(Ji: Kể từ chương này mình sẽ đổi xưng hô cho Đàm Hinh và Quý Yến nha, tiểu Hinh đã động tâm mất rồi.
Để phân biệt hai nhân cách nên mình sẽ để nhân cách thứ hai của Quý Yến là "anh ta" trong ngoặc kép nha!)
Hai người đều giật mình, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Đàm Hinh chỉ cảm thấy lửa trên mặt bốc cháy dữ dội, một mặt khác đi uống nước nhưng lại bị sắc, lúc này mới có thể tỉnh táo lại. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ
2. Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?
3. Nữ Phụ Chạy Trốn
4. Thoáng Hương
=====================================
Quý Yến nghiến răng ken két, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào kẻ đáng ghét kia, đúng là biết lựa thời gian.
Rõ ràng chỉ còn thiếu một chút.
Đào Tĩnh nhìn anh cong môi lên, quay người về phòng.
"..."
Quý Yến bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào bóng lưng Đào Tĩnh: "Hinh Hinh, cô ta cố ý."
Đàm Hinh lườm anh một cái: "Đừng nói bậy."
Rõ ràng đang che chở.
Quý Yến nuốt không trôi cục tức này, đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, cuối cùng nhanh chân đến trước mặt cô, nắm chặt bả vai mảnh khảnh: "Chúng ta làm lại một lần nữa được không?"
Lần này dù dì Diệp đẩy cửa, anh vẫn muốn hôn.
"..."
Đàm Hinh thấy mặt anh ửng đỏ, xấu hổ dâng trào: "Không, cơ hội do mình tranh thủ, không phải người khác cho."
Quý Yến sững sờ hỏi: "Là sao?"
Đàm Hinh thuận miệng cho anh một giải pháp, trên thực tế có ý gì chính cô cũng không rõ. Cô nói qua loa: "Anh tự nghĩ đi."
Quý Yến nghĩ mãi không ra, sau đó làm nũng từ phía sau lưng: "Hinh Hinh, em có thích anh một chút, đúng không? Có không?"
Đàm Hinh còn đang rất loạn, bị anh hỏi đến càng lộ vẻ bối rối: "Hỏi nữa thì đêm nay về luôn đi."
Quý Yến lúc này mới ngừng nói, trong mắt đều lộ vẻ không phục. Chậm một chút là đạt được rồi, anh cam tâm được mới lạ. Nói đến cùng, cũng là do con nhóc kia.
***
Đến cuối cùng, Đàm Hinh vẫn che giấu Quý Yến trong phòng mình.
Diệp Lam dắt cô theo gặp bạn tình, trong hoàn cảnh đang ở chung với con gái của ông thì dù sao cũng vẫn thấy Quý Yến không nên xuất hiện.
');}
Nhà hàng du thuyền này khác với các nhà hàng khác, hầu như đều tiếp những người có thế lực, nhất là chú trọng an toàn cho người thân của họ, nên giữ bí mật là điều được đánh giá cao nhất.
Sau khi ra biển cũng không tiếp những vị khách nhất thời đến, nếu như không có chìa khóa phòng thì sẽ bị mời ra ngoài, dù đây là biển.
Cô lấy một cái chăn trong tủ, trải trên ghế sa lon. Cô hỏi: "Sao anh có thể lên đây được."
"Em biết ngoài nhà hàng khách sạn trên danh nghĩa nhà anh, còn có rất nhiều nhà hàng hợp tác đến không."
Đàm Hinh gật đầu.
"Đây là thuộc tập đoàn Lam Hải cũng hợp tác với nhà anh."
Bỗng nhiên anh cười lên, nói: "Anh đến phòng điều khiển chỉnh lại danh sách khách hàng, đem tên mình thêm vào, bọn họ còn chưa truy ra."
"..."
Đàm Hinh nghĩ sao người khác có thể nghĩ một thiếu gia tập đoàn Quý thị lại hack mạng lưới thông tin khách hàng, chỉ để thêm thông tin của một vị khách vào.
"Sau này đừng làm loạn nữa."
"Anh chỉ lo lắng em..."
"Coi như là lo lắng nhưng cũng không thể làm xằng làm bậy. Anh nói nơi này không đơn giản vậy thì nếu anh xảy ra chuyện, em phải làm sao giải thích với dì đây."
