Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ly Hôn Rồi, Liệu Chúng Ta Có Thể Quay Lại

Người đàn ôm tay ôm vợ khóc nức nở, khi thấy những người trong xe thì không tin vào mắt mình mà dụi dụi mắt vài lần. Thấy thế Sở Đãng Nhân nói: "Anh cứ nên xe, đừng khách khí. Chúng tôi cũng tới bệnh viện, cảnh sát đang phong tỏa đường rồi." 

"Tôi cảm ơn, thật sự cảm ơn hai vị, còn con trai tôi… " 

"Nhóc con lên xe, ngồi đây với chú." Bảo với đứa con của người đàn ông xong thì anh vỗ vỗ vào vị trí cạnh mình, ra hiệu bảo cậu bé tới ngồi chung. 

Mọi thứ đã xong thì Phụng Kiêu Duẫn lại khởi động cho xe chạy, lần này có sự hỗ trợ của công an nữa nên rất nhanh thôi là có thể đến được bệnh viện rồi. Trong khoảng thời gian đó, Sở Đãng Nhân để ý cặp vợ chồng bên cạnh khá lâu. 

Khi nãy nhìn ở hiện trường thì có vẻ là tai nạn xe máy và ô tô, người vợ bụng hơi lớn khiến anh đoán mò là cô ấy có thai, người chồng bên cạnh tay luôn nắm lấy tay cô, miệng luôn lẩm bẩm "Em ơi em gắng chịu nhé, gắng chịu vì anh, vì con và cả tiểu thiên sứ trong bụng anh." 

Ấy thế mà những lời nói ấy khiến anh tâm trạng vô cùng. Người phụ nữ kia vỡ nước ối rồi, nhưng nhìn vào độ lớn của bụng thì chắc chưa tới ngày sinh nên người đàn ông này khả năng cao sẽ phải chọn giữa vợ và con. 

"Chú ơi, chú lau nước mắt đi ạ." Từ bao giờ mà anh đã vô thức khóc, sờ lên mới biết được. Cậu bé thấy thế thì liền đưa khăn tay cho anh. 

"Cháu… không buồn sao?" 

"Có buồn nhưng cháu sẽ không khóc, cháu mà khóc nữa thì cha cháu phải biết làm sao?" Đứa trẻ hiểu chuyện quả nhiên là thiệt thòi tới nỗi người ta vừa nhìn thôi đã thấy thương. Mẹ em như vâyh mà không khóc, nhưng sâu trong lòng cảm xúc của em ra sao, tuyệt vọng như thế nào chẳng phải em rất rõ sao? 

"Cậu bé ngoan, cháu là một chàng trai rất mạnh mẽ." Nghe anh nói vậy, cậu bé liền mỉm cười và đan hai tay vào nhau, nước mắt rơi lả tả. Được người khác an ủi trong cơn đau mà dường như mình có thể chịu đựng được. Vừa là nỗi đau, cũng là một món quà. 

Vừa đến nơi, hai người đàn ông vội bé hai người phụ nữ xuống. Nhưng lúc này anh mới chợt nhận ra, chỉ có một xe đẩy trước cửa bệnh viện "Đáng lẽ mình nên gọi thêm chứ nhỉ?" Nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh ta cũng bị thương, chắc hẳn không thể đưa vợ mình vào được. 

"Bác sĩ Chu, ngài cứu gia đình này trước. Cháy tự đưa cô ấy vào, con trai ngài - Chu An, cậu ấy có ở đây không? Bệnh viện còn phòng cấp cứu không?" 

"Nhưng… " Vốn ông định hỏi thêm, vì sao anh lại làm vậy? Nhưng thấy vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh và cậu con trai thì lại thôi không hỏi nữa "Chu An có, Đường Tôn, cậu dẫn Sở thiếu đi tìm Chu An. Nhanh lên." 

"Vâng thưa viện trưởng." 

"Được rồi, cậu… " 

"Lâm Ngạn thưa viện trưởng." 

"Cậu đặt vợ mình xuống đi, tôi sẽ cố gắng cứu coi ấy." 

"Ngài ấy là Sở thiếu sao… ?" Lâm Ngạn trầm ngâm suy nghĩ, không ngờ Sở thiếu cao cao tại thượng đứng đầu Tân thành lại là người như vậy, đã cứu một người vừa xa lạ vừa thấp kém như anh.

"Lâm Ngạn." - Viện trưởng Chu nói lớn. 

" Vâng vâng." Anh vội đặt vợ mình xuống và cùng viện trưởng Chu đưa cô vào phòng cấp cứu. 

Bên kia, Sở Đãng Nhân theo sự chỉ dẫn của trợ lý Đường Tôn mà đã tới phòng phẫu thuật, vì viện trưởng phải phẫu thuật cho người vợ nhà kia nên anh chỉ có thể để con trai của ông là Chu An làm ca phẫu thuật này. Trong chốc lát, ánh đèn phòng phẫu thuật đã hiện đỏ, anh ngồi xuống ghé cạnh đó trầm ngâm mà suy nghĩ. 

Thấy anh như vậy, dường như Phụng Kiêu Duẫn cũng nhận ra rằng tình yêu của Sở Đãng Nhân dành cho Diệp Thiễu Ngưng dường như chưa từng phai mờ. Nhưng nếu hai người làm lành thì liệu anh còn cơ hội với cô không? Vậy những sự cố gắng của anh sẽ đi đâu về đâu. Đang suy nghĩ thì anh nhớ ra một chuyện và ra ngoài gọi cho trợ lý của mình. 

"Thang Diên, cậu điều hành người làm nhẹ nhiệt của vụ này. Lúc chúng tôi rời đi đã có phóng viên chụp được rồi, chả mất mà sẽ tìm tới được bệnh viện trung tâm của Tân thành. Nếu chặn không được thì cậu dùng quân đội ra dọa họ, nhưng tuyệt đối nhớ rằng không được tổn thương ai." 

Anh nói vậy vì cũng hiểu được nỗi khổ của nghề đó, để có thể lấy được thông tin hot thì những nhà báo và phóng viên sẽ không ngại mặt dày mà làm tới đâu. Nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ làm tổn thương họ được, hơn thế sẽ ảnh hưởng tới quân đội Phụng gia. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận