Lâm Hoài Sơ nghiêm túc gật đầu, ngày hôm sau bắt đầu sắp xếp.
Không ngờ lúc đi bàn bạc hợp tác với người phụ trách của Hải Vũ, đối phương lấy làm tiếc nói: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Lâm, bên bất động sản An Lâm đã tăng giá lên một trăm triệu, lô hàng lần này chúng tôi không thể đưa cho các cô được, trừ khi… cô cũng tăng giá thêm chút?”
Vì lô hàng vật liệu xây dựng lần này mà bất động sản An Lâm tăng giá lên mức một trăm triệu?
Bọn họ điên rồi sao!
Nhưng như vậy cũng tốt, có thể lấy tất cả tiền để đầu tư cho việc xây dựng mảnh đất ngoại thành Tây Thành chứng tỏ bọn họ vô cùng coi trọng mảnh đất này, dường như nó quyết định sự sống còn của cả một công ty.
Một khi không thể tiến hành hợp tác, bọn họ sẽ mất tất cả phải tuyên bố phá sản và mảnh đất đó sẽ thuộc về Phong Thị.
Nghĩ vậy, cô ta không hề do dự đập bàn: “Phong thị có thể tăng giá lên một trăm năm mươi triệu để nhận lô hàng này.”
Người phụ trách của Hải Vũ tặc lưỡi, có chút chê bai.
“Chuyện này… dù sao thì làm ăn cũng cần uy tín, cô mới tăng thêm năm mươi triệu đã muốn chúng tôi phá bỏ hợp đồng với bất động sản An Lâm, có phải là quá mất mặt rồi không? Hơn nữa chúng tôi cũng khó bàn bạc với bên đó.”
Sắc mặt Lâm Hoài Sơ có chút khó coi, còn chưa kịp phản bác thì trợ lý của người phụ trách bên công ty xây dựng Hải Vũ đã đẩy cửa đi vào, đến gần người phụ trách nói: “Phía bất động sản An Lâm tăng thêm một trăm triệu.”
Mặc dù là nói thầm, nhưng giọng nói không hề nhỏ chút nào. Lâm Hoài Sơ nghe rất rõ ràng, vẻ mặt đen như đáy nồi.
Cô ta là người thừa kế tương lai của Lâm Thị, hơn nữa sẽ mau chóng thôn tính cả Phong Thị, sao có thể chịu khuất phục trước một bất động sản An Lâm nhỏ nhoi chứ.
Quyết không chịu thua, cô ta đột ngột đứng dậy, đặt cốc cà phê đã hết xuống trước mặt người phụ trách.
Một tiếng bịch vang lên, người phụ trách giật mình, Lâm Hoài Sơ hất cằm kiêu ngạo, lớn tiếng nói: “Năm trăm triệu! Tiền mặt!”
Ánh mắt người phụ trách chợt loé sáng: “Giao dịch thành công!”
Cùng lúc đó, ngay trong phòng họp bên cạnh của công ty công ty xây dựng Hải Vũ.
Sanh Ca ngồi ở vị trí chính giữa, trên bàn là một bộ ấm trà tinh xảo, cô thong thả rót hết ấm trà đầu tiên, sau đó bắt đầu hãm trà lần thứ hai.
Hương trà thoang thoảng khắp căn phòng.
Tư Vũ ngồi phía bên trái, im lặng nhìn động tác điêu luyện và nhãn nhã của cô.
Cô ấy cảm thán, cô quả đúng là con gái của nhà họ Lộc, rời khỏi thành phố S đã sáu năm nhưng cô vẫn nhớ rõ về trà đạo.
Tiếng mở cửa phá tan sự im lặng trong phòng họp.
Trợ lý của người phụ trách vui mừng bước vào: “Cô đoán rất đúng! Quả nhiên Phong Thị theo, năm trăm triệu, còn là tiền mặt! Lãnh đạo nói đợi tiền vốn của Phong Thị đến sẽ lập tức sẽ phân chia với cô theo như hợp đồng, cô tám phần, Hải Vũ ba phần.”
Sanh Ca không nói gì chuyên tâm thưởng thức trà.
Tư Vũ đứng lên bắt tay với người trợ lý: “Rất tốt, hợp tác vui vẻ.”
Hầu hết các công ty lớn đều dùng tờ séc để rút tiền ở ngân hàng tiếp sau đó, lượng tiền mặt dự trữ sẽ không quá nhiều.
Mà Phong Thị chỉ một lần mà đã có thể lấy được nhiều tiền mặt như vậy, có thể thấy thực lực rất tốt. Nhưng đáng tiếc, một khi tất cả tiền mặt đều đổ vào, sơ hở tiếp theo sẽ ngày càng lớn.
Tối muộn hôm đó.
Sấm sét đùng đoàng, mưa như trút nước.
Ở dãy núi từ thành phố Phương đến thành phố Lâm có một nhóm người đang chạy như bay trên con đường mòn trên núi.
“Xếp, ở đó có một cái hang động!”
Mấy người nhanh chóng chạy vào cái hang động vừa hẹp vừa tối, cắt cỏ dại để cố gắng che giấu cửa hang, đây là nơi tốt để có thể tạm thời ẩn náu.
