Sanh Ca yên lặng vài giây rồi mới nói: “Được, tôi biết rồi.”
‘Không phải tên cáo già Phong Văn Đống này bị Lâm Hoài Sơ đưa ra khỏi thành phố Phương rồi sao?’
‘Sao quay lại nhanh như vậy?’. Truyện Dị Giới
Cô vừa nghĩ vừa vô thức liếc nhìn người đàn ông vẫn còn lau chùi.
Anh có đôi vai rộng và thắt lưng hẹp, áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, vô cùng hài hòa.
Từ Tổng giám đốc Phong của thành phố Phương đến người giúp việc nam, vậy mà anh làm quen rất nhanh, nhanh đến nỗi Sanh Ca nghi ngờ có phải trước đây anh từng trải qua chuyện tương tự. Hoặc là từng có kinh nghiệm huấn luyện vô nhân đạo?
Mặc dù đang làm một chuyện vô cùng xấu hổ, nhưng cả người anh vẫn tản ra một khí chất quý tộc, dường như sự cao quý ấy đã được ngấm vào xương máu.
Đồng thời Sanh Ca phát hiện, bởi vì cao nên anh phải quỳ xuống để lau chùi. Nhưng mới lau một lúc thì anh lại chảy mồ hôi, môi mỏng rướm máu.
Dường như tư thế này… không những làm anh mệt mà còn rất đau.
‘Thắt lưng của anh ta…’
Sanh Ca tiến lên, nhàn nhạt nói: “Đừng lau nữa, khi nào trở về thì làm tiếp, bây giờ thì anh theo tôi đến công ty.”
Nói rồi, cô quay đầu bước đi, lúc xoay người lại thì cô thấy người nào đó đang thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát.
Đồng thời khi đứng dậy, anh còn đỡ thắt lưng rồi lặng lẽ xoa đầu gối.
Sanh Ca không nói gì, cô quay đầu ra cửa, Phong Ngự Niên yên lặng đi theo cô rồi lên xe.
Tập đoàn Phong Thị.
Bọn họ đến cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc thì thấy cửa chưa được đóng hoàn toàn mà đang khép hờ.
Giọng nói ngang ngược của tên cáo già Phong Văn Đống kia truyền ra.
“Cậu gọi điện hỏi nó đến đâu rồi? Cút qua đây gặp tôi nhanh lên! Người nhà họ Phong còn chưa chết, sao lại cần một con đàn bà đã ly hôn một lần như nó quản lý…”
Sanh Ca đứng trước cửa nghe một lúc, sau đó cô quay sang hỏi Phong Ngự Niên: “Lát nữa anh biết nên làm thế nào chứ?”
Phong Ngự Niên gật đầu: “Cứ nói thật.”
Có được cậu trả lời, Sanh Ca hài lòng thu ánh mắt lại. Cô đẩy cửa đi vào ròi nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha.
“Chú hai, lâu rồi không gặp mà chú vẫn không thay đổi tính tình nóng nảy của mình, thào nào ông cụ không yên tâm giao Phong Thị cho chú.”
Những lời này như cây đinh đâm thẳng vào tim của Phong Văn Đống.
Không được cha để ý luôn là chuyện làm ông ta tức giận, giờ Sanh Ca lại nhắc đến nên ông ta lập tức giận đến tái mặt: “Mày ăn nói với người lớn như thế hả?”
Sanh Ca thản nhiên ngồi trên ghế sô pha đối diện ông ta, cười nhạt: “Chỉ có người lớn hiền lành, lịch sự mới xứng đáng được kính trọng, chú xứng sao?”
“Mày!”
Phong Văn Đống trừng mắt nhìn cô, ria mép cũng sắp nhếch lên.
Rõ ràng hai người đều đang ngồi, nhưng dáng vẻ ung dung của Sanh Ca đè ép trường năng lượng của Phong Văn Đống.
Phong Văn Đống kêu “mày” được một lúc, ông ta còn chưa kịp dạy giỗ cô thì thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng bên cạnh cô.
Nhìn kỹ, đây không phải là Phong Ngự Niên mất tích trước đó sao?
“Ngự Niên, cháu trở về lúc nào? Nếu đã về thì sao còn dung túng con đàn bà này cướp Phong Thị?”
Phong Ngự Niên không đổi sắc mặt, nói: “Chú hai, hiều hôm qua cháu mới trở về, khi cháu trở lại thì kết cục đã được định sẵn rồi.”
“Kết cục đã định cái quần ấy!”
Phong Văn Đống tức giận đập bàn trà: “Cháu giữ bốn mươi phần trăm cổ phần của công ty, hơn nữa còn quản lý Phong Thị nhiều năm, quyền lực trước cổ đông của cháu rất lớn, sao có thể tùy ý để con đàn bà này giành lấy vị trí người cầm quyền!”
Phong Ngự Niên giải thích: “Chú hai, ngoại trừ mười lăm phần trăm cổ phần của chú, thì các cổ phiếu rời rạc của công ty đều được cô ta mua lại, không còn cổ đông nào khác nên cô ta là cổ đông lớn nhất Phong Thị.”
“Cái gì?”
Phong Văn Đống nghi ngờ, những lời này không giống với những gì Lâm Hoài Sơ nói.
Tư Vũ ở bên cạnh cầm lấy sách cổ phần của công ty để lên bàn trà.
