Khung cảnh trước mắt làm cho không ít người có mặt ở buổi lễ rơm rớm, mỗi người tựa như chìm vào một khoảng không không vé khứ hồi. Mỗi người lại có một dòng suy nghĩ riêng. Tân Tuệ nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ của Lương Mục Phàm rồi mỉm cười, cuối cùng tâm nguyện của anh ấy cũng đã thành sự thật, con gái đã chấp nhẫn xóa bỏ hết hận thù và đứng trước mặt mọi người gọi anh ấy là cha, cho dù anh ấy không chính tai nghe thấy nhưng mà cô nghĩ ở nơi yên nghỉ anh ấy cũng đã an lòng.
Thầm nghĩ “Con gái chúng ta rất đáng yêu anh nhỉ? Mặc dù em không phải là mẹ ruột của Tư Duệ nhưng đối với con bé thì em vẫn quý mến như ngày đầu tiên. Khánh Huyền đã dạy dỗ con bé rất tốt, một cô bé vừa ngoan ngoãn lại lễ phép và còn rất hiểu chuyện… Em hi vọng con chúng ta sẽ được như chị hai của nó. À phải rồi, em và Huỳnh Lý đã ở bên nhau, tuy hiện tại em chưa có tình cảm với anh ấy, nhưng em tin con mắt nhìn người của chồng mình, anh đã nói anh ấy tốt… Thì anh ấy sẽ là người tốt!”
Còn Huỳnh Lý, cậu ta nhìn Tân Tuệ sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô ấy, mặc kệ những lời bàn tán xôn xao ngoài kia, cậu ấy hoàn toàn không muốn để tâm đến, cũng không phải suy nghĩ hay tưởng tượng, mà cậu ấy dõng dạc nói:
- Mục Phàm, em vẫn luôn tôn trọng anh như anh trai của mình, anh cũng thương và nâng đỡ đứa em này hết lòng. Không chỉ vậy mà anh còn tin tưởng em, Mục Phàm anh đừng lo nhé, em sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho Tân Tuệ và con của cô ấy… Ở đây, em chỉ mong anh đồng ý, đồng ý để đứa nhỏ gọi em là cha, hiển nhiên nó cũng sẽ biết cha ruột của nó là anh… Nhưng tương lai, khi đứa bé chào đời, thì trong giấy khai sinh sẽ là em… Hi vọng anh không giận em và cho là em cướp vợ và con anh.
Những lời mà Huỳnh Lý nói đều khiến cho tất cả những người có mặt ở đây phải xem lại bản thân họ, mặc dù đứa nhỏ không phải là con ruột của cậu ta, mà cậu ấy vẫn chấp nhận yêu thương và làm cha trên danh nghĩa, trong khi cậu ta còn chưa biết đứa nhỏ đó là trai hay gái. Trái lại có rất nhiều người ở đây có vợ đẹp con ngoan, nhưng chỉ vì muốn có một đứa con trai nối dõi lại khắc khe, chà đạp người đầu ấp tay gối với mình, cảm thấy đúng là điên mà.
Còn Andrey, nghe con gái nói với cha ruột như vậy thì anh cũng chỉ biết mỉm cười, cho dù họ cố che giấu đến đâu thì rồi một ngày nào đó con bé cũng nhận ra mình không phải con ruột của anh, thay vì để con bé sau này biết thì ngay lúc con bé hiểu chuyện thì nên thẳng thắn thừa nhận, dù biết sẽ tổn thương nhưng cũng sẽ ít hơn sau này. Andrey nắm lấy tay của vợ mình, mỉm cười nói:
- Lương Mục Phàm, cậu đừng nghĩ tôi ở đây để khịa cậu, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cậu thì tôi mới có vợ đẹp con ngoan như vậy. Đừng lo, tôi không ức hiếp Huyền Nhi đâu, càng không dám bắt nạt con gái chúng ta… Tôi cũng không phải thánh nhân mà tha thứ cho cậu, nhưng thôi… Dù sao tôi cũng là người chiến thắng mà.
Đỗ Khánh Huyền nghe chồng mình nói vậy liền đánh vào tay anh một cái, cái tên này đúng là thích đùa bỡn mà.
Còn Irina sau khi nói chuyện với cha xong thì cô bé cũng xoay người lại nhìn mẹ mình, Đỗ Khánh Huyền mỉm cười, ôm lấy con gái vào lòng, nhìn anh nói:
- Tâm nguyện của anh em đã giúp anh hoàn thành rồi. Còn về số tiền anh để lại cho Tư Duệ thì em sẽ chia đôi nó ra, phân nửa là giúp anh hoàn thành trách nhiệm làm cha với con gái lớn, số còn lại là chăm lo cho đứa con chưa chào đời. Cả đời của anh nợ em mười lăm năm, nhưng anh lại nợ chị Tân Tuệ nửa đời người… Lương Mục Phàm, anh đúng là tra nam đấy!
Tang lễ cũng dần xong xuôi, ai nấy cũng gấp rút trở về. Hoàng Tân Tuệ đang mang thai nên cũng không nên ở lại đây quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến em bé nên Khánh Huyền đã bảo Huỳnh Lý đưa chị ấy về trước. Tại nghĩa trang bây giờ cũng chỉ còn lại một nhà ba người của Đỗ Khánh Huyền, cô nhìn bia mộ của anh, thở dài.
Dưới lớp đất lạnh lẽo kia cũng chỉ là một vài bộ đồ cũ của anh mà thôi, đến bây giờ cũng đã hơn một tháng sau khi anh qua đời rồi mà vẫn chưa tìm thấy xác, đây chính là tội lỗi lớn nhất của họ vì đã không an táng anh đàng hoàng. Nhưng có lẽ Lương Mục Phàm cũng không trách họ đâu, vì đối với anh thì chỉ nhận được sự tha thứ của con gái, vợ cũ và người vợ mà anh cưới nhưng không yêu… Chỉ như vậy thôi.
Ở trên bầu trời xanh ngát, tựa như nụ cười của Lương Mục Phàm đang nhìn gia đình họ và cầu phúc, âm thanh tiếng gió thổi qua tựa như tiếng lòng của anh đang muốn nói:
- Vợ cũ, kiếp này anh nợ em...