Quý Yến hơi lơ đãng nhưng bị cô nhìn chằm chằm cũng phải ngoan ngoãn đồng ý.
"Anh có thể đồng ý với em, vậy em cũng phải đồng ý với anh một chuyện. Sau này dù gặp phiền toái gì, nhất định phải nói cho anh biết."
Đàm Hinh cong môi: "Nếu em không nói thì chẳng phải anh cũng biết sao, hacker tiên sinh."
"..."
Quý Yến lập tức cứng đờ, mạnh miệng giải thích: "Gì mà hacker, anh nghe không hiểu."
Thừa nhận mình là người kia, chẳng khác nào thừa nhận, anh chẳng những là người cuồng theo dõi, còn là kẻ sinh tình, suốt ngày nhìn trộm cuộc sống của cô.
Không thể nhận, tuyệt đối không thể nhận.
Đàm Hinh đã sớm ngờ tới anh sẽ không thừa nhận, sửa sang chăn gối, nói: "Nghe không hiểu coi như bỏ đi, ghế sô pha trải xong rồi, đi ngủ sớm một chút."
Tắt đèn, hai người đều không nói gì, trong phòng an tĩnh cơ hồ có thể nghe được tiếng sóng biển bên ngoài.
Một hồi lâu, Quý Yến nói: "Anh thật sự không phải là "anh ta""
Đàm Hinh bật cười, người này vẫn còn quanh quẩn ở vấn đề trên, cô tỏ vẻ tiếc hận nói: "Thật đáng tiếc, thật ra em rất sùng bái vị hacker tiên sinh kia, rất muốn gặp mặt anh ấy nói lời cảm ơn, nhưng lại không có cơ hội."
Quý Yến: "..."
Hiện tại hối hận, còn kịp không?
Đàm Hinh cong môi lên, cô tựa hồ càng ngày càng thích chọc ghẹo anh, chọc anh xù lông, sau đó lại vuốt lông, làm sao cũng thật vui vẻ.
Qua hồi lâu, Đàm Hinh gần như sắp ngủ rồi, chợt nghe tiếng gõ cửa liên tục.
"Tiểu Hinh, đã ngủ chưa? Mẹ có thể đi vào không?"
Đàm Hinh lập tức ngồi dậy, cô leo xuống giường, đánh thức Quý Yến đang nằm trên ghế sa lon.
Quý Yến thấy cô, còn tưởng mình đang trong mộng, nhẹ giọng gọi: "Hinh Hinh..."
Sau đó, cánh tay dài duỗi ra, Đàm Hinh trực tiếp bị anh kéo vào trong ngực.
Lồng ngực thiếu niên ấm áp rắn chắc, gương mặt Đàm Hinh đỏ lên, nhịp tim đập cực nhanh. Mẹ cô ở ngay cửa, mà cô lại đang trong ngực Quý Yến.
Cô ra sức giãy dụa, Quý Yến giống như ngủ thật mơ màng, cánh tay mạnh mẽ đem cô khóa vào trong ngực, căn bản không thể thoát được.
"Này, Quý Yến, đừng giỡn nữa, nhanh buông ra."
Người con trai nói lầm bầm: "Không muốn."
Đàm Hinh tức giận, nhắc nhở: "Mẹ em tới, anh tránh ra một chút."
Quý Yến trong tiềm thức còn nhớ chuyện ban ngày bị Đào Tĩnh quấy rầy hai lần, lúc ấy anh đã hạ quyết tâm, dù cho dì Diệp đột kích, anh cũng phải làm đến cùng.
Bây giờ nghe Đàm Hinh nói vậy, anh lập tức cúi đầu xuống, đi tìm môi của cô.
Đàm Hinh nghĩ, người này nhất định là điên rồi.
Lúc này, Diệp Lam ở ngoài cửa hỏi một câu: "Tiểu Hinh? Ngủ say rồi sao, hình như mẹ nghe được bên trong có động tĩnh."
Đàm Hinh vội vàng che miệng Quý Yến, không cho anh phát ra tiếng động nào.
Diệp Lam không thấy đáp lại, lầm bầm một câu: "Lúc này mới hơn chín giờ, làm sao ngủ mất rồi."
Tiếng chân càng ngày càng xa.