Phong Văn Đống cẩn thận nhìn một lần, sắc mặt của ông ta lập tức đen như đáy nồi.
Hôm qua ông ta không ở thành phố Phương, nếu như Phong Ngự Niên cũng không trở về thì công ty chỉ có thể do cô quản lý.
Nhưng mà… ông ta không thể để vị trí người nắm quyền mà ông ta đã nghĩ nhiều năm rơi vào tay một người phụ nữ khác họ này được.
Ông ta đảo con ngươi, sau đó nhìn về phía Phong Ngự Niên.
“Cháu đứng đó làm gì? Dù sao cũng là cổ đông lớn thứ hai của công ty, qua đây ngồi!”
Sanh Ca cũng quay đầu liếc mắt nhìn Phong Ngự Niên.
Anh mím môi không trả lời, cúi đầu như một con sư tử kiêu hãnh đã bị cắt hết móng vuốt.
Sanh Ca rất hài lòng dáng vẻ nghe lời của anh, cô nhìn Phong Văn Đông rồi giải thích: “Để tôi nói giúp anh ta. Bây giờ anh ta là người giúp việc của tôi, chủ nhân nói chuyện thì người giúp việc chỉ có thể đứng.”
Phong Văn Đống trợn hai mắt một cách khó tin, ông ta nhìn Sanh Ca cùng Phong Ngự Niên.
Dường như ông ta phải mất một lúc mới tiêu hóa được những lời này của Sanh Ca.
Đến khi kịp phản ứng, ông ta tức giận đến không chịu nổi: “Đồ hỗn hào! Mày ký giấy bán thân rồi sao? Mày khúm núm trước mặt đàn bà, dáng vẻ nghe lời của mày đã vứt hết mặt mũi của nhà họ Phong rồi!”
Phong Văn Đống là một kẻ bảo thủ có tư tưởng truyền thống.
Huống chi nhà họ Phong lại đẻ ra đứa cháu trai duy nhất tương đối không chịu thua kém như vậy.
Trước đây, cho dù ông ta không thích chuyện Phong Ngự Niên giành lấy vị trí nắm quyền của mình, nhưng sau khi Phong Ngự Niên nhậm chức, anh hoàn toàn làm Phong Thị phất lên cao, làm cho mấy năm nay ông ta nhận được rất nhiều lợi tức từ cổ phần của công ty.
Ấy vậy mà bây giờ anh lại bị một người phụ nữ bắt chẹt!
Ông ta tức giận đứng lên tát anh một cái: “Hôm nay tao thay ông cụ cùng cha của mày dạy giỗ mày.”
Phong Ngự Niên thấy ông ta lao đến thì cũng không tránh đi, cũng không nhíu mày.
Một tiếng “bốp” vang lên.
Phong Ngự Niên kêu đau, má trái sưng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, khóe miệng cũng rướm máu.
Thể lực của anh lúc này không thể chịu được cái tát này, cho nên cả người lảo đảo suýt té.
Sanh Ca đỡ lấy anh.
Một cái tát không làm Phong Văn Đống nguôi giận. Ông ta lại nâng tay lên, lập tức muốn tát cái thứ hai.
Sanh Ca cầm lấy cổ tay của ông ta rồi đẩy mạnh: “Nơi này không phải từ đường nhà họ Phong, cũng không phải công ty của ông, muốn đánh người thì cút về đánh, đừng diễn kịch trước mặt tôi.”
Vệ sĩ nhanh chóng kéo Phong Văn Đống ngồi lên ghế.
Phong Ngự Niên đã đứng vững.
Anh giơ tay lau máu trên khóe miệng, biểu cảm vẫn nhàn nhạt như cũ.
Ngay cả khi Phong Văn Đống lao đến thì anh cũng không chớp mắt.
Đôi mắt đen như vực sâu, không biết anh đang nghĩ gì.
Sanh Ca nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thảm thương của anh, cô hơi tức giận.
Cô trừng mắt nhìn Phong Văn Đống, mỉa mai: “Được rồi, hiện tại căn nhà đấy đã không còn là của nhà họ Phong, cũng nên bỏ hết mấy quy tắc cũ rich của từ đường.”
‘Nhà cũ bị con đàn bà này lấy?’
Phong Văn Đống bất lực nhớ tới người phụ nữ phá của Lý Phi kia, lại nhìn dáng vẻ thờ ơ của Phong Ngự Niên, lập tức chỉ vào mặt anh mắng: “Mày có biết là bây giờ mày đang giúp kẻ xấu làm điều ác không? Hai ngày trước tao rời khỏi thành phố Phương là vì điều tra cái chết của ông cụ, rất có khả năng con đàn bà này liên quan đến cái chết của ông ấy.”
Ông ta vừa nói xong thì Phong Ngự Niên nhìn ông ta.
Phong Văn Đống cắn răng nghiến lợi nói tiếp: “Trước đây con đàn bà này hại ông cụ chết. Hiện tại lại giành tài sản của nhà họ Phong, vô cùng thâm độc, không thể giữ lại con đàn bà này được.”
Ông ta liếc nhìn Phong Ngự Niên.
“Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán thì phải chịu hậu quả nghiêm trọng. Ngự Niên, cháu phải nhanh chóng quyết định dứt khoát.”