“Chưa...” Cô chưa kịp nói hết câu thì bụng cô đã réo lên mấy tiếng, chết tiệt xấu hổ thật đó có chỗ nào để cô chui xuống không.
“Cái kia, dù sao thì sớm nay vì làm chuyện ấy nên em có thể đã tốn khá nhiều thể lực, anh đã gọi cơm hộp rồi chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Mặt Diệp Băng Băng bắt đầu nóng lên, thật biến thái mà mới không phải vì chuyện đó đâu. Cô rút lại câu nói anh ta ôn nhu, ôn nhu cái gì chứ lưu manh thì có.
Không đùa vợ nữa, em đi tắm rửa rồi ra ăn cơm, để anh đi lấy cơm hộp.
Thật là kỳ quái, hôm nay là ngày đầu tiên gặp anh ta sao mình lại có cảm giác thân thuộc thế này nhỉ? Chắc là ảo giác của mình đi.
*Nhồm nhoàm*
Cố Tư Vũ trố mắt nhìn vợ của mình ăn hết hộp cơm này đến hộp cơm khác.
“Em ăn uống tốt thật đó, bất quá hôm nay chỉ có thể để em ăn cơm hộp. Lần sau anh sẽ đưa em đến chỗ khác ăn ngon hơn.”
Diệp Băng Băng cười tươi roi rói, cô nảy ra ý định trêu đùa anh: “Anh không sợ em ăn nhiều làm cho anh nghèo luôn sao?”
Không nghèo được!
“Anh kiếm tiền là để nuôi vợ mà, chút đồ ăn này có là gì anh vẫn nuôi nổi em... Từ từ, chỗ này của em dính hạt cơm.”
“Đâu” Diệp Băng Băng đưa tay lên định lấy đi nhưng lại không biết vị trí chính xác nên đành bỏ cuộc.
Cố Tư Vũ tiến lên, không phải là để ấy giúp cô hạt cơm mà là giở trò lưu manh.
“Anh... anh lại nhân lúc em không chú ý liền hôn
em.
“Có sao đâu, chúng ta là vợ chồng hợp pháp có giấy chứng nhận đoàng hoàng nên không thể trách anh được. Không phải em từng nói sẽ hoàn thành tốt nghĩa vụ của một người vợ sao?”
Hử? Nghĩa vụ của một người vợ... Hình như cô có nói như vậy, nhưng là bao gồm cả những chuyện thân mật như vậy sao? Trước đây cô vẫn chưa từng nghĩ đến.
Thật là tự đào hố chôn mình mà.
Rõ ràng người này là một tên đại biến thái còn cố tỏ ra tri thức nữa chứ.
“Đồ đạc để đó anh dọn cho, khuya rồi em vào phòng nghỉ ngơi trước đi.
*Cạch*
Kỳ thật Cố Tư Vũ cũng là một người đàn ông tốt, có nhà có xe lại còn yêu thương mình nhiều đến như vậy. Anh ấy đối với mình ôn nhu như vậy, mình là người vợ mà anh ấy quen và cưới về trong một ngày. Anh ấy thực tình coi mình là vợ, nếu mình không làm tốt bổn phận của một người vợ thì thật không công bằng với hắn.
Nhưng mình...
Minh lại yêu phải tên khốn Huyết Tử Lam, nếu không phải tận mắt nhìn thấy bạn trai mình nắm tay em gái ruột của mình vào khách sạn thì có đánh chết cô cũng không tin.
Răng họ lại có thể dễ dàng phản bội cô đến như vậy. Mình thậm chí còn không chấp nhận nổi chạy đến quán bar uống rượu lại vô tình gặp được Cố Tư Vũ.
Vốn dĩ mình chỉ muốn dùng đoạn hôn nhân này để quên đi đau thương, anh ta phương diện nào cũng tốt lại còn đặc biệt ôn nhu với mình, mình lại
có một chút động tâm rồi...
Hơ, mình lại đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy. A thực là.
Tối nay chẳng lẽ phải ngủ cùng nhau, chắc không đâu nhỉ dù sao thì căn nhà này cũng có hai cái giường, mỗi người nằm một cái.
Ø nhưng mà anh ấy có nói mình cổ hủ lại còn bày đặt không ta, dù gì cũng đã trở thành vợ chồng trên danh nghĩa rồi.
“Đang suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy, anh đi vào mà em cũng không biết.”
Cố Tư Vũ đi vào, kéo tay ôm Diệp Băng Băng vào lòng thì thầm: “Không phải là đang nghĩ đến chuyện phân giường ngủ chứ?”
Ôi trời ơi, anh ta có giác quan thứ sáu hay gì mà nhạy cảm dữ vậy, nói cái gì đúng cái đấy luôn. Làm sao bây giờ, không thể để cho anh ta có cơ hội cười mình được.
“Không, không phải, không thể nào” Tuyệt đối đừng có phát hiện ra cô đang nói dối nha.
Cố Tư Vũ buồn cười buồn cười: “Không phải thì thôi, em cũng không cần khẩn trương đến như vậy đâu:
“Với lại từ bây giờ căn nhà này cũng trở thành nhà của em rồi, cứ từ từ tiếp nhận nó.” Cố Tư Vũ đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Cảm... cảm ơn anh.”
*Thình thịch.
Sao tim mình lại đập nhanh như vậy chứ!
Có ai nói cho cô biết đoạn hôn nhân này đúng hay là sai, có nên chìm đắm vào nó không?
xk&
Tòa soạn báo K.
Khả Vy: “Diệp Băng Băng mọi khi có sinh bệnh cũng không xin nghỉ sớm, hôm nay cư nhiên lại xin nghỉ hẳn một ngày?”
Phong Liên Dực: “Hay là trong nhà cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Lăng Triệt: “Cô ấy có xảy chuyện gì hay không thì tôi không biết, nhưng Tổng giám rất ghét những người hay xin nghỉ. Đối với Diệp Băng Băng là trường hợp đặc biệt tôi nghĩ Tổng giám sẽ không tức giận.”