Cả đại sảnh nghe xong ai nấy như bị trời giáng, thất kinh hồn vía mà há hốc mồm.
Cả Lạc Trạch, người được mệnh danh là lợi hại nhất Đàm Giang, đứng trước mưa to gió lớn thế nào chưa từng khϊếp sợ nay bỗng nhiên nghe một tiếng ba ba phải kinh ngạc đến đứng hình.
Tiểu Lạc Lạc vẫn ôm chân hắn vẫn rất chặt, giọng nói đáng yêu làm người khác đặc biệt kiên nhẫn với nó.
Sau mấy giây chìm trong ngạc nhiên Lạc Trạch cũng có phản ứng, khom người ngồi xổm xuống, mỉm cười giữ vai thằng bé: "Cậu bé, con nhận lầm..." Nhưng chỉ nói được nửa câu hắn lập tức rơi vào trạng thái im lặng, đôi đồng tử chuyển động mạnh khi được thấy rõ ngũ quan của đứa bé.
Tiểu Lạc Lạc cũng nhìn hắn, mặt đối mặt, mắt chạm mắt, giọng nói lảnh lót rành mạch rót vào tai đối phương: "Mẹ của con là Ôn, Phi, Phi."
"Keng!"
Đây là lần thứ hai Lạc Trạch để muỗng va vào ly khi khuấy cà phê, có lẽ tâm trạng của hắn xao động hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng. Ngược lại Tiểu Lạc Lạc ngồi ở đối diện vẫn thản nhiên ăn phần bánh ngọt của mình chẳng có gì rụt rè dù rằng cả hai cha con mới lần đầu gặp mặt.
Nhìn đứa bé có phần lanh lợi trước mặt mình, hắn chậm nghĩ lúc nãy để được bảo vệ đưa vào trong công ty thằng bé đã cố tình nói dối mình là em trai của A Gia, bằng ngược lại tự nhận là con trai của hắn thì có lẽ đã không thuận lợi như vậy, thậm chí còn bị đưa đến sở cảnh sát để đưa vào trường hợp trẻ em đi lạc.
Nhưng là ai đã bảo nó làm như vậy, để một đứa trẻ bốn tuổi trót lọt qua mặt biết bao nhiêu người lớn thì chắc chắn phải có người hướng dẫn, nếu không thì chẳng thể nào nó chỉ được đích danh của A Gia.
Là Ôn Phi Phi sao?
Lạc Trạch đợi Tiểu Lạc Lạc thêm một lúc nữa, khi nó ăn uống no say hắn cũng bắt đầu hỏi chuyện: "Là mẹ đã đưa con đến đây sao?"
"Không ạ, mommy vẫn đang ở Pháp." Thằng bé lắc đầu phủ nhận.
Lạc Trạch khá bất ngờ: "Vậy làm sao con đến được đây?"
"Tiểu Lạc Lạc theo gia gia và nãi nãi về lại Trung Quốc, vì mommy không muốn chúng ta gặp nhau nên nhau gia gia đành để Tiểu Lạc Lạc một mình tới đây mà không thông báo trước." Tiểu Lạc Lạc thật thà nói, sau đó lại nhét đầy một muỗng bánh vào miệng.
Trong lòng Lạc Trạch dâng lên một cỗ tiếc thương, muốn vươn tay xoa đầu thằng bé nhưng lập tức Tiểu Lạc Lạc rụt vai né tránh, nghĩ rằng đã dọa đến con trai nên hắn khá mất mát thu tay về, chuyển sang cười nhẹ: "Nếu mommy của con đã không muốn chúng ta gặp nhau thì làm sao con lại biết ba là ba của con?"
Tiểu Lạc Lạc sau khi né tránh lại đưa mắt nhìn hắn, mong chờ hỏi một câu: "Nhưng ba tin Tiểu Lạc Lạc là con trai của ba chứ?"
Bị hỏi ngược lại Lạc Trạch cũng hơi bất ngờ, vấn đề này hắn cũng chẳng biết giải thích làm sao, nhưng đúng thật là ngũ quan của thằng bé khiến hắn cảm nhận được sự liên kết giữa hai người.
Nhớ năm đó Ôn Phi Phi từng ôm hắn đùa giỡn bảo rằng cô đã có thai, vốn cứ tưởng là một trò đùa dai thật không ngờ là bản thân hắn đã sơ ý, không phân biệt được thật giả.
Thấy Lạc Trạch im lặng mãi Tiểu Lạc Lạc lại hỏi: "Ba sẽ không vì sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Lạc Lạc mà không vui chứ? Mommy bảo... bảo rằng ba ba đã có dì xinh đẹp bên cạnh, sau này sẽ sinh baby, Tiểu Lạc Lạc đến sẽ khiến hai người không hạnh phúc."
Giọng nói non nớt của con trai làm tim Lạc Trạch phím đau, vì sao đứa trẻ còn nhỏ thế này lại hiểu chuyện đến thế chứ?
Nhưng hỏi hắn có vui hay không thì hắn nghĩ bản thân bất ngờ là nhiều hơn cả, vì cho đến bây giờ hắn chưa từng nghĩ cô gái năm đó sẽ để lại dấu tích trên thanh xuân của mình. Thậm chí với một người đàn ông mình không yêu.
