Tiểu Lạc Lạc theo chân ba nó tính đến nay đã được bốn ngày, lần này trước khi đưa nó về lại Pháp gặp Ôn Phi Phi Lạc Trạch cố tình ghé qua nhà họ Ôn để hỏi ý kiến gia gia và nãi nãi của nó.
Ôn lão gia - Ôn Trung Nghị vừa thấy hắn mang quà đến thăm đã đại khái nắm được tình hình, không nặng không nhẹ mời hắn ngồi xuống.
Tiểu Lạc Lạc và nãi nãi của nó không nán lại mà ra hậu viên chơi để lại hai người đàn ông trong phòng khách.
"Ba cậu vẫn khỏe chứ?"
"Ông ấy vẫn khỏe."
"Ừm. Cậu có định đưa Lạc Lạc đến gặp nhà nội của nó không?" Ôn Trung Nghị vừa rót một chén trà vừa hỏi, đôi mắt tuy hằn thêm nhiều nếp nhăn nhưng vẫn cơ trí hơn người.
Lạc Trạch đối với người như vậy lại càng không vội, bình tĩnh nhận lấy chén trà, nói: "Nếu có được sự đồng ý của Phi Phi con sẽ đưa nó đến Thụy Sĩ gặp ông bà nội."
Ôn Trung Nghị gật đầu, chỉ là có một vướng mắt: "Tôi được biết bên cạnh cậu cũng có ý trung nhân, dịp này đưa Lạc Lạc đến tìm Phi Phi cậu định thế nào?"
"Bác trai không cần lo, chỉ cần là Lạc Lạc chọn thì nó muốn ở bên cạnh ai con đều đồng ý, hơn nữa Phi Phi đã vất vả mấy năm nay, con sẽ không tranh giành với cô ấy."
"Ngộ nhỡ Lạc Lạc muốn ở cùng cậu thì sao, vậy thì người phụ nữ ở cùng cậu ắt hẳn khó xử, cháu trai của tôi cũng sống không vui vẻ gì." Ôn Trung Nghị lại đặt ra vấn đề khó cho Lạc Trạch.
Nhưng hắn bình thản hơn ông nghĩ, không nhanh không chậm đáp: "Mạc Tử Vi là người phụ nữ hiểu chuyện, hơn nữa con sẽ cho cô ấy quyền lựa chọn."
"Cậu nói như vậy có phải hơi bạc tình, người đã gắn bó với cậu nhiều năm, bây giờ lại dồn người ta vào thế ép."
Lạc Trạch nói ngay, nước trà trong tách cũng không phẳng lặng bằng đáy mắt của hắn: "Bác trai, nhiều năm như vậy bài học lớn nhất con rút ra chính là chỉ nên thật dạ với người sinh ra mình và người mình sinh ra. Về phần còn lại, con nợ ai ắt sẽ bù đắp chu toàn cho người đó."
Ôn Trung Nghị thâm trầm nhìn hắn, trong một lúc lâu không nói thêm lời nào, Lạc Trạch cũng thế, hững hờ lạnh nhạt.
Lát sau, Ôn Trung Nghị phát tay: "Nếu cậu đã nói thế thì tôi cũng không còn gì để hỏi, dù sao cục diện này vẫn có lợi cho con gái tôi. Đi đi, đưa Lạc Lạc trở lại Pháp, gặp mẹ của nó một lần, chuyện này do người trẻ các cậu toàn quyền quyết định."
"Vâng."
___________
Ngày Lạc Trạch cùng Tiểu Lạc Lạc đi Pháp không có Mạc Tử Vi theo cùng, thời gian hai cha con hắn bồi đắp tình cảm chưa nhiều nên tạm thời hắn không muốn có thêm người thứ ba xen vào.
Tiểu Lạc Lạc ở cạnh hắn đúng là suиɠ sướиɠ hơn tiên, trước mắt mới nhận ba nên nó muốn gì, xin gì hắn cũng đồng ý. Lần này trở về gặp mẹ thậm chí nó đã có chút chần chừ, nghĩ tới khoảng thời gian vàng ngọc của mình sắp kết thúc thì hơi luyến tiếc.
"Con sao vậy, trong người khó chịu ở đâu sao?" Đã gần đến nhà riêng của Ôn Phi Phi nhưng con trai cứ yểu xìu khiến Lạc Trạch lo lắng.
Thằng bé lắc lắc đầu lại dựa đầu vào ghế nhìn ra cửa sổ.
Lạc Trạch không hiểu làm sao, bế nó lên, cưng chiều hôn mấy cái: "Có chuyện gì cứ nói cho ba nghe, nếu là chuyện của mommy con thì càng nên nói. Yên tâm, việc con đến tìm ba nếu mommy có trách phạt ba sẽ gánh vác, đừng sợ."