Mà khuôn mặt anh tuấn của Quý Yến càng đến gần cô, hơi thở của hai người như sắp hòa làm một. Quý Yến híp nửa con mắt nghĩ rằng giấc mơ quá chân thực rồi, ngay cả mùi hương cũng thế.
... Mùi hương.
Anh bỗng dưng mở mắt, đầu óc cũng dần tỉnh táo hơn, tất cả hình ảnh trước mắt trở nên rõ ràng.
Cô gái đang mặc váy ngủ được anh ôm trong ngực, dây áo tuột xuống lộ ra một mảng trắng tuyết. Cô cắn môi, trên mặt còn lộ vẻ bối rối nhưng giả vờ bình tĩnh, tóc dài đen nhánh xõa sau lưng như một cô công chúa đang gặp rắc rối.
Mà anh không phải là chàng hoàng tử cứu cô, mà lại là con rồng hung ác ép buộc cô. Tưởng tượng càng ngày càng xa hơn, Quý Yến ngây người mấy phút, mới hồi phục tinh thần, vội vàng buông cô ra, nhảy xuống từ trên ghế salon.
Anh che mắt lại, tự giác lùi đến góc tường, hận không thể đập đầu xuống đất, nói: "Thật xin lỗi, anh coi là còn đang nằm mơ."
Đàm Hinh ngồi dậy, chỉnh lại quần áo rồi mở đèn lên.
Từ cổ trở lên, Quý Yến đã đỏ khắp người. Dáng vẻ ngây thơ của người con trai giống như cô vừa mới không biết câu dẫn anh.
"Anh mơ cái gì vậy?"
Quý Yến ho nhẹ một tiếng, chính anh cũng không nhớ rõ, hiện tại trong đầu chỉ có làn da trắng tuyết của cô. Gò má ửng đỏ, còn có ánh mắt xấu hổ đang lản tránh.
Đại não giống như bị người ta cho một mồi lửa, thiêu đến không còn gì, ngoại trừ nóng rực, vẫn là nóng hơn nữa.
Hiện tại anh cần nhất, đại khái là một thùng nước đá, để hắn từ một con thú bị sai khiến, một lần nữa biến thành người.
Anh nói: "Anh không nhớ rõ..."
Đàm Hinh nhìn hắn so lúc trước càng đỏ cổ, bên tai, trở nên đau đầu.
"Em thấy anh không phải không nhớ rõ, mà là không dám nói."
Quý Yến thậm chí không nghĩ đến cãi chày cãi cối, trực tiếp nói: "Đêm nay anh quỳ xuống hối lỗi, em yên tâm ngủ đi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy em nữa."
Đàm Hinh cười cười, mở ra ngăn kéo đúng là thấy một bộ bài poker.
Cô nói: "Dù sao thời gian còn sớm, chơi bài đi."
Quý Yến quay đầu nhìn cô, cô gái đã ngồi vào bàn trà bên cạnh, trên người đã có một chiếc áo khoác mỏng, dùng bàn tay không thành thạo xào bài.
Anh nhịn không được cười lên một tiếng, tiếp nhận bộ bài poker từ trong tay cô, nhanh chóng kết thúc việc xào bài.
Mặc dù kỹ thuật xào bài không được tốt nhưng Đàm Hinh có thể đánh bài rất khá, Quý Yến cũng chiều theo ý cô, hai người thắng thua luân phiên.
Đến hơn mười giờ, gần như là mười một giờ, Đàm Hinh bắt đầu mệt rã rời.
Quý Yến xào xong bài, giương mắt nhìn cô đã tựa vào ghế sa lon ngủ mất, mi mắt rậm và dài rũ xuống, lông mi cong dài lộ vẻ nhu thuận.
Anh ngồi ở phía đối diện nhìn một hồi, cong môi lên, trong lòng tự nhủ hiện tại theo đuổi cô gái này thật khó, không còn đường chối cãi liền dùng mỹ nhân kế.
Anh cả người đều đã trưởng thành rồi, thiếu chút nữa đã có thể trải nghiệm tâm sinh lý của mình.
Chờ Đàm Hinh ngủ sâu một chút, anh đứng lên, ôm cô trở về trên giường, đắp chăn. Lúc anh đang muốn đứng dậy rời đi, bỗng nhiên bước chân dừng lại.