Nhưng đối với đứa trẻ ngây thơ trước mặt hắn không nỡ làm nhóc con thất vọng, hơn hết bản thân hắn cũng đã nợ nó rất nhiều tình thương, sự quan tâm và chăm sóc, dù muốn dù không, nó đối với hắn là sự cố cũng được, ngoài ý muốn cũng được, nhưng nếu nó đã đến với thế giới này rồi thì sự tồn tại của nó đáng được tôn trọng và trân quý, là món quà mà ông trời gửi cho hắn một cách lặng thầm.
Lạc Trạch tạm gác lại những tâm tư của thế giới người lớn sang một bên, khi lần nữa đối diện với con trai trên môi hắn là một nụ cười hạnh phúc:
"Đương nhiên là vui rồi, tối nay con ở chỗ của ba đi, ba sẽ gọi cho ông bà ngoại của con xin phép."
Tiểu Lạc Lạc nghe xong mắt to liền sáng rỡ, nụ cười toe toét trên môi, chủ động chòm người về phía ba mình: "Vâng ạ, Tiểu Lạc Lạc cảm ơn ba ba."
Lạc Trạch đưa tay đón lấy nó, ôm về phía mình: "Không cần cảm ơn, sau này đó cũng là nhà của con, con muốn đến vào lúc nào hay ở lại bao lâu đều được."
"Ya ya, thích quá."
Thấy thằng bé vui như vậy Lạc Trạch cũng được vui lây, chẳng hề nghĩ ngợi mà dẫn nó về nhà, nào có ngờ được mình đã dẫn phải sói con.
Một đêm biến chuyển mạnh đối với vận mệnh của Lạc Trạch cũng trôi qua.
Sáng sớm hôm sau trong phòng làm việc của hắn đã có người đến tìm. A Gia vì tính chất riêng tư này mà tạm lánh mặt, nhân tiện dẫn Tiểu Lạc Lạc còn ở chơi với Lạc Trạch tham quan vài vòng trong công ty.
Người có mặt trong phòng làm việc của Lạc Trạch không ai khác chính là Mạc Tử Vi, cũng là người phụ nữ khiến Ôn Phi Phi tự nguyện rời đi vào năm năm trước. Năm năm nay cô vẫn luôn bầu bạn bên hắn, nửa bước không rời, tuy rằng chưa tính chuyện hôn nhân nhưng người bên ngoài không ai không biết.
Lại nói vì sao chuyện của Lạc Trạch và Mạc Tử Vi có nhiều người biết như vậy không phải không có lý do. Ngoại trừ gia thế hiển hách thì tính đến hiện tại Mạc Tử Vi là một hoa đáng xuất sắc của ngành giải trí trong nước, vừa là một người mẫu vừa là một diễn viên được quần chúng săn đón.
Thậm chí một số người chỉ biết đến chuyện tình Lạc Trạch - Mạc Tử Vi mà không hề biết rằng ở đoạn giữa quá khứ của hắn còn có một Ôn Phi Phi tồn tại.
Quay trở lại cuộc trò chuyện của Lạc Trạch và cô, đã không còn lạ gì khi cô phải là người chủ động mở lời trước:
"Chuyện quan trọng như vậy sao anh lại không thông báo với em một tiếng?"
"Anh muốn em chuyên tâm lưu diễn, không ngờ nhanh như vậy em đã trở về."
Ôn Phi Phi nghe ra giọng điệu hững hờ của hắn, cô cười hắt một tiếng: "Có chuyện lớn như vậy làm sao em yên tâm được chứ, hơn nữa em muốn biết tiếp theo anh định làm thế nào?"
"Anh sẽ sang Pháp một chuyến, chuyện của Lạc Lạc anh cần nói rõ với Ôn Phi Phi."
"Em sẽ đi với anh." Mạc Tử Vi nói ngay.
Nhưng Lạc Trạch lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, cùng anh đi sẽ khiến em khó xử."
Dù bị từ chối nhưng sắc mặt của Mạc Tử Vi trước sau không thay đổi, thậm chí còn nở một nụ cười bao dung: "Em sẽ không nghĩ gì đâu, anh yên tâm, cũng như anh, em sẽ xem Lạc Lạc là con trai của mình, chỉ cần anh đối xử tốt với em, yêu thương em, em sẽ không cảm thấy thiệt thòi gì cả."
Vì Mạc Tử Vi luôn tỏ ra vị tha như vậy khiến Lạc Trạch cảm thấy nặng nề, mà đúng hơn là thấy áy náy đối với một người đã vì mình mà hao mòn tâm tư.
"Tử Vi, đôi lúc em không cần hiểu chuyện thế đâu, nếu như em cảm thấy không chấp nhận được chuyện này thì chúng ta có thể thương lượng, em xứng đáng được chọn một người khác tốt hơn anh."
Nghe hắn nói Mạc Tử Vi liền nhíu mày: "Trạch, anh lại nói đùa sao, chuyện này thì có gì không chấp nhận được, chỉ là một đứa trẻ làm sao có thể khiến em yêu hết yêu anh?"
