‘’Đây là Lục Thanh Âm mà mẹ nói ạ?’’ Thế Tuân nghi vấn nhìn Thanh Âm mà hỏi. Vì dẫu sao nhìn cô bé cũng khá khác so với những bạn nữ mà cậu bé từng gặp. Nhưng… A Tuân của chúng ta thì nào có bạn?
‘’Mẹ?’’ Nhiêu Nhiêu hoảng hốt khi nghe cậu bé nói vậy mà vội vàng quay ra tra hỏi mẹ của mình. ‘’Lẽ nào mới có mấy ngày không gặp. mà mami đã muốn bỏ bảo bối đi rồi sao?’’
Trước hoàn cảnh đó, Thế Tuân vẫn ung dung bước tới mà mang cho cô một tách trà ấm áp và vài ba câu hỏi thăm ngọt ngào. Chẳng ai chịu ai, cô đành giải thích mọi chuyện cho lũ trẻ.
…
1 lúc sau.
‘’Nhiêu Nhiêu, lúc nãy cậu không nên nói cư xử như vậy với anh trai đâu.’’ Chước Nhiên e ngại nói thầm vào tai của Ngọc Nhiêu nhắc nhở.
‘’Ừm, mình cũng thấy bản thân sai rồi. Vậy để mình xin lỗi nhé?’’
‘’Được, cố lên. Cậu làm được mà.’’
Nghe lời động viên của Chước Nhiên thì cô bé đã có thêm phần dũng khí để xin lỗi. Dù gì ban nãy cũng là mình có thái độ không tốt trước nên nếu chỉ xin lỗi suông thôi thì có vẻ sẽ không thành thật cho lắm. Thấy thế, cô bé liền chạy tới, hí húi trong chiếc túi hình con thỏ của mình mãi rồi lấy ra một đống kẹo socola mà bản thân yêu thích, đưa cho Diệp Thế Tuân và nói với cậu đây là quà tạ lỗi.
Lúc đầu tuy có vài phần không được hay cho lắm nhưng về sau thì cũng coi như là êm đềm rồi, đám trẻ cũng khá hòa đồng với nhau. Mấy ngày sau đó, sau một khoảng thời gian dài tĩnh dưỡng thì cô đã được xuất hiện. Để chúc mừng việc này thì Phụng Kiêu Duẫn khoa tất cả mọi người cùng đi ăn, trong đó có cả Sở Đãng Nhân.
Cũng không có gì đáng nói ở buổi tối này, vì đơn giản như là một đại gia đình đi ăn thôi, không có gì khác.khác. Nhưng xuyên suốt cả bữa tối thì thái độ, cử chỉ và hành động kì lạ của hai người đàn ông này khiến cô vô cùng bối rối.
Nào thì kéo ghế giúp cô, tranh nhau gắp thức ăn, làm đủ thứ trên đời như muốn nói rằng bản thân rất hiểu cô vậy. Tuy không hiểu mục đích của cả hai, nhưng cô cũng khá hợp tác, bởi bây giờ có thêm sự xuất hiện của Thế Tuân, cô không muốn cho cậu biết thấy những trường hợp khó xử.
…
Sáng hôm sau, tại phim trường.
‘’Chị Ngưng, chị đã khỏe hơn chưa? Vì sao không nghỉ thêm mấy ngày nữa mà đã đi làm rồi? Cảnh phim còn lại của chị không nhiều lắm đâu.’’ Mọi người trong trường quay thấy cô đến thì đổ xô ra mà hỏi han. Nhưng điều cô để ý duy nhất chính là biểu cảm của Oán Phục Nghiên, trầm lặng một cách lạ thường như thế thì chắc hẳn là Sở Đãng Nhân đã nói chuyện hẳn hoi với cô ta rồi, nên hôm nay mới không gây hấn với cô, chứ thường ngày thì nào có chuyện này đâu chứ?
‘’Cảm ơn mọi người trong đoàn làm phim đã quan tâm tới em. Sau khoảng thời gian dưỡng bệnh thì tình trạng của em đã tốt hơn rồi, chỉ là hiện tại cần uống một chút thuốc bổ thôi. Nói chung là không còn gì đáng ngại hết, em cảm ơn, cảm ơn mọi người ạ.’’
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!