Cố Tư Vũ dùng đủ mọi cách để nài nỉ Diệp Băng cho mình vào phòng ngủ, Diệp Băng Băng vẫn không có ý muốn để anh vào, Cố Tư Vũ cũng chẳng còn cách nào khác.
Anh đành phải quay trở lại phòng mình với khuôn mặt ủ rũ, vừa đi vừa cúi đầu, nhìn rất chi là đáng thương.
Diệp Băng Băng cảm thấy không đành lòng, lên tiếng: “Cố Tư Vũ, chờ chút đã, em sẽ cho anh ngủ chung phong nếu như anh hứa sẽ không làm gì em”
Cố Tư Vũ vội chạy lại, mắt sáng như sao nhìn Diệp Băng Băng: Thật sự như vậy ư? Anh không có nghe lầm đó chứ?
“Được, được, tất nhiên là vậy rồi. Anh hứa sẽ chỉ ôm em mà thôi, không làm chuyện gì khác.” Cố Tư Vũ thề thốt.
Diệp Băng Băng: “..” Không hiểu sao cô cảm thấy bình thường thì mình rất tin tưởng anh ta, nhưng một khi mà anh ta đã mở lời rồi thì cô lại cảm thấy không đáng tin thế nào ấy.
Nhìn mà xem, cái khuôn mặt rạng rỡ này, cái đôi mắt long lanh kia đi, trông quá ư là buồn cười mà.
“Rồi, được thôi, hôm nay anh vào trong đi. Nếu như mà hôm nay anh không an phận thì lần sau đừng mơ tưởng bước vào phòng tôi một lần nào nữa, hiểu chưa?” Trước khi lên giường, Diệp Băng Băng nói thêm một lượt nữa.
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ em lại thiếu niềm tin ở anh đến như vậy sao?” Cố Tư Vũ chạm nhẹ lên mái tóc Diệp Băng Băng, đỡ lấy một lọn tóc rồi hôn lên nó.
Diệp Băng Băng ngượng ngùng đẩy Cố Tư Vũ ra: “Anh đừng có mà trêu chọc em, chúng ta nên đi ngủ thôi, mai còn dậy đi làm sớm nữa đó."
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.” Cố Tư Vũ làm dáng quân sĩ khi đứng trước sĩ quan trưởng, nghiêm túc mà để tay lên trước trán, cả người đứng nghiêm.
Diệp Băng Băng buồn cười, trèo lên giường trước rồi mới nói: “Được rồi, ngủ thôi, em nằm phía bên trái còn anh năm phía bên phải.”
Cố Tư Vũ nhanh nhảu leo lên giường, kéo chăn lên tới mặt chừa mỗi cái mũi và đôi mắt: “Vợ à, anh có thể ôm em ngủ không?”
Diệp Băng Băng ngạc nhiên, trợn tròn mắt: Con mẹ nó, anh đang đùa tôi đấy à, không phải vừa nấy mới nói chỉ nằm trên giường ngủ thôi sao? Như thế nào còn muốn ôm tôi ngủ nữa? Chẳng lẽ tôi không ôm là anh không ngủ được à?
Vì Diệp Băng Băng thể hiện biểu cảm hết sức ngạc nhiên nên Cố Tư Vũ cũng cảm thấy khá là xấu hổ, không biết làm thế nào, liền trùm chăn kín mít hết cả đầu. Một lúc sau anh mới dám thò mặt ra, vẻ mặt như thể sẽ không bỏ cuộc nếu như cô không đồng ý.
Diệp Băng Băng vẫn câu nói cũ, cô không đồng ý việc này. Khi cô nhựng bộ cho anh ngủ chung phòng đã là giới hạn cuối cùng của cô rồi, không có chuyện vượt qua giới hạn đó mà có thể sống tốt được.
Diệp Băng Băng chẳng thèm để tâm tới anh ta, cầm điều khiển bật điều hòa rồi trùm chăn ngủ.
Không được sự đồng ý của Diệp Băng Băng, Cố Tư Vũ cũng không dám lên tiếng nữa. Một lúc sau anh nghe thấy tiếng thở đều đều của Diệp Băng Băng, có lẽ cô đã ngủ say.
Vậy thì... anh ôm cô ngủ cũng không sao đâu nhỉ?
Cố Tư Vũ khẽ vén chăn, nhẹ nhàng dịch chuyển thân mình tới gần Diệp Băng Băng hơn. Khi còn cách người cô khoảng hơn mười centimet, anh dừng lại vươn tay ôm cô vào trong lòng.
Diệp Băng Băng cảm nhận được gì đó, hơi khó chịu cựa quậy, rốt cuộc cũng yên tĩnh nằm trong vòng tay Cố Tư Vũ mà không có thức dậy. Cố Tư Vũ nhìn khuôn mặt Diệp Băng trong khoảng cách gần, những đường nét khuôn mặt này đã khảm sâu vào trong tâm trí anh, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa anh sẽ không bao giờ bao được cô. Ánh mắt, đôi môi vào cả khuôn mặt này, tương lai sẽ chỉ thuộc về anh mà thôi. Cố Tư Vũ nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, như cảm thấy chưa đã thèm, Cố Tư Vũ lại tiếp tục hôn lên má, lên mũi và hôn lên đôi môi ngọt ngào của Diệp Băng Băng.
xk*
Diệp Băng Băng thỏa mãn ngáp một cái thật dài rồi vươn vai. Cô có cảm giác mình đã ngủ một giấc mơ thật dài, và hình như còn ngủ mơ nữa thì phải.
Phía bên phải giường đã trống không, có vẻ như Cố Tư Vũ đã thức dậy trước rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!