‘’Vương Tiểu Miêu, cô có từng nghe câu nói này chưa? Thông minh quá chính là tự hại mình.’’
‘’Ý cô là gì?’’ Vương Tiểu Miêu mặt mày có chút biến sắc tự hỏi những điều Diệp Thiễu Ngưng cô nói đây nói là có ý gì?
Chỉ thấy cô chẳng nói gì, từ sau những bụi cây lớn, quân đội do Phụng Kiêu Duẫn cuối cùng đã xuất hiện. Chuyện là trước khi đi thì Sở Đãng Nhân cứ lo lắng mãi không thôi, dường như có một thế lực nào đó thôi thúc anh nói ra sự thật năm năm đối với cô. Thiễu Ngưng tuy có bất ngờ, có tức giận, có oán trách anh nhưng những việc đó không khiến tiến trình của họ bị trì trệ. Sở Đãng Nhân và Phung Kiêu Duẫn đứng cạnh đó cũng phải bất ngờ và tự hỏi, vì sao phải mạnh mẽ đến thế? Cô ấy có thể khóc mà.
Vương Tiểu Miêu bị trói lại nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt thản nhiên và bình tĩnh, trái ngược với ả ta thì Oán Phục Nghiên đã sợ tới nỗi tái xanh cả mặt như muốn khóc luôn rồi.
‘’Cô tưởng như vậy là đã bắt được tôi?’’ Ả ta nhếch môi, cúi gằm mặt xuống và nói.
‘’Còn gì à?’’ Thiễu Ngưng khó hiểu và hỏi.
Huýt một cái, trong bị cây một đoàn người từ từ bước ra, trên tay đang bị miệng Sở Chước Nhiên. Khoan đã, sao Chước Nhiên lại ở đây được?
‘’Vương Tiểu Miêu đây là sao hả?’’ Sở Đãng Nhân vừa thấy con gái của mình bị bắt cóc, kề dao lên cổ như thế thì bực tức mà chất vấn Vương Tiểu Miêu. Không thể nào, trước khi anh đã dặn người trông coi kĩ càng rồi mà. Binh lực nhà họ Sở tuy yêu hơn họ Phụng đối chút, nhưng nào tới nỗi không bảo vệ được một đứa trẻ mẫu giáo thế kia.
‘’Không sợ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu. Sở đại tiểu thư tính ra cũng được tính là một đồng đội của Sở thiếu chứ nhỉ?’’
‘’Không thể nào có chuyện như vậy? Nói đi, rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì hả?’’
‘’Chính vì anh coi thường bản lĩnh của trẻ nhỏ đó thôi.’’ Ả ta vừa nói, vừa yêu cầu anh thả mình ra. Nếu không sẽ một nhát tiễn Chước Nhiên về trời. Không thể làm gì được, vì giờ Vương Tiểu Miêu cũng chẳng còn gì trên người hay điều gì còn luyến tiếc nữa. Giết thêm một đứa nhỏ cũng chẳng khiến cô ta áy náy hơn đâu.
‘’Thả con gái tôi ta.’’ Với ánh mắt vô cảm của mình, anh ngước lên với sự căm thù cực độ mà nhìn bọn người xấu xa này.
‘’Bình tĩnh, trong một câu đó, điều mà người ta mong chờ nhất chính là đáp án mà.’’ Cô ta ngồi xuống, ‘’nâng niu’’ khuôn mặt nhỏ bé yếu đuối, sợ quá mà khóc luôn của Chước Nhiên lên.
Vào phần giải thích, lúc đầu, không phải ngẫu nhiên mà cô ta chọn Sở Chước Nhiên là người ‘’vô tình’’ nghe được cuộc trò chuyện đó. Vừa chính mắt nhìn thấy bạn thân hôn mê bất tỉnh trong đám cháy như thế đủ khiến một đứa trẻ 5 tuổi ám ảnh chết kiếp rồi. Để Chước Nhiên nghe được cuộc trò chuyện, 3 phần là kế hoạch ban đầu và 7 phần là muốn chuẩn bị đường lui dự phòng.
Ả ta biết rằng chắc chắn Phụng Kiêu Duẫn sẽ góp mặt trong vụ việc lần này, chắc chắn quân binh Phụng gia sẽ được cử tới để xử lý cô. Bao đời nổi tiếng với binh lực hùng hậu là nhà họ Phụng như thế, căn bản thì bọn chúng không có cửa mà đấu chọi. Thế nên, đành phải đi đường vòng dùng Sở Chước Nhiên là bia đỡ đạn dự phòng.
Có người tới đây sẽ thắc mắc vì sao bọn chúng có thể bắt cóc Chước Nhiên tới đây mà có thể bắt cô bé tới đây làm lá chắn như mình. Không cần ra tay, thứ muốn cũng dâng tới tận miệng rồi. Như Vương Tiểu Miêu ban nãy nói với Đãng Nhân là không nên coi thường bản lĩnh của trẻ nhỏ. Tuy bề ngoài Chước Nhiên là một cô bé nhút nhát và có chút hướng nội nhưng thực chất bên trong lại có một nhược điểm giống hệt cha mình. Chính là sự hiếu thắng và liều lĩnh.
Vậy nên, khi bị cha - người mà bản thân tin tưởng nhất giấu mình một chuyện quan trọng liên quan tới bạn thân mình cũng từ đó khiến cô bé nảy sinh nghi ngờ mà đi theo. Vì khả năng ngụy trang cũng như lẩn trốn không được tốt mà có thể dễ dàng để đàn em của cô ta nhìn ra được.
‘’Vương tiểu thư thật khéo dấu quá. Thật khiến người khác bất ngờ.’’ Không biết Diệp Thiễu Ngưng nghĩ gì mà một thân một mình tiến tới chỗ của kẻ thù mình.
‘’Ngưng Nhi, em đi đâu vậy?’’ Đãng Nhân tuy lo lắng nhưng không dám rời đi, chỉ sợ vì một chút sai sót nhỏ của mình mà có thể khiến con gái của mình mất mạng.
‘’Tiểu Ngưng, cậu đừng làm liều.’’ Kiêu Duẫn tuy không cam tâm, nhưng với tình thế trước mắt thì không nên manh động, chớ có làm dại điều gì.
‘’Cô nghĩ tới việc để con gái ta làm lá chắn thì chắc chắn đã nghĩ tới việc tôi thế thân cho con bé rồi nhỉ?’’
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!