Lạc Trạch nhìn cô, qua hồi lâu thì nói: "Cảm ơn em."
Mạc Tử Vi cười rộ, đứng dậy tiến về phía hắn.
Lạc Trạch không cản được động tác quàng tay qua cổ mình của cô, đành bất động ngồi yên.
Mạc Tử Vi rất thích thú ngồi trong lòng hắn, bàn tay mềm mại như rắn không xương vòng vo vẽ trước ngực ngắn một cách uyển chuyển, nếu là người khác có lẽ từ lâu đã phát run với động tác này, chỉ là trong mắt người đã cấm dục nhiều năm như Lạc Trạch nó chỉ là hư không.
Cho dù là vậy Mạc Tử Vi vẫn không nản lòng, chí ít khi cô hôn như chuồn chuồn lướt lên cằm thì Lạc Trạch sẽ không phản kháng.
"Nhưng mà Trạch, có một chuyện không biết anh đã nghĩ qua chưa?"
"Chuyện gì?"
Giọng của Mạc Tử Vi khá mềm mại: "Không phải em nghĩ gì cho Phi Phi, nhưng mà tại sao lúc trước mang thai cô ấy lại không nói cho chúng ta biết để cùng giải quyết, bây giờ khi Lạc Lạc lớn rồi mới để nó về đây gặp anh, như vậy có hơi khiến chúng ta khó xử."
"Có lẽ Ôn Phi Phi có chuyện khó xử, năm đó cô ấy còn rất nhỏ, e là có nhiều chuyện chưa suy nghĩ thấu đáo, cứ nghĩ rằng một mình thì vẫn có thể giải quyết hết mọi chuyện."
Nghe Lạc Trạch không tiếc lời bênh vực Ôn Phi Phi mà không có điểm nghi ngờ Mạc Tử Vi hơi xiết nắm tay lại nhưng bên môi vẫn treo nụ cười: "Anh nói phải, năm đó Phi Phi dẫu sao còn rất nhỏ, có khi còn chưa hiểu được thế nào là tình yêu."
Chưa hiểu được thế nào là tình yêu.
Lạc Trạch lặp lại câu này trong lòng, trái tim hơi chùng xuống, nói vậy thì không có khả năng Ôn Phi Phi vì yêu hắn mà giữ lại Tiểu Lạc Lạc rồi.
Mạc Tử Vi thấy hắn không nói gì thì bắt đầu làm nũng: "Trạch, chúng ta quen nhau lâu như vậy, sinh nhật lần này của anh em muốn tặng cho anh đêm đầu tiên của..."
"Cộc cộc cộc!" Tiếng gõ cửa thình lình đã cắt lời nói của Mạc Tử Vi thành hai nửa.
"Ba ba, Tiểu Lạc Lạc có thể vào trong không?"
Nghe con trai gọi Lạc Trạch lập tức phản ứng, ra hiệu với Mạc Tử Vi: "Chuyện này chúng ta nói sau đi." Dứt lời hắn liền đứng dậy đi tới mở cửa cho Tiểu Lạc Lạc.
Tiểu Lạc Lạc biết có Mạc Tử Vi bên trong nên đưa tay đòi Lạc Trạch bế ngay, khi đã chiếm được vị trí trong tay ba mình nó liền hỏi: "Ba ba, người đã nói chuyện xong chưa, Tiểu Lạc Lạc chơi một mình chán quá."
"Ừm, ba đã nói xong rồi, bây giờ sẽ chơi với Tiểu Lạc Lạc."
"Hoan hô." Tiểu Lạc Lạc mừng rỡ vỗ vỗ tay, nhưng rất nhanh hướng mắt sang nhìn Mạc Tử Vi đang đứng ở bàn làm việc của Lạc Trạch, rồi lại nhìn hắn, tròn xoe mắt: "Ba ba đây có phải là dì xinh đẹp không, Tiểu Lạc Lạc ở đây chơi sẽ không khiến dì không vui chứ?"
Mạc Tử Vi cố nén cảm xúc thật vào lòng, môi nở một nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình đi đến nói với bé con: "Làm sao có thể chứ, được gặp Tiểu Lạc Lạc dì rất vui."
"Vậy tốt quá rồi, mommy luôn sợ dì xinh đẹp không vui mới không cho Tiểu Lạc Lạc gặp ba ba, nếu dì xinh đẹp đã không thấy buồn Tiểu Lạc Lạc phải nói chuyện này với mommy mới được, sau này sẽ bảo mommy dẫn Tiểu Lạc Lạc đến thăm ba ba. Có đúng không ba ba?"
"Đúng đúng." Lạc Trạch gật gù đồng ý, hôn mạnh lên má con trai.
Được nướƈ ŧıểυ Lạc Lạc lại quay sang nhìn Mạc Tử Vi, vô tội cười: "Được không dì xinh đẹp."
Móng tay của Mạc Tử Vi gần như bấm vào lòng bàn tay khi phải nở nụ cười khoan dung độ lượng: "Đương nhiên là được."