“Hôm nay chúng ta sẽ đến nhà của ông chủ để bàn công việc và thỏa thuận mức lương, vậy nên hãy giữ chừng mực một chút, đừng có tự tìm đường chết.” Kiều Mạch không nhanh không chậm nói.
Phong Thiên Dật cũng biết ý nên không nói gì chỉ đi theo sau Kiều Mạch.
Trời hơi tối, cũng là lúc Diệp Băng Băng kết thúc công việc chuẩn bị về nhà.
“Con mẹ nó! Kia có phải là ông chủ lớn nhà chúng ta Cố Tư Vũ không?” Phong Thiên Dật kích động bật dậy khỏi ghế, mắt nhìn trân trối về phía bên này. Kiều Mạch nghe vậy cũng đảo mắt nhìn sang, bởi vì trước nay chưa có ai từng thấy bên cạnh Cố Tư Vũ xuất hiện bất cứ người phụ nữ nào cả. Kể cả nhân viên thì cũng là hầu hết là nam nhân, chỉ có một vài người phụ nữ mà thôi. Mà bọn họ cũng chẳng dám tới gần Cố Tư Vũ một phần bởi vì anh quá lạnh lùng cao lãnh, một phần bởi vì họ đã nhìn thấy kết cục của kẻ dám lại gần tiếp cận anh với mục đích không tốt. Chỉ có một kết cục... Là chết!
Tất cả bọn họ đều không biết lí do vì sao nhưng bọn họ biết anh không thể ở cạnh bất kì người phụ nữ nào, bởi vì cứ hễ như vậy là Cố Tư Vũ lại xuất hiện những cơn đau đầu cùng với những ảo giác.
Vậy nên khi thấy Cố Tư Vũ đứng bên cạnh một người phụ nữ thì bọn họ hết sức ngạc nhiên, vẫn biết cô ta là vợ của ông chủ nhưng bọn họ lại không nghĩ hai người lại thân mật với nhau đến như vậy. Bọn họ chỉ nghĩ rằng đó có thể là hợp đồng hôn nhân do hai bên tự nguyện lập ra, ngoài ra không có bất cứ vấn đề liên quan nào khác.
Nhưng xem ra, là bọn họ đã lầm rồi... Hoặc là bọn họ chỉ đang diễn để qua tai mắt của lão cáo già? Ở đây cũng làm gì có tai mắt nào đâu, mới vừa nãy bọn họ đã kiểm tra hết một lượt xung quanh, theo dõi tất cả những người khả nghi, sau cùng vẫn chẳng có vấn đề gì nên bọn họ mới quay trở lại đây.
Vậy lý do gì khiến ông chủ bọn họ lại phải diễn nhập tâm đến như vậy? Từ ánh mắt trìu mến đến những hành động thân mật dịu dàng khiến cho mấy người ở đây đều đỏ mặt tim đập.
Kiều Mạch là cô nàng lớn lên từ nhỏ trong doanh trại, được tiếp xúc qua rất nhiều môn võ, ngày ngày năm năm đều chỉ có một việc là tập võ. Không quan tâm đến tình yêu như Kiều Mạch cũng phải ngượng ngùng quay mặt di...
“Nè, nè Kiều Mạch, đúng là ông chủ chúng ta rồi. Vừa nãy tôi còn nhìn rõ biển số xe quân dụng của ông chủ nữa đó." Ngoài ông chủ ra thì không ai có cái biển số này nữa đâu, nên không có chuyện nhầm lẫn được.
“Ừm, tôi biết.” Kiều Mạch nhàn nhạt đáp, giọng nói bĩnh tĩnh không nghe ra sự kích động. Phong Thiên Dật thì kích động muốn điên lên rồi, không ngừng lẩm bẩm nói chuyện một mình.
Kiều Mạch cũng chẳng muốn biết cậu ta nói cái gì liền đứng dậy đi về. Phong Thiên Dật lại luống cuống chạy theo sau: “Đợi... đợi tôi với.” Anh cầm vội cái điện thoại ở trên bàn rồi chạy ra, chiếc điện thoại này anh mua bên Mỹ trị giá đến hơn mấy ngàn đô, nên không thể cứ như vậy bỏ đi được.
xkk
“Băng Băng, một ngày không gặp em có nhớ anh không?” Cố Tư Vũ nở nụ cười tà mị, nghiêng nghiêng đầu về phía cô, giọng nói nhịp nhàng.
Diệp Băng Băng bị ép sát, không tự chủ liền né tránh, mặt hơi phiếm hồng: “Đây là nơi công cộng đó, xin anh hãy tự trọng." Nói rồi cô lấy tay đẩy mặt anh ra.
Cố Tư Vũ cười lại càng tươi hơn: “Tự trọng? Chúng ta là vợ chồng rồi còn quản mấy cái này nữa sao? Hửm?” Diệp Băng Băng nhìn người đàn ông đang bấu víu tay mình, lại nở nụ cười không hề đứng đắn, cô bực bội lên tiếng: “Nhưng người ta còn đang nhìn đấy!”
Cố Tư Vũ đảo mắt liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt thật như không có chuyện gì: “Ai đang nhìn?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!