Bỗng lúc khi hai mẹ con đã mua đồ xong thì đột nhiên có một đám người mặc cùng một loài trang phục, như là người trong công ty vậy. Quanh đi quẩn lại một hồi thì lúc qua ra, cô chẳng thấy con gái nhìn đứng bên cạnh đâu. Cô hoảng hốt gọi Ngọc Nhiêu khắp nơi nhưng chẳng nhận được lời hồi đáp, vội vàng quay lại chỗ cũ, cô vội gọi hộ vệ đi tìm Nhiêu Nhiêu. Bản thân cũng xông ra tìm kiếm con gái mình mà không sợ bị bắt gặp.
Gọi mãi, gọi mãi chẳng thấy Nhiêu Nhiêu đâu, trong khi chuyến bay đã dần cất cánh rồi. Đã tìm khắp cả sân bay vẫn không thấy con gái, dù có nhờ bên bảo vệ check camera cũng chả có thêm được tin tức gì, khi dường như đã mất hết toàn bộ hi vọng thì có một người con trai tầm tuổi cô từ xa bước tới, tay nắm tay Ngọc Nhiêu.
Gọi vàng cô chạy đến cạnh con gái mình, ôm thật chặt và sờ soạng khắp xem cô bé có bị thương ở đâu không, thật may là đi về vẹn nguyên. Lúc này cô mới đưa mắt nhìn lên người dắt con gái tới thì mới bất ngờ nhận ra đây là cậu bạn từ hồi trung học của cô - Đông Ngữ Phong.
‘’Ể, đây không phải là… ‘’ - Đông Ngữ Phong chưa nói hết câu thì đã bị Thiễu Ngưng bịt miệng kéo đi tới khu mà đã được Phụng Kiêu Duẫn chuẩn bị riêng cho cô. May là kịp lúc, không biết lúc anh nói hết tên cô xong thì có bay kịp về nước không nữa.
‘’Đã nói bao lần với câu rồi, đừng gọi tên mình nơi đông người như vậy chứ.’’ - Thở dốc cô nói.
‘’À à, phấn khích ý mà. Không có ý gì đâu, mà cô bé này là… ‘’ Nói hết câu thì đưa ánh mắt nhìn xuống Ngọc Nhiêu đang ngây ngô nhìn 2 người.
‘’Con là Diệp Ngọc Nhiêu ạ, năm nay con 4 tuổi rưỡi. Chú đẹp trai đây là bạn của mẹ con phải không ạ?’’
‘’Cái gì, cậu có con rồi á? Còn lớn tướng thế này. Cơ mà bé nói đúng, chú rất đẹp trai đúng không nè?’’ Bất ngờ nói lớn quay ra hỏi cô vẫn không quên tự luyến đôi chút.
‘’Từ từ, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không bỏ được cái thói xấu này thế? Bảo sao tới nay vẫn không một mảnh tình vắt vai.’’
‘’Ơ kìa, Diệp tiểu thư đang làm tổn thương trái tim nhỏ bé của mỹ nam ta đây rồi. Phải làm sao, phải làm sao?’’
‘’Thôi xin người, tự nhiên thấy tiếc khi năm đó không rủ cậu vào làng giải trí luôn đấy.’’
‘’Xí, ai thèm vào cái chỗ suốt ngày đấu đá chẳng khác gì hậu cung thời xưa của mấy ông hoàng đế rồi. Vả lại, mình bây giờ ở nhà vừa làm việc, công việc còn ổn định, sẵn tiện còn chăm sóc bố mẹ luôn. Tuyệt thế còn gì?’’
‘’Có mà ở nhà báo cha báo mẹ chứ làm được gì. Vì nể tình bạn bè nên mình mới nói đấy, đây đúng thật là con gái mình.’’ Nghe Thiễu Ngưng nói xong anh liền quay ra đánh giá tổn quan lại. Vốn lúc thấy Nhiêu Nhiêu đi lạc là có thấy vài nét hao hao với người bạn cũ của mình. Bây giờ càng nhìn kĩ thì càng thấy giống hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!