Mai tóc ngắn gọn gàng của Phong Ngự Niên bị nước mưa làm ướt, rũ đến tận trán.
Khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt một cách bất thường, thậm chí môi cũng không có chút hồng hào nào, hít thở rất chậm, cơn đau ở eo khiến đầu anh đau nhói, chân anh bủn rủn, khiến anh không chịu đựng được thêm nữa quỳ một chân xuống đất.
“Xếp!”
Lúc nãy cả nhóm người chỉ lo chạy, rõ ràng Phong Ngự Niên bị thương nhưng từ đầu tới cuối không nói một lời.
Lúc này đàn em mới phát hiện, không biết từ lúc nào phần eo của anh đã bị dao đâm trúng, miệng vết thương vừa dài vừa sâu, đã trắng bệch do ngấm nước mưa, nhưng miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu.
Cả quãng đường bị mưa ướt, cả người Phong Ngự Niên bắt đầu nóng ran, hình như sốt rồi!
Nếu như không cầm máu và hạ sốt kịp thời, tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm.
May mắn là các cấp dưới của anh đều xuất thân từ quân đội nên về cơ bản bọn họ đều biết cách tự cứu mình khi bị thương ở nơi hoang dã.
Cả nhóm người bận rộn, bởi vì thiếu vật tư nên mất gần một tiếng đồng hồ mới giúp Phong Ngự Niên băng bó xong vết thương.
Phong Ngự Niên tỉnh lại sau khi mê man, đôi môi khô khốc và nhợt nhạt, câu đầu tiên anh nói là: “ Ngày mai… về thành phố Phương.”
Đàn em của anh rất lo lắng.
Anh sốt đến mức hồ đồ rồi mà còn nghĩ đến chuyện về thành phố Phương.
“Xếp, sức khoẻ của anh giờ quá yếu, đám người bên ngoài vẫn đang lùng sục chúng ta, nếu như hành động một cách hấp tấp, vết thương của anh sẽ bị hở ra, anh thực sự không cần tính mạng nữa sao?”
Phong Ngự Niên cắn chặt môi, trước đây vết thương nặng hơn thế này anh cũng gắng gượng được, thế này có tính là gì chứ?
Anh dịu dần cơn đau, bắt đầu giải quyết chuyện lần này: “Lúc mọi người đánh nhau với đám người đó có để ý thấy trên tay họ có một hình xăm nhỏ giống hệt nhau không?”
Tự Niên suy nghĩ một chút rồi tìm một mảnh vải vừa xé để định băng bó vết thương cho Phong Ngự Niên, trộn với nước bùn trên mặt đất rồi dựa theo những gì anh ta nhớ vẽ hình xăm đưa cho anh.
Cả nhóm người vây quanh miếng vải vẽ hình xăm để thảo luận.
“Hình như đây là một loài động vật.”
“Đúng thế! Là động vật, hai bên có giống hai cái sừng không? Tê giác!”
Thất Niên vừa nói xong bị Tự Niên đánh một cái vào sau đầu anh ta: “Ngu ngốc! hai bên của tê giác là tai, nó chỉ có một cái sừng.”
Phong Ngự Niên vừa nghe bọn họ bàn luận sôi nổi, vừa dán chặt mắt vào mảnh vải.
Sau khi suy nghĩ xong, anh yếu ớt nói: “Là nai.”
Mặc dù giọng nói rất khẽ, nhưng đàn em của anh nghe rất rõ ràng, vẻ mặt họ trở nên rất nghiêm trọng.
Nhiều năm về trước trong một lần làm nhiệm vụ, bọn họ đã từng hợp tác với quân đội của thành phố S, đàn em nhà họ Lộc hình như cũng có một hình xăm như vậy.
Nếu như là thật, thì đồng minh cũ trở thành kẻ thù, … vì sao lại vậy?
Trong hang động im lặng một hồi lâu, cả bọn đàn em đều nhìn Phong Ngự Niên, nhưng đôi mắt đen láy của anh lại nhắm nghiền, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, Tự Niên lên tiếng giải thích đầu tiên: “Xếp, có lẽ là hiểu lầm, chúng ta đã rời khỏi quân đội ẩn danh cũng nhiều năm, căn bản không có nhiều người biết sự tồn tại của chúng ta, lần này có lẽ là nhầm lẫn…”
Phong Ngự Niên không nói gì, ánh mắt rất lạnh lùng.
Đám người này rất có mục đích và rõ ràng là nhắm vào bọn họ.
Theo những gì anh biết, hiện tại người có trong tay một đội ngũ hoàn thiện có khả năng phát hiện và ấn nấp như vậy chính là con trai cả của nhà họ Lộc, Lộc Sâm.
Lộc Hoa và Lộc Sâm lại là anh em.
Và lúc anh đánh nhau với tên cầm đầu, người đó có nói một câu: “Mày hỏi tao là ai sao? Mày nên hỏi bản thân xem đã phụ lòng ai!”
Anh nghe thấy câu này, không biết tại sao đột nhiên lại nghĩ tới Sanh Ca nên đã mất tập trung và trúng một dao của người đó.
Chuyện này… có liên quan gì đến Sanh Ca?
Nếu như có, Lộc Hoa vì cô mà có thể làm đến mức này, vậy cô… rốt cuộc là ai?