Ngày hôm sau mọi chuyện lại diễn ra bình thường như không hề có chuyện gì xảy ra.
Mọi người vẫn bận rộn với công việc của mình, Diệp Băng Băng cũng không ngoại lệ.
“Băng Băng, cậu đã viết bài báo về Hạ ảnh đế chưa?” Nhớ ra chuyện quan trọng cần phải làm, bạn cùng nhóm liền nói với cô.
“Mình đã viết xong lâu rồi, đợi chút nữa sẽ đem cho biên tập xem có ổn hay không đã, nếu được thì chúng ta sẽ xuất bản liền, oke chưa?”
“Okel” Cô bạn liền nháy mắt với Diệp Băng Băng. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
“Mà này cậu có thấy Khả Vy đi làm không? Từ sáng tới giwof tôi không nhìn thấy cô ấy ở đâu cả.” Diệp Băng Băng kéo cô ấy lại hỏi.
“Hình như đang ngồi ở quán cà phê đối diện với công ty á, có chuyện gì muốn kiếm cậu ấy à, để tôi gọi giúp cậu.” Cô nàng liền cầm điện thoại ra, bấm số của Khả Vy.
Cũng may Diệp Băng Băng nhanh tay lẹ mắt ngăn cản: “Không cần đâu, mình sẽ tự đi gặp cậu ấy, dù sao thì cũng cảm ơn cậu Băng Nghiên.”
Cô nàng cùng nhóm với bọn cô kia chính là Băng Nghiên luôn vui vẻ hòa đồng: “Ôi trời, cậu khách sáo gì chứ” Rồi xoay người rời đi.
Khả Vy phía bên kia đang mải mê viết bài về Lục Doanh nên không để ý có người tới, đến lúc có người ngồi xuống ngay bên cạnh cô mới mẫn cảm ngẩng đầu lên.
“Hello, đang làm gì vậy?” Diệp Băng Băng ngồi xuống đối diện với ánh mắt khó tin của Khả Vy hỏi.
“Gì mà thần bí vậy, mình vào tới tận nơi rồi mà cậu vẫn không nhận ra nữa.”
Khả Vy vội vàng gập máy tính lại: “Đâu có chuyện gì đâu, muốn ra ngoài hít thở chút ý mà, trong phòng bí bách quá không thở nổi.”
Khả Vy không nói thì thôi chứ mà rồi vậy rồi lại thêm cái điệu bộ dấu dấu diếm diếm thì ai mà tin cho nổi, Diệp Băng nghi ngờ nhưng cũng chẳng muốn hỏi thêm nữa.
Nhanh chóng gọi một ly capuchino uống ngon lành, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn. Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác được sống lại như bây giờ.
Hai người cũng chẳng nói với nhau được mấy câu liền cùng nhau rời đi. Phía bên ngoài cách bàn uống nước của hai người tầm năm mét về phía bên trái có một người đàn ông và một người phụ nữ đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Khi thấy Diệp Băng Băng và Khả Vy đi ngang qua họ kéo vành mũ xuống thập một chút, nhắm che đi ánh mắt và khuôn mặt của mình.
Thấy hai người họ đã rời khỏi quán hoàn toàn, người đàn ông và phụ nữ kia liễn cởi mũ ra.
“Con mẹ nólKhông nghĩ tới tổng giám đốc cao cao tại thượng của chúng ta lại có thể cử cả sát thủ chuyên nghiệp đi bảo vệ vợ của anh ấy cơ chứ? Tôi thật không hiểu nổi mấy người có tiền đó mà” Một người đàn ông trạc ngoài ba mươi, đầu tóc hơi rối lên tiếng trước.
Phải biết một ngày làm việc của họ cũng phải tính đến hàng triệu đồng, đấy là không phát sinh vấn đề nguy hiểm. Còn nếu mà phát sinh thì... đếm không xuể luôn. Vậy mà cư nhiên kêu anh ta đi theo sau lưng một người đàn bà? Thực là càng nghĩ càng tức.
“Anh có thể giữ yên lặng một chút được không? Anh có phải là bị ngu hay không hả, công việc nhà nhàng lắm tiền thì anh không muốn sao cứ phải đâm đầu vào những công việc nguy hiểm làm gì thế?” Người phụ nữ kia cũng tương đối trẻ tuổi, bé hơn người đàn ông kia khoảng hai tuổi.
“Thì tôi cảm thấy nhàm chán quá, không được đánh nhau khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy hết cả tay chân”
“Ồ, muốn đánh nhau sao? Tôi có thể bồi cậu chơi một lúc đó.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!