Đương nhiên Tiểu Lạc Lạc nó chưa từng sợ chuyện này vì từ lâu đã có gia gia đứng ra chống lưng, còn chuyện làm nó buồn sợ rằng ba nó sẽ không thực hiện được.
Chỗ của Ôn Phi Phi đang ở cách thủ đô Paris khoảng 10 km về phía tây nam.
Sceaux - thị trấn điển hình theo phong cách Pháp với những con đường lát đá, những tiệm cà phê nhỏ xinh. Nơi đây, với lâu đài Sceaux trước kia từng là nơi ở của Jean - Baptiste Colber bộ trưởng bộ tài chính dưới thời vua Louis XIV, ngoài ra nó còn là bảo tàng lưu giữ nhiều tác phẩm quý giá thuộc về lịch sử thị trấn. Nhìn chung thì đây là một thị trấn du lịch ở vùng ngoại ô Paris.
Đợi đến khi tài xế dừng xe Tiểu Lạc Lạc mới có phản ứng trở lại, nó nhanh nhảu nhảy xuống trước dẫn đầu đi vào nhà. Lạc Trạch đi sau bế nó lên ấn mật khẩu cửa, Ôn Phi Phi đi làm vẫn chưa về, căn nhà không quá lớn ngập tràn trong tĩnh lặng.
Đặt vali của Tiểu Lạc Lạc vào một góc trước, Lạc Trạch mở tủ giày lấy dép lê đi cho nó đi vào, không ngờ lại thấy được bên trong có cả loại dép lê dành cho nam giới, hắn hơi chần chừ rồi cũng đem ra, tháo giày đi vào.
Tiểu Lạc Lạc tạm thời đóng vai chủ nhà dẫn hắn tham quan một vòng căn nhà hai tầng với đầy đủ tiện nghi của hai mẹ con từ phòng khách cho tới nhà bếp rồi lên phòng ngủ.
Lúc vào phòng ngủ của Ôn Phi Phi, Tiểu Lạc Lạc đi đến cửa sổ kéo rèm cửa lại rồi than thở: "Mommy lại quên đóng cửa sổ rồi."
Bấy giờ Lạc Trạch mới hỏi nó: "Bình thường hai mẹ con ngủ cùng phòng sao?"
"Vâng ạ, có chuyện gì không?"
"Ừm, không có gì."
Tiểu Lạc Lạc nghe thế ồ một tiếng, lại cùng hắn xuống nhà bếp lần nữa, trước tiên là mời hắn uống nước sau là lấy một quả táo cho mình, vừa ăn vừa hỏi: "Ba ba thấy thế nào?"
"Chuyện gì?"
"Nhà của Tiểu Lạc Lạc và mommy."
Lạc Trạch thoáng nghĩ, dù căn nhà này không quá lớn nhưng khuôn viên ngoài vườn lại rất thoáng đãng và rộng rãi, xét về tổng thể tuy không đồ sộ được như Ôn gia ở Trung Quốc nhưng sau khi xem một vòng hắn vẫn đánh giá cuộc sống của hai mẹ con Ôn Phi Phi khá sung túc.
Cũng phải thôi, cô nàng tiểu thơ đó trước giờ đâu quen cực khổ, huống hồ gì họ Ôn lại là danh môn lớn làm sao để con gái mình chịu cực khổ.
Sau cùng hắn nói với con trai: "Ba thấy rất đẹp, nhưng bình thường mommy đi làm Tiểu Lạc Lạc ở nhà một mình sao?"
"Không ạ, Tiểu Lạc Lạc đi học nhà trẻ, buổi chiều mommy sẽ đến đón."
Lạc Trạch gật đầu, nhìn sắc trời đã vào xế chiều, bình thường giờ này ở Trung Quốc lại vào buổi sáng. Sợ rằng Tiểu Lạc Lạc đi đường dài sẽ mệt nên bảo nó ngủ một lúc nhưng thằng bé không chịu, khư khư đi theo hắn.
Không có biện pháp khác hắn đành nằm nghỉ cùng con trai, thế mà chợp mắt một lát hắn thϊếp đi lúc nào cũng không hay.
__________
Ở một nơi khác.
"Mệt quá, mệt quá đi mất!"
Đây đã là lần thứ năm trong một giờ Ôn Phi Phi kêu mệt.
Dylan xem bản thảo cô vừa nộp lên không lâu đã hài lòng gập lại, vui vẻ nói:
"Khổ tận cam lai cho cậu rồi, bản thảo lần này trong xịn đấy. Đừng than nữa, bây giờ mình mời cậu một bữa ngon?"
"Để lần sau đi, hôm nay mình không muốn ăn bên ngoài, đến siêu thị mua chút đồ về nấu theo khẩu vị vẫn hơn." Ôn Phi Phi phẩy tay từ chối.
