Đến ngày hẹn, Đàm Hinh cố gắng ăn mặc nhu thuận nhất, từ nhỏ cô đã được lòng người lớn nên không lo lắng mấy. Chỉ là cô nhớ Diệp Lam từng nói người đàn ông đó cũng có một cô con gái.
Vì Đàm Hiểu San nên cô khá không thích mối quan hệ chị chị em em. Nhưng vì hạnh phúc của mẹ, cho dù chán ghét cũng không nên biểu hiện quá rõ ràng, nếu không khiến mặt mũi của người lớn bay sạch.
Hôm nay thời tiết xuống âm độ, cô lại không mặc nhiều, mỗi lần gió thổi qua máu huyết như đông cứng lại. Thư ký Lý nhắn trên đường kẹt xe nên đến muộn một chút. Đàm Hinh bảo cô đừng vội, đến cửa hàng gần đó tránh gió.
Chủ cửa hàng thấy cô thì giật mình, sắc mặt có chút kinh hỉ: "Là cô sao?"
"Cô nhớ tôi sao?"
Cửa hàng này rất đông khách, cô nghĩ chủ cửa hàng này có thể nhớ được cô đã là thiên phú bẩm sinh.
"Lần trước cô không phải là người tìm đến bạn học kia sao, một người nam sinh rất đẹp trai. Cậu ta luôn ở đây chờ cô, tôi hiếu kỳ đến khi gặp được cô, tôi mới có thể biết được."
Đàm Hinh ngạc nhiên: "Cậu ta thường xuyên đến đây à?"
Chủ cửa hàng gật đầu, nói: "Một tuần hai lần, phần lớn là vào ngày nghỉ. Lúc nào đến cũng ở trong phòng bên cạnh làm bài, đôi lúc để lên mạng. Mà mỗi lần đến đều gọi Latte, gần đây trời lạnh tôi khuyên cậu ấy đừng bỏ đá nhưng cậu không nghe."
"Phiền cô sau này đổi cho cậu ta một ly sữa nóng đi."
Chủ cửa hàng khó xử xua xua tay: "Khách hàng không nghe, tôi cũng không thể làm gì được."
Đàm Hinh suy nghĩ một chút, lấy chiếc bút từ túi xách ra lấy giấy ghi chú trong cửa hàng viết mấy chữ, cô đưa cho cô ấy.
"Dán cái này lên, cậu ta sẽ uống."
Chủ cửa hàng nhận lấy, cười nói: "Được, lần sau tôi sẽ thử"
Đàm Hinh cảm ơn cô ấy, khi đang nói chuyện thì thư ký Lý nhắn tin đã đến, Đàm Hinh mua 2 ly đồ uống nóng ra ngoài. Lên xe cô đưa một ly cho thư ký Lý: "Phiền cô rồi."
Thư ký Lý nếm thử một ngụm, khen vài câu rồi bỗng nhiên nói: "Vị tiên sinh kia đúng là người tốt, mẹ cô đến từng tuổi này nếu còn không nhìn được người, thì tính là quá vô dụng rồi nên cô đừng quá lo lắng."
"Tôi không lo ánh mắt của mẹ, chỉ là nhất thời chưa quen được."
');}Thư ký Lý tỏ vẻ đã hiểu.
Ở giữa mối quan hệ hai mẹ con, bỗng có người chen vào thì ai mà chẳng bồn chồn.
***
Nhà hàng này nằm trên biển, chính xác mà nói thì trên một chiếc du thuyền xa hoa. Phục vụ nhận lấy áo khoác của Đàm Hinh, đi trước dẫn đường.
Cô như đi vào một cung điện tráng lệ, thảm Ba tư xinh đẹp đắt đỏ trải dưới sàn, trên tường còn treo mấy bức tranh của các danh họa. Hơn mười nhân viên phục vụ đứng xếp hàng trên hành lang, nhìn thấy cô thì cúi người xuống.
Hôm nay Đàm Hinh mặc một bộ váy trắng điểm thêm những hạt trân châu hồng, khuôn mặt trắng nõn nổi bật giữa mái tóc đen nhánh dài rũ đến tận eo, lộ ra vẻ thanh tú nhu thuận.
Phục vụ thay cô mở cửa gỗ chạm khắc hoa văn nặng trịch.
Đàm Hinh bước vào đã thấy mẹ cô đã ngồi đó. Hôm nay bà rất đẹp, không phải vẻ đẹp dịu dàng như đêm tiệc chúc thọ lần trước mà một cảm giác rất tươi trẻ, váy đen ngắn kết hợp với áo choàng nâu ngắn khoác quanh khuỷu tay.
Bà đang uống trà chiều, trên bàn còn đặt mấy dĩa bánh ngọt tinh tế còn chưa động đến. Người đàn ông bên cạnh cười nói cùng bà, không biết nói gì khiến Diệp Lam cười không ngừng.
