Nhưng khi đã loại trừ được chướng ngại vật là Diệp Thiễu Ngưng thì bà ta không dừng ở đó. Vì muốn đảm bảo rằng mình có thể kiểm soát anh trong lòng bàn tay thì vẫn tiếp tục để loại bùa chú đó trên người anh, mỗi tháng một lần làm lễ giúp cho bùa chú nhẹ hơn, nhằm kiểm soát anh dài dần, nếu không nghe lời họ thì người bỏ bùa từ xa sẽ làm lễ và khiến anh đau đớn vô cùng, như hình ảnh ban nãy mà cô đã thấy.
Tiếc là đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà ý định giải bùa cho Sở Đãng Nhân của Sở phu nhân vẫn là ở con số 0, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, anh ngày ngày đều không ngừng tìm kiếm pháp sư cao tay để phá bỏ loại bùa chú này, nhưng không, thật hiếm hoi làm sao khi loại bùa này xuất hiện đã ít mà trình độ của các pháp sư thì thường không được cao như vậy.
Người khi nãy anh bảo cô gọi chính là một pháp sư của riêng anh, phục vụ việc làm nhẹ mỗi lần cơn đau do bùa chú tái phát, đồng thời, ông cũng là người hiện đang trong nhóm nghiên cứu về loại bùa mà Sở Đãng Nhân đang mắc. Đã là bùa cổ, thông tin ít ỏi mà người bỏ bùa lại vô cùng cao tai, muốn quật lại cũng khó.
Nghe hết sự tình câu chuyện, cô ôm anh vào trong lòng mà khóc nức nở, miệng không ngừng xin lỗi vì bản thân không tin vào anh, đã hiểu lầm, hiểu sai về anh như vậy. Nhưng anh không mắng miết, chỉ lắc đầu và khẽ bảo ‘’Dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi. Bây giờ em có thể tin anh rồi chứ?’’
‘’Em tin anh, em tin anh mà.’’ Cô vừa nói vừa khóc, nghẹn tới nỗi khó nói thành lời mà cũng cố trả lời anh, lúc lúc lại nấc lên từng hồi, ngoài khóc ra thì chẳng biết làm gì mới có thể xua tan đi nỗi lòng to lớn này đi nữa.
‘’Không sao, không sao. Mọi chuyện ổn rồi bé cưng.’’ Anh dịu dàng vuốt lấy sống lưng mà vỗ về an ủi cô, từng cử chỉ, hành động lời nói đều thể hiện anh là người tinh tế và biết quan tâm tới người khác. Lúc trước, anh sợ mình làm sai, nghĩ lâu ngày lòng cả hai sẽ có sự xa cách mà tìm tới Thuần Sương xin sự giúp đỡ. Vì anh nghĩ rằng, phụ nữ sẽ hiểu phụ nữ hơn mà quên mất rằng chính anh là người hiểu cô nhất.
‘’Chắc chắn khi sinh con, em cũng không mấy suôn sẻ nhỉ?’’ Anh và cô cùng dựa vào góc tường, quấn quýt mà ôm lấy nhau.
‘’Em bị trầm cảm.’’ Cô nhẹ nhàng nói ra một câu chẳng mấy nhẹ nhàng gì. Nhưng lạ thay, anh không tỏ thái độ khó hiểu hay bất ngờ gì mà nói với cô rằng: ‘’Chuyện của em, anh đều biết hết, nhưng lại chẳng thể san sẻ cùng em. Hứa nhé, sau này có chuyện gì thì hãy nói với em một tiếng. Anh không muốn làm em khóc, nhưng lại muốn chính mình lau đi những giọt nước mắt cho em, càng muốn hiểu xem những giọt nước mắt đó có ý nghĩa như thế nào.’’
‘’Ừm, nhưng… chúng ta còn cơ hội?’’ Thiễu Ngưng lưng lẻo nhìn về xa và nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!