Nhìn ra tâm trạng của cô, Dylan chống cằm hỏi: "Nhớ con trai rồi à?"
"Cậu nói xem? Nó đã đi cả tuần rồi đấy, mình bắt đầu thấy bất an, không biết ông bà ngoại nó có..."
"Đưa nó đến gặp chồng cũ của cậu?" Dylan nói đúng trọng tâm.
Ôn Phi Phi ỉu xìu gật đầu, dù trong lòng có chút do dự nhưng Dylan vẫn cố an ủi: "Yên tâm đi, mọi chuyện sẽ tốt thôi."
Ôn Phi Phi cùng Dylan sau khi rời khỏi công ty của anh ấy thì đến siêu thị, mua ít thực phẩm thì trở về nhà.
Năm năm, cô chẳng còn nhớ từ bao giờ mình biết nấu ăn thành thạo như bây giờ, chẳng còn nhớ từ bao giờ mình trở thành chỗ dựa dẫm cho một người khác, cũng chẳng còn nhớ từ bao giờ mình tự biết cách xoay sở cho cuộc sống riêng và không còn nhớ nhung đến người đàn ông kia nhiều nữa.
Suy đi nghĩ lại vẫn là duyên mỏng thường dễ dây dưa, như một dây kẹo kéo càng kéo càng dài. Cô và hắn tách ra nhưng ở giữa còn có một Tiểu Lạc Lạc, nói dứt một lần nhưng cả đời không thể phân chia.
Ngày đó cô lựa chọn lùi bước không biết là đúng hay sai, nhưng quả thật đã để thiệt thòi cho con trai.
"Píp píp píp."
Sau khi mở cửa Ôn Phi Phi tiện tay đặt túi thực phẩm lên tủ giày rồi tủ lấy dép lê nhưng rất nhanh tay của cô khựng lại khi trong tủ giày lút này đã mất hai đôi dép, còn là một lớn một nhỏ.
Nỗi nghi hoặc dâng lên, cô tự hỏi ba mình đã đưa Tiểu Lạc Lạc trở lại rồi sao?
Nhưng không đúng, nếu trở về thì thằng bé nhất định gọi trước cho cô để chuẩn bị đồ ăn cho nó chứ?
Mang theo câu hỏi lớn cô đi vội vào nhà, phòng khách không có thay đổi so với lúc cô đi làm nhưng trong bếp đã có thêm một chai nước khoáng và cùi táo đặt trên bàn.
Thấy cùi táo cô chắc mẩm Tiểu Lạc Lạc đã về rồi, nhưng nước khoáng thì...
Thế là cô lên tiếp phòng ngủ ở tầng hai, vẫn là một mảng im lặng nhưng đổi lại cánh cửa khép hờ khiến cô biết chắc có người đang ở bên trong.
Cô cảm thấy bản thân lúc này đã quá đa nghi, không hiểu vì sao trong lòng có chút khẩn trương vô cớ, là một loại linh tính mách bảo cho cô biết chuyện gì đó sắp sửa xảy ra chăng?
Có do dự đến đâu sau cùng cô vẫn đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng ngủ, chiếc giường cỡ vừa màu tím nhạt hôm nay bỗng trở nên chật chội khi bên trên có một người đàn ông cao lớn đang chiếm giữ, thậm chí một chân của hắn còn để dưới sàn nhà mà Tiểu Lạc Lạc thì gối trọn trong lòng của hắn ngủ ngon lành.
Ôn Phi Phi như bị ai đó trối chặt, chết trân tại chỗ, hô hấp trong khoảnh khắc này đường đột khó khăn, thậm chí cô còn không nghe trái tim này đập nữa.
Năm năm...
Đã năm năm rồi ư?
Vậy mà cô cứ tưởng như mới ngày hôm qua thôi, Lạc Trạch vẫn là Lạc Trạch, vẫn đẹp đẽ và phong độ, chỉ cần cô về nhà, đẩy cửa ra sẽ gặp được ngay lập tức.
Hôm nay thế nào lại y hệt tình tiết của năm năm trước, cô đã trở về, và hắn đang nằm cạnh con trai yên tĩnh ngủ, trong căn phòng của cô, trên chính giường của cô và trên chiếc gối của cô nữa.
Vì sao đến bây giờ gặp lại, sự tình cũng vội vã như lúc hai người mới quen, nhưng lần này cô tự cảm thấy mình không thể chủ động nắm giữ tình thế nữa rồi.
Nghe tiếng động Lạc Trạch rất nhanh có phản ứng, hắn vừa ngẩn lên đập vào mắt đã là thân ảnh của người phụ nữ nhỏ nhắn mà suốt mấy năm dài không gặp, có lẽ hắn cũng bất ngờ nên chưa kịp nói lời nào và bên môi cô thì đang mấy máy tên của hắn:
"Lạc Trạch, chú sao lại...?"