Thấy con gái đến, Diệp Lam nhanh chóng đứng dậy chào đón, Đào tiên sinh theo sau thận trọng, tựa như một cây đại thụ to lớn. Tình huống này khiến Đàm Hinh không nhịn được cong môi.
Diệp Lam nắm chặt tay cô, mắng yêu: "Sao tay lạnh thế này, quần áo mặc thiếu sao? Hay người không thoải mái?"
Đào tiên sinh nói: "Hay hệ thống sưởi mở chưa đủ, để anh kêu người bật nhiệt độ cao lên một chút."
Đàm Hinh lắc đầu: "Không cần đâu, do bên ngoài quá lạnh, chút nữa là ổn ạ."
Diệp Lam nắm tay cô đi vào trong, có chút không được tự nhiên giới thiệu: "Tiểu Hinh, đây là chú Đào."
Đàm Hinh nhẹ nhàng gật đầu, nhu thuận nói: "Chào chú Đào."
Dáng dấp của cô quá ngọt ngào, ông Đào bất giác cười đáp trả: "Ừm, tiểu Hinh đói bụng không, chúng ta chọn món trước, hải sản ở đây không tệ đâu."
Diệp Lam nói: "Đừng gấp, chờ con gái anh đến rồi gọi."
Ông Đào cười: "Không cần, đừng để tiểu Hinh đói bụng. Con gái của anh chỉ là thịt thì đều thích ăn, không quan tâm lắm đâu."
Diệp Lam chỉ coi như ông đang nói nhảm, cười nói: "Hiện tại mấy cô gái đều bị chiều hư cả rồi, làm gì không có kén chọn, anh đừng nói vậy."
"Anh đâu nói bừa, con bé đó chưa từng kén chọn, chỉ cần thịt là được."
Đàm Hinh nghe thấy, nghĩ đến tính cách của cô gái này có chút giống Đào Tĩnh.
Bỗng nhiên Đào tiên sinh lại nói tiếp: "Bình thường con bé rất đúng giờ nhưng chín phần là hôm nay ngủ quên rồi, con bé kia mà ngủ thì sấm sét có đánh cũng không dậy nổi đâu. Lúc thi Đại học còn ngủ gật, các giám thị gọi mãi cũng không dậy."
Diệp Lam nghe thấy liên tục cười: "Em muốn nhanh thấy con bé quá."
"..."
Thấy sắc mặt con gái bất thường, Diệp Lam quay sang hỏi: "Tiểu Hinh, con sao vậy?"
Đàm Hinh xấu hổ nhẹ cười, nhìn về phía ông Đào hỏi: "Con gái của chú tên là Đào Tĩnh sao?"
Ông Đào định trả lời thì cửa gỗ chạm khắc đã có người đá mạnh ra, phát ra một âm thanh lớn, một cô gái thở phì phào chạy vào: "Xin lỗi con đến muộn... Tiếng chuông báo thức nhỏ quá nên không gọi con tỉnh được."
Dáng người cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt baby dễ thương, còn cả giọng nói thánh thót kia không phải là Đào Tĩnh còn ai.
Đào Tĩnh sững sờ: "Đàm Hinh..."
Đàm Hinh chào hỏi cô, "Tĩnh tử."
Mặt Đào Tĩnh đen thúi quắc, cô xụ mặt nói: "Rõ ràng là nói ở Đại học B, cuối cùng lại là Đại học S, chiêu trò của cha đều xài trên người con."
Ông Đào giải thích: "Con đừng ngậm máu phun người, điểm con kém vậy nên nguyện vọng 1 làm gì đậu."
"Vậy con cũng không điền Đại học S mà"
"Con điền lúc nào mà quên mất thì có, dù sao Đại học nào cũng là Đại học. Qua chào hỏi dì Diệp cùng con gái dì, Đàm Hinh trước đã."
Đào Tĩnh nhìn cha ruột mình, tức giận đến choáng váng mặt mày.
Chuyện bọn họ nói quá nhiều, Diệp Lam như rơi vào chốn sương mù, Đàm Hinh nghe thấy đã hiểu tất cả. Ông Đào đây đúng là đang chơi xỏ con gái.
Cô giới thiệu với Diệp Lam, "Mẹ, Tĩnh tử là bạn cùng phòng với con."
Lúc khai giảng Diệp Lam qua ký túc xá của cô chỉ gặp được Hứa Khả Vũ và Giang Tư, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đào Tĩnh. Bà còn không nghĩ đến mối quan hệ như thế này: "Vậy đúng là có duyên rồi, các con sống với nhau có tốt không?"
Đào Tĩnh còn vừa mới tức giận, nếu là gặp ở hoàn cảnh khác thì cô nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt với Diệp Lam nhưng sự tức giận bị cha mình chơi xỏ khiến cô còn chưa tiêu tán, chỉ lãnh đạm ngồi vào bàn.