Do dự một chút, rốt cục anh quay đầu lại, trên gương mặt trắng nõn của cô gái, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
"Đây là em nói, cơ hội là chính mình tranh thủ, không phải người khác cho."
***
Ngày hôm sau, lúc Đàm Hinh tỉnh lại, Quý Yến đã không có ở đây.
Cô mở điện thoại, Quý Yến đã nhắn cho cô một tin, thời gian gửi là 2h sáng.
"Sau khi dì Diệp ngủ anh mới đi, không cần lo lắng.
P/S: Dáng vẻ Hinh Hinh ngủ thật đáng yêu."
Phía dưới còn kèm theo ảnh chụp, là Quý Yến chụp lén gương mặt Đàm Hinh lúc ngủ, nằm bên cạnh cô trên giường. Sợi tóc trên gương mặt, nhìn qua có chút lộn xộn.
Cô trả lời: "Đến nhà rồi sao?"
Quý Yến còn chưa trả lời, Đào Tĩnh đã ở bên ngoài gõ cửa, nói: "Đàm Hinh, thuyền sắp cập bờ, chuẩn bị đi trở về thôi."
Đàm Hinh đáp: "Được, tớ lập tức tới ngay."
Cô dọn đồ xong ra ngoài, phát hiện chỉ có Diệp Lam cùng Đào Tĩnh.
Tối hôm qua Diệp Lam gõ cửa là muốn nói cho cô, bởi vì Đào tiên sinh trên phương diện làm ăn xảy ra chút vấn đề, đi suốt đêm trở lại thủ đô.
Diệp Lam nói: "Chỉ là dự án xảy ra chút vấn đề, cần ông ấy tự mình ra mặt, không phải vấn đề lớn, các con đừng lo lắng."
Đào Tĩnh gật đầu, nói: "Đương nhiên không lo lắng, coi như ông ta phá sản, chỉ cần chịu trở về quỳ xuống xin lỗi ông nội, không đói chết được."
Diệp Lam bật cười, rót ly nước chanh cho cô.
Đàm Hinh nói: "Mẹ, Tĩnh tử thích uống sữa bò, mỗi ngày đều uống."
Diệp Lam nhớ kỹ, đưa nước chanh cho con gái của mình sau đó đưa cho Đào Tĩnh ly sữa bò.
Đào Tĩnh tiếp nhận, nhấp một miếng, nói: "Kỳ thật con không thích uống sữa tươi, nhưng là có người nói với con, uống nhiều sữa bò có thể cao lên, mới uống nhiệt tình đến vậy."
Diệp Lam nói: "Nhưng bây giờ mới uống, có phải đã trễ rồi không?"
Đào Tĩnh ngửa đầu uống xong sữa bò, nói: "Từ nhỏ con học lớp một đã bắt đầu uống."
Đàm Hinh hỏi: "Vậy có hiệu quả sao?"
"Hoàn toàn không có."
"..."
Diệp Lam an ủi cô, có rất nhiều nhân tố quyết định chiều cao, dinh dưỡng chỉ là một khía cạnh trong đó. Mà bà càng nói như vậy, Đào Tĩnh càng sa sút tinh thần.
Vẫn là không nên nói gì thì hơn.
Đàm Hinh nói: "Dáng dấp nhỏ nhắn xinh xắn cũng không có gì không tốt, tớ thích bộ dáng bây giờ của Tĩnh tử, nếu như cao lên một chút, không có đáng yêu như hiện tại."
"Thật sao?"
Đàm Hinh nghiêm túc gật đầu một cái.
Đào Tĩnh hơi suy nghĩ một chút, đẩy ly sữa bò ra, nói: "Sau này hông uống sữa tươi nữa."
Đang nói chuyện, điện thoại Đàm Hinh vang lên.
Đó là tiếng chuông tin nhắn đến của Đàm Hinh, Đào Tĩnh nghe thấy, Diệp Lam cũng nghe thấy.
Hai người đồng thanh hỏi: "Ai vậy?"
Đàm Hinh liếc mắt nhìn người gửi tin nhắn, hiện rõ mồn một là Quý Yến.
Chỉ là sợ hai người này hoặc sẽ nhiều chuyện, hoặc cho ánh mắt không vui. Cô thuận miệng nói:
"Chuyển phát nhanh, anh ta nói đặt hàng ở siêu thị gần trường rồi."