Diệp Băng Băng không có việc gì làm bèn lên mạng tìm kiếm thú vui để tiêu khiển. Cô tìm thấy một bộ truyện có nội dung khá là hay về thể loại cứu rỗi, thấy hợp gu là cô liền tìm để đọc nhưng lại không có bản mềm mà phải mua sách cứng mà hiện tại Diệp Băng Băng muốn xem lắm rồi, không biết phải làm sao nữa.
Sau cùng cô mới phát hiện ra một chỗ có thể mua cấp tốc, từ lúc mua tới khi giao đến nơi chỉ mất vỏn vẹn một tiếng đồng hồ mà thôi. Diệp Băng Băng vui vẻ ngâm nga ca khúc tình yêu.
Đợi được một lúc thì cô cảm thấy khá là chán nên lại lên Shopee mua đồ ăn. Chưa đầy mười lăm phút thì họ đã giao hàng tới.
“Chờ chút... Tôi sẽ xuống lấy ngay đây.” Diệp Băng Băng vội vàng đeo dép chạy xuống lầu.
“Không cần phải ra nữa đâu ạ, chồng của cô đã thanh toán hết tiền hàng và nhận đồ rồi ạ, hiện tại cô chỉ cần ngồi yên và chờ đợi được phục vụ nữa thôi.” Anh chàng giao hàng trêu đùa cô.
“Ồ, vậy được rồi, cảm ơn anh” Diệp Băng Băng khách sáo nói.
“Không có gì.”
Kết thúc cuộc trò chuyện rồi mà Diệp Băng Băng vẫn không thấy đồ ăn để ở chỗ quái nào, chẳng lẽ Cố Tư Vũ đem đi giấu ở đâu rồi? Hay là ăn †a đã ăn của cô mất tiêu rồi huhuhu.
“Cố Tư Vũ kia bánh kẹo tôi vừa mới mua đâu rồi?"
“Cô mua?” Cố Tư Vũ hỏi ngược lại: “Nhưng tôi mới là người trả tiền, không thể nói là cô mua được.”
“Nhưng là tôi đã gọi đồ ăn, ít ra anh phải chừa một chút cho tôi chứ”
Mới sáng sớm nên ai nấy đều đói cả, tiếng *rột rột* phát ra từ chỗ Cố Tư Vũ khiến Diệp Băng Băng phải nuốt nước miếng hết lần này tới lần khác, nhìn anh với anh mắt thòm thèm.
“Muốn ăn không?” Cố Tư Vũ chìa ra một miếng khoai tây chiên ra phía trước, hai mắt của Diệp Băng Băng tức khắc sáng hẳn lên. Thầm nghĩ cái tên Cố Tư Vũ này vẫn còn một chút tình người đấy nhỉ, ít nhất còn không để cô bị đói. Cảm tình của cô đối với Cố Tư Vũ lại tăng lên một bậc.
“Có... chứ” Chưa kịp vui mừng thì cô thấy miếng khoai tây chiên nóng bỏng hấp dẫn kia chui vào miệng Cố Tư Vũ một cách ngon lành thì Diệp Băng Băng mới biết mình bị trêu đùa. Cái gì mà tốt bụng chứ, con mẹ nó là cô bị mù mới nói như vậy á.
Diệp Băng Băng đau lòng nhìn một đống đồ ăn vặt ở trên bàn mà không thể nào chạm vào, thật sự là đau lòng muốn chết. Thấy cô đau lòng như vậy thì Cố Tư Vũ lại cảm thấy không nỡ, bèn cầm một gói bánh đưa cho cô: “Tôi sẽ cho cô gói bánh này với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Diệp Băng Băng không còn mong chờ gì với cái tên nhìn vẻ bề ngoài thì hiền lành nhưng bên trong thực chất là một tên ác ma không có tình người này.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!