Không gian tựa như ngưng đọng, chuyện gì vừa xảy ta vậy? Máy bay... Chiếc máy bay đó phát nổ trực tiếp trên không, còn chưa kịp ra khỏi địa phận nước S đã phát nổ. Theo nguồn tin của phóng viên cho biết thì những phần tử khủng bố đã nhảy dù xuống trước đó vài giây trước khi máy bay nổ.
Ngay lúc Đỗ gia đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì tiếng chuông điện thoại của Đỗ Khánh Huyền vang lên. Là Hoàng Tân Tuệ gọi đến, chẳng lẽ chuyến bay của Lương Mục Phàm chính là chiếc máy bay xấu số kia? Không thể nào...
Hai tay của Đỗ Khánh Huyền có chút rung lên, chắc những chuyện cô vừa nghĩ chỉ là trùng hợp thôi nhỉ. Hôm nay Lương Mục Phàm vừa bay sang nước ngoài để bàn công việc thôi mà. Cô từ từ bấm nhận máy, chưa để cô nói gì thì ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc thảm thiết cho Hoàng Tân Tuệ.
- [Khánh Huyền, chuyến bay K-72819... Là chuyến bay của Mục Phàm, anh ấy... Anh ấy ở trên chiếc máy bay đó... Anh ấy, anh ấy liệu, liệu có sao không?]
Đỗ Khánh Huyền chết trân, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tại sao... Tại sao những gì cô vừa nghĩ lại thành sự thật chứ? Rõ ràng cô đã nghĩ theo hướng tích cực nhất rồi mà, làm sao... Làm sao xảy ra chuyện này được, cả nhà họ Đỗ nhìn thấy cô thất thần, Andrey liền nhẹ nhàng lay người cô hỏi:
- Có chuyện gì vậy em?
Đỗ Khánh Huyền hoàn hồn, cô ngước mắt nhìn mọi người, hốc mắt cũng đỏ lên, những giọt nước mắt chỉ trực chờ rơi xuống. Không biết nên diễn tả cảm xúc bây giờ của mình thế nào nữa, cô nên nói gì đây? Chuyện mà Hoàng Tân Tuệ vừa thông báo thật sự khiến cô rất sốc.
- Huyền Nhi, chuyện gì vậy con? Đã xảy ra chuyện gì?
Toàn thân của Đỗ Khánh Huyền run lên, chầm chậm chỉ tay vào bản tin trên tivi, bàn tay nhỏ bé của cô run lên, nước mắt cũng không kiềm được mà trực tiếp rơi xuống. Hành động này của cô cũng một phần để cho mọi người hiểu có chuyện gì.
- Chiếc máy bay đó... Anh Mục Phàm ở trên chiếc máy bay đó.
Nhạc Hoài Thương kinh hãi che miệng, cả nhà họ Đỗ cũng bị thông tin này làm cho giật bắn mình. Đối với người phụ nữ yêu thương Lương Mục Phàm như con ruột thì Nhạc Hoài Thương không thể nào chịu nổi cú sốc này, bà ấy liền muốn ngất đi. Đỗ Hành Du đỡ lấy vợ mình, rồi nhìn sang con gái, rặng hỏi:
- Con có chắc chắn không?
Đỗ Khánh Huyền gật đầu, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, liền nhìn cha mẹ nói.
- Lúc nãy Tân Tuệ vừa gọi cho con... Cô ấy khóc rất nhiều... Cô ấy nói lúc nãy anh Mục Phàm vừa lên máy bay, là chuyến bay đó...
Nghe đến đây thì Nhạc Hoài Thương hoàn toàn không chống đỡ nỗi nữa liền ngất đi, Đỗ Hoành Dương liền cõng mẹ mình đi lên phòng nghỉ, chắc bà ấy sẽ sốc tinh thần lắm... Dù sao đối với Lương Mục Phàm không phải con rể thì bà cũng xem anh như con ruột, khi không con trai của mình đi công tác lại gặp phải tai nạn như vậy... Một người mẹ như Nhạc Hoài Thương làm sao có thể chịu nổi.
Đỗ Khánh Huyền cũng nhìn Andrey, anh hiểu rõ ở đâu đó trong trái tim của Đỗ Khánh Huyền vẫn còn vương vấn chút hình bóng của Lương Mục Phàm, anh không giận, cũng không trách cô... Anh chỉ trách ông trời sao lại đối xử bạc phận với họ như vậy, vốn dĩ yêu nhau nhưng lại sai thời điểm.
