanh chóng trưởng thành, lột xác hoàn toàn.
Đây là cốt truyện chính, cho dù cô có nói vài câu thuyết phục thì hiện tại Quý Yến cũng sẽ chẳng vì vậy mà thay đổi.
Đáng tiếc kiếp trước Đàm Hinh đã không hiểu ra đạo lý này, cô lo lắng Quý Yến sẽ bị mê muội mất đi lý trí trong chốc lát mà không kìm được nhắc nhở, còn nhận nhiệm vụ dạy kèm cho cậu ta. Đến mức Quý Yến không nhịn được việc cô phàn nàn mà gọi cô là "Bà cô già".
Đàm Hinh tự giễu cười một tiếng, nam chính sao có thể giống người thường được, số phận đã sắp đặt đâu vào đấy nên việc cô quan tâm chỉ là dư thừa.
Đáng cười nhất là, khi Đàm Hinh làm bạn cùng cậu ta hơn mười năm không màng đến danh lợi, khi cậu ta trưởng thành lại lựa chọn người con gái khác.
Quý Yến thấy cô cười thì thắc mắc: "Cậu cười cái gì?"
Đàm Hinh liếc sang cậu, vẫn cong khóe môi: "Nhớ đến một chuyện cũ trên tạp chí."
"Chuyện gì?" Quý Yến hứng thú hỏi.
Đàm Hinh nhìn hàng cây bên đường,còn mười lăm phút nữa mới đến trường, cảm thấy hơi lúng túng nếu chỉ ngồi im lặng, vậy thì nói chuyện cùng cậu ta một chút cũng tốt. Dù sao giữa bọn họ không có tình yêu nhưng tình bạn nhiều năm vẫn có.
"Thời xa xưa có một thư sinh không thích đọc sách, trong nhà anh ta có trồng một chậu phong lan. Lúc rảnh rỗi anh ta sẽ tưới nước và trò chuyện cùng nó. Nhiều năm sau, cây phong lan lớn dần, nó cảm thấy anh ta là người tốt nên khuyên anh nên phải học thật giỏi, trở nên nổi bật. Nhưng thư sinh ấy là cảm thấy phiền chán, chặt gốc cây đi."
Quý Yến ngạc nhiên: "Cậu đang kể chuyện, ý là muốn khuyên tớ nên chăm chỉ học sao?"
Đàm Hinh cảm thấy buồn cười: "Báo Thanh niên trích từ kỳ xxx, trang 25, cậu xem thử đi."
Quý Yến ngả người về phía ghế tựa, miễn cưỡng: "Được rồi, cậu kể tiếp đi."
"Về sau trong nhà của thư sinh xảy ra biến cố, vì cứu vãn mà anh ta ép mình phải đi thi khoa cử. Trong lòng không tránh nổi khó chịu nhưng vì vườn hoa cúc trước nhà luôn cổ vũ nên anh ta tiếp tục cố gắng.
Sau đó anh ta thi đậu Trạng Nguyên, trở thành quan lớn trong triều đình. Anh ta đem hoa cúc đặt vào bình lưu ly quý báu nhất, nhưng lại quên rằng đã từng có gốc phong lan cạnh anh lúc xưa."
Quý Yến chau mày lại: "Chuyện này có gì đáng cười?"
Đàm Hinh nói: "Tớ cười cây phong lan kia, nó si tâm vọng tưởng chàng thư sinh kia sau khi đỗ đạt sẽ mang nó đi đến chốn phồn hoa, nhưng kết quả, đó lại là hoa cúc kia. Thư sinh đó, căn bản không cần đến nó."
Cô vẫn cười, lúm đồng tiền khắc sâu hai bên má, nhàn nhạt như một bức tranh thủy mặc tinh tế. Chỉ là lúc này, Quý Yến lại có cảm giác cô thật ra không hề vui vẻ.
"Đây vốn là chuyện của thư sinh ngu ngốc, phong lan là vì tốt cho anh ta nhưng anh ta lại không biết trân trọng. Còn hoa cúc, chẳng qua là trùng hợp xuất hiện lại khiến anh ta coi trọng như thế. Tớ nghĩ, anh ta nhất định sẽ hối hận."
Đàm Hinh rũ mắt xuống, dời tầm nhìn về phía cửa xe.
Có lẽ xuất hiện đúng lúc hay không, không quan trọng, mà đó lại là một vấn đề khác.
Thư sinh thích hoa cúc nên cảm thấy nó tốt, chỉ là anh ta không thích phong lan thôi.
***
Buổi học sáng rất nhanh đã kết thúc, Quý Yến như vậy có thể ngủ liền một mạch ba tiết. Thầy giáo đương nhiên biết cậu đi học vì bắt buộc nên cũng không quan tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến bạn học khác hay trêu chọc ai là được.
"Tỉnh dậy đi Quý Yến, tan học rồi."
Quý Yến ngẩng đầu lên nhìn cô: "Tối hôm qua tớ mất ngủ."
Đàm Hinh vẫn đang thu dọn dụng cụ học tập, thuận miệng hỏi: "Sao vậy?"
"Không biết, chỉ là ngủ không được." Sau đó áp một bên mặt xuống cánh tay, hướng mắt về phía cô, nửa thật nửa giả nói: "Hình như nhìn thấy cậu tớ mới ngủ được."
Đàm Hinh mở điện thoại tìm kiếm các phương pháp dễ ngủ.
"Trên mạng nói, trước khi đi ngủ nên uống một chén rượu nhỏ có thể giúp ngủ nhanh hơn. Không phải ba cậu có một tủ rượu hảo hạng sao, nếu mất ngủ thì nên thử một chút đi."
Lúc này Dư Hạo cùng Khổng Giai Giai xuất hiện trước cửa lớp, còn có bạn thời thơ ấu, Phương Lập Tân.
Phương Lập Tân có dáng người cao gầy, trên mặt còn đeo một gọng kính màu vàng kim, nhìn có vẻ chững chạc hơn so với bộ dạng lưu manh của Dư Hạo, hai người họ tựa như hai thái cực.
Dư Hạo hô một tiếng thật lớn: "Yến tử, Tiểu Hinh, làm gì mà lề mề thế, đi ăn trưa thôi."
Trường học cũng có nhà ăn nhưng hương vị rất tệ, Dư Hạo cũng không muốn hành hạ dạ dày của mình nên thừa dịp nghỉ trưa lén ra khỏi trường kiếm đồ ăn. Quý Yến thì ghét phiền phức nên ở lại chờ bọn họ đem về một phần.
Lần này lại là ngoại lệ. Đàm Hinh đang định hỏi cậu muốn ăn gì thì thấy Quý Yến đã đứng lên nói: "Đi thôi."
Dư Hạo phụt miệng cười: "Chuyện lạ, chuyện lạ đây."
Phương Lập Tân cảm thấy khó hiểu: "Không phải Quý Yến không thích ra ngoài lúc nắng nóng à."
Đây không phải lần đầu tiên thấy cậu dở chứng như vậy, Dư Hạo thúc nhẹ vào ngực cậu, cười sảng: "Nóng quá nên bất giác muốn ăn cơm thôi."