Ông Đào nhẹ thở phào, mời mọi người ngồi xuống rồi gọi phục vụ đưa menu gọi món. Đào Tĩnh lúc đầu còn xụ mặt, nhưng thấy Đàm Hinh nở nụ cười liền thu lại vẻ mặt không vui kia đi. Ở chung với nhau mấy tháng đã hình thành sự ăn ý, hai người nhanh chóng thảo luận món ăn tối nay.
Đào Tĩnh chỉ ăn thịt, Đàm Hinh giúp cô gọi thêm một phần salad hoa quả để cân đối dinh dưỡng, Đào Tĩnh cũng im lặng không từ chối. Ông Đào thật sự kinh ngạc, con gái ông lúc nào cũng chỉ ăn thịt không ăn nổi đồ chay, lớn đến từng này cũng có hai người khiến cô ăn món khác.
Người còn lại là ông nội Đào ở thủ đô.
***
Nhà hàng trên du thuyền này chủ yếu là kinh doanh món ăn, nhưng các dịch vụ giải trí cũng rất đầy đủ, KTV, rạp chiếu phim tư nhân, quán bar đều có.
(Ji: KTV ở đây là karaoke nha.)
Thấy bọn họ rất hợp nhau, ông Đào và Diệp Lam cũng thả lỏng người, hai người đi xuống đại sảnh tham gia vũ hội.
Đào Tĩnh thấy bộ dáng vui vẻ của cha già nhà mình, chống tay lên má nói: "Nhìn dáng vẻ cha tớ, chắc là sắp cho dì Diệp bất ngờ gì đây."
Đàm Hinh hỏi: "Cậu hiếu kì không?"
"Có một chút."
"Vậy chúng ta lén đi theo xem thử, thế nào?"
Đào Tĩnh giật mình, không thể ngờ cô có thể nói điều này, nói thì thầm: "Đàm Hinh cậu chỉ ngoan ở vẻ ngoài thôi."
"Đúng vậy, không giống như Tĩnh tử cả trong lẫn ngoài đều ngoan."
Lúc thư ký Lý nói vị Đào tiên sinh này là nhà họ Đào ở thủ đô, không thích quân sự nên sớm đã trở thành thương gia. Nhưng con gái ông ấy lớn lên bên cạnh ông nội, từ nhỏ đã nuôi như một đứa con trai, khó tránh khỏi có chút khí chất quân đội.
Làm hại cô uổng công lo lắng.
Đàm Hinh vuốt mái tóc mềm mại của Đào Tĩnh, nhịn không được cười rộ lên. Lời đồn thổi đúng là không thể tin, rõ ràng là một cô nhóc đáng yêu mà.
Đào Tĩnh trầm mặc, người sờ đầu cô lúc trước toàn thân đều gãy xương nằm trong bệnh viện. Đứa em gái này đúng là dũng cảm nhưng cảm thấy không có gì là không tốt. Khóe môi khẽ tạo thành đường cong mờ nhạt, người cha không đáng tin kia cuối cùng cũng làm đúng một chuyện.
Thấy thời gian không còn nhiều, hai người nhanh chóng xuống lầu.
Trong đại sảnh đanh trình diễn một bản nhạc dương cầm lãng mạn, nhịp điệu hòa cùng ánh đèn vô cùng kì ảo. Nhưng mỗi người ở đây đều mang mặt nạ.
Đào Tĩnh nói: "Không ngờ cha già tuổi đã cao còn chơi trò này."
"..."
Cô có thể đoán được hai cha con họ dùng hình thức gì để sống chung rồi.
Phục vụ thấy hai cô đứng đây, đến giới thiệu: "Hai vị tiểu thư, đây là phòng vũ hội của chúng tôi. Điểm đặc biệt là đeo mặt nạ lên nhảy một điệu với người xa lạ."
Đào Tĩnh nói: "Cùng người khác khiêu vũ, có ý nghĩa gì sao?"
Người phục vụ vẫn nho nhã cười: "Đeo mặt nạ mang ý nghĩa tại thời gian một khúc nhạc, cô không phải là cô, người ngoài có thể cho cô một thân phận mới, là người yêu, con cái hay cha mẹ,... Không tồn tại những trói buộc, cô có thể trở thành người mà cô hy vọng sẽ trở thành, cùng một người hữu duyên nhảy một điệu, sáng tạo một đoán ký ức của riêng mình."
Đàm Hinh cười nói: "Vậy nói đến cùng cũng chỉ có hai chữ -- trốn tránh"
Nhân viên phục vụ gật đầu cười rồi rời đi.
Đào Tĩnh ngáp một cái, mỗi lần ăn xong cô đều mệt mỏi: "Cha tớ không để người khác khiêu vũ với dì Diệp đâu, bọn họ chắc chắn không ở đây."
Đàm Hinh gật đầu, nhanh chóng đi khỏi đó. Bỗng nhiên một cánh tay chặn lại trước mặt, khớp xương bàn tay hiện lên rất rõ ràng, đeo một chiếc mặt nạ màu bạc
"Tiểu thư, có thể mời cô một điệu không?"