- Cảnh sát sao? Chuyện này là sao vậy chị dâu?
- Là chuỗi mã code của cảnh sát, nếu như mọi thông tin mật của Hoàng Thị bị xâm nhập thì mã code này sẽ lập tức gửi thông tin bên xâm nhập cho cảnh sát.
Đỗ Khánh Huyền tức giận, lão cáo già này đúng là làm chuyện gì cũng nghĩ đến đường lui cho mình, nhưng ngồi nhìn một lúc Andrey nói:
- Để em thử nhé?
Trình Mộc Cát và Đỗ Khánh Huyền ngạc nhiên nhìn anh, sau đó anh cũng nói là trước kia từng theo cha học khóa tin học cao cấp, những mã code mà gia tộc Morozov dùng còn đáng sợ hơn những thứ này, tránh để lộ thông tin quan trọng ảnh hưởng đến vận mệnh của quốc gia, vì thế những thành viên cốt cán của nhà Morozov đa số đều biết chút ít về giới hacker, hiển nhiên Andrey từ đầu đã không có ý định gì với sản nghiệp gia tộc, nên chỉ học qua loa cho có mà thôi, hi vọng vẫn còn dùng được.
Thời gian cấp bách không thể nói nhiều, Trình Mộc Cát và Trình Úy nhìn nhau, rồi vẫn đồng ý cho Andrey thử sức, ít nhất thì hiện tại cũng không còn cách nào tốt hơn thế.
Tại bệnh viện, Hoàng Hiệu chốc chốc lại nhận được điện thoại báo rằng máy chủ của công ti có kẻ lạ mặt tấn công, hiển nhiên thứ hắn muốn chính là tiền. Mà đối với Hoàng Hiệu thì tiền còn quan trọng hơn mạng nên khi nghe tin này liền nhanh chóng điều động đội IT giỏi nhất để chiến đấu.
Daniil giả làm bệnh nhân đang tập vật lý trị liệu ở bên ngoài, đi qua đi lại hành lang đã nghe tất cả nội dung cuộc hội thoại của Hoàng Hiệu, nhân lúc ông ta không chú ý thì anh lập tức gửi tin tức đến cho đội của Khánh Huyền và Andrey.
Còn ở trong phòng xét nghiệm bây giờ thì Vũ Thiên Ái đang bôi một gel lên bụng của Hoàng Tân Tuệ, sau đó từ từ đặt máy siêu âm vào, chỉnh màn hình máy siêu âm sang cho cô ấy xem, nhìn thấy sinh linh nhỏ trong bụng của Hoàng Tân Tuệ, Thiên Ái không nhịn được xúc động, vừa chỉ vừa nói:
- Cô thấy *** *** *** này không? Nó là con cô đấy.
Hoàng Tân Tuệ hai mắt rưng rưng, cuối cùng thì cô ấy cũng tin trong bụng mình vẫn còn tồn tại một tiểu sinh linh bé bỏng, nhưng ngay sau đó cô đã bị Vũ Thiên Ái mắng yêu một câu.
- Này này này, phụ nữ mang thai không được khóc. Đứa bé và người mẹ có một sợi dây liên kết, nếu như người mẹ buồn thì nó cũng sẽ buồn theo đấy. Cho nên, muốn sinh một con khỉ nhỏ hiếu động thì cô phải cười nhiều vào.
Nghe theo lời của bác sĩ, Tân Tuệ cũng nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu, Thiên Ái nói đúng, cô nên cười nhiều hơn để con cô trở nên vui vẻ, sau này khi đưa đứa bé đến trước mộ của Mục Phàm thì anh vẫn sẽ mỉm cười nơi chin suối, cô không nên quá đau buồn nữa, cô chắc chắn rằng Mục Phàm sẽ không muốn nhìn thấy cô buồn đâu.
Khám thai xong thì Hoàng Tân Tuệ cũng tò mò mọi chuyện đến đâu rồi, vì cô biết con người của cha cô rất thận trọng, việc hack vào hệ thống của Hoàng thị không phải chuyện đơn giản như mua bó rau ngoài chợ, nếu như Hoàng gia dễ động thì cha và cô vẫn còn có thể sống đến giờ này sao? Tuy nhiên thì tình hình bên kia như thế nào Thiên Ái cũng không rõ, Khánh Huyền chỉ nhờ cô ấy chăm sóc tốt cho Tân Tuệ, còn lại mọi chuyện cứ để họ làm… Lần này, họ sẽ làm người xấu một lần.
Hoàng Tân Tuệ ngồi ở đây nhưng lòng lại nóng như lửa đốt. Đột nhiên Vũ Thiên Ái lại nhận được một hung tin, Khánh Huyền nói rằng phe ta đang thất thế trầm trọng, đội ngũ IT của Hoàng gia thật sự quá giỏi, cả Andrey, Hoành Dương và Trình Úy cũng chưa qua được cửa ba. Nên Mộc Cát đã có một kế hoạch làm phân tâm Hoàng Hiệu, chỉ là họ không biết Tân Tuệ có chấp nhận diễn theo hay không.
Vũ Thiên Ái nhìn Hoàng Tân Tuệ, có chút chua xót, nói:
- Tân Tuệ… Cô có sợ bị thiên hạ nói là đứa con đại nghịch bất đạo không?
- Bác sĩ Vũ… Có chuyện xảy ra rồi sao?
Cô ấy gật đầu, Hoàng Tân Tuệ thật sự không biết nên làm gì nữa… Tại sao họ đã làm đến mức này rồi… Vậy mà ông trời vẫn không thể giúp họ một chút hay sao? Người ta thường nói “Ở hiền gặp lành”, nhưng Hoàng Tân Tuệ cô chưa bao giờ làm chuyện ác, vậy mà mọi thứ xui xẻo lại đổ lên đầu cô… Cô mệt rồi… Cô thật sự quá mệt mỏi rồi, chẳng lẽ ông trời muốn đẩy cô vào con đường đại nghịch bất đạo mới hài lòng sao? Vũ Thiên Ái nhẹ nhàng vỗ lên vai của cô, nói:
- Tân Tuệ, chúng ta đã dâm lao rồi thì phải theo lao thôi… Chúng ta… Không còn đường lui nữa rồi.
Hoàng Tân Tuệ nhắm mắt, vì đứa con, cô chấp nhận là một đứa con ngổ nghịch, bất hiếu… Chống đối cha mình.
- Được…
Đỗ Khánh Huyền nhận được sự đồng ý của Tân Tuệ thì cũng biết chị ấy đã đấu tranh tâm lý rất nhiều, một bên là con ruột của mình,một bên lại là cha của mình… Cả hai người đều là người thân còn sót lại trên cõi đời này, vậy mà lại bắt cô gái yếu đuối như vậy phải lựa chọn. Khánh Huyền có chút trầm tư, thở dài nói:
- Làm khó cho chị ấy rồi…