Bây giờ mỗi người đều đã có hạnh phúc riêng thì lại tước đoạt đi hạnh phúc của người con gái khác.
Andrey ôm lấy Đỗ Khánh Huyền, dỗ dành cô.
- Không sao, có anh đây, đừng khóc nữa...
Sau khi tâm trạng của Đỗ Khánh Huyền đã bình tĩnh thì anh mới đưa cô đến nhà Lương gia, lúc này quản gia nhà họ cũng đang đau lòng ngồi ở trước cửa nhà, trên dưới Lương gia không khí tiêu điều, u uất và vô cùng tang thương. Đỗ Khánh Huyền và Andrey đi vào nhưng chẳng ai buồn để ý nữa, đi lên phòng thì cô nhìn thấy Hoàng Tân Tuệ đang ngồi bệch ở dưới sàn để khóc.
Nhìn thấy Đỗ Khánh Huyền đến giống như vớ được một chiếc phao cứu sinh, Hoàng Tân Tuệ liền chạy đến, liên tục hỏi cô:
- Huyền có gọi được cho Mục Phàm không? Anh ấy... Anh ấy rất yêu em, chắc chắn em gọi anh ấy sẽ nhận máy thôi. Em... Em gọi anh ấy về cho chị có được không? Chị gọi không được, liên tục máy bận... Chị... Chị gọi không được.
- Chị Tuệ, chị bình tĩnh nghe em nói có được không? Anh Mục Phàm chắc không sao đâu, chắc là... Chắc là anh ấy bận gì đó nên chưa nghe điện thoại của chị thôi, chị đừng quá lo lắng nha?
Hoàng Tân Tuệ nghe như vậy cũng tự lừa bản thân tin rằng anh không sao, nhưng mà sự thật diễn ra trước mắt làm sao mà cô ấy không tin cho được, dù có tự mình lừa mình thế nào rồi cũng đắn lúc phải đối diện với sự thật rằng... Lương Mục Phàm đã ở trên chiếc máy bay phát nổ kia.
Ngồi được một chút, Đỗ Khánh Huyền thấy tay của Hoàng Tân Tuệ cứ run bần bật, cô cũng không biết nên làm gì hay nói gì nữa, trong tình thế bây giờ cô cũng rối như tơ vò... Rốt cuộc Lương Mục Phàm có ở trên chuyến bay đó hay không? Hay chỉ đơn giản là do Hoàng Tân Tuệ nhầm... Nhưng dù sao thì cô vẫn mong là Hoàng Tân Tuệ đã nhầm lẫn gì đó rồi.
Tầm thêm mười phút, Hoàng Tân Tuệ đã gọi điện thoại cho anh đến cháy máy, nhưng ở đầu dây bên kia vẫn không nhận, còn báo bận liên tục, càng lúc tâm trạng của Hoàng Tân Tuệ càng thấy không yên ổn. Cô ấy cứ thấp thỏm lo lắng, chốc chốc lại kiểm tra điện thoại, chốc chốc lại gọi cho anh... Nhưng cuối cùng vẫn là không liên lạc được.
Đỗ Khánh Huyền cuối cùng cũng không nhịn được mà gọi điện cho đội cảnh sát mà cô quen biết để hỏi tình hình. Nhưng ở bên kia hiện tại đang từ chối nhận câu hỏi, họ vẫn đang xác nhận danh tính của nạn nhân. Chiếc máy bay bị nổ tan nát, rơi xuống biển, may mắn có được vài người sống sót, nhưng bị thương khá nặng, họ vẫn chưa xác nhận được trên chuyến bay có bao nhiêu người.
Vì tiếp viên và phi công đều đã chết, không chết cháy cũng chết đuối.
Đột nhiên Đỗ Khánh Huyền có linh cảm không lành, chuyến bay không chỉ bị cháy mà còn rơi xuống biển... Cơ hội sống sót chỉ tầm mười đến hai mươi phần trăm mà thôi.
Nhìn sang Tân Tuệ vẫn còn ôm chút hi vọng cuối cùng, cô cũng không muốn phá tan đi hi vọng của cô ấy, nhẹ nhàng vuốt lưng, nói:
- Cảnh sát nói vẫn chưa xem xét xong, bảo chúng ta đợi...