Hai người nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc ngồi trên xe đến ngoại thành Phong Ngự Niên mệt đến mức chợp mắt một lát nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Anh ngủ không ngon và cò mơ một giấc mơ kì lạ.
Trong giấc mơ anh đang ở trong một căn phòng nhỏ trống trải vè đơn sơ.
Bùm!
Đột nhiên ngoài của ang lên tiếng súng đinh tai nhức óc.
Trái tim anh đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy có một viên đạn đã xuyên vào tim mình.
Máu lập tức nhuộm đỏ toàn thân anh.
Cơn đau ở tim lan ra khắp tứ chi và xương cốt.
Anh giật mình quay đầu.
Trong ánh sáng mờ ảo, Sanh ca đang đứng ở bên cửa chĩa súng vào anh một cách lạnh lùng.
Trên khuôn mặt cô là vẻ lạnh lùng chết người, trong đôi mắt đó không có chút ấm áp nào chỉ có tàn nhẫn và máu lạnh.
Tại, tại sao...
Đôi mắt anh đỏ hoe, anh muốn lại gần cô để nhìn rõ và hỏi cho thật rõ ràng.
Nhưng mới đi được hai bước thì tầm mắt anh trở nên mờ mịt hai mắt anh đẫm máu đỏ tươi, cuối cùng đến cả người đối diện cũng không nhìn rõ.
“Boss? Boss?”
Tự Niên gọi anh hai tiếng ý thức của Phong Ngự Niên mới dần tỉnh táo.
“Boss, chúng ta đến rồi, phía trên có một con đường nhỏ, để tránh bị Mộ Chỉ Ninh phát hiện chúng ta phải đi bộ lên đó.”
Phong Ngự Niên chớp đôi mắt đen đang mờ mịt rồi nhìn xuống chỗ lồng ngực mình theo phản xạ.
Trái tim được bao bọc trong bộ vest và áo sơ mi vẫn đang đập mạnh mẽ.
Nhưng nỗi đau tột cùng trong giấc mơ vừa rồi quá chân thực.
Chân thực đến nỗi anh không phân biệt được rốt cuộc bây giờ với lúc nãy cái nào mới là mơ... Googl𝓮 nga𝘺 t𝗋ang ﹍ 𝐓𝗋Um 𝐓𝗋u𝘺𝓮n﹒𝒱n ﹍
Sự tàn nhẫn của Sanh ca hiện lên trong tâm trí anh, tim anh cũng đau dữ dội.
Tự Niên cảm thấy anh có gì đó không ổn sắc mặt tái nhợt, anh ta lấy tay sờ trán anh.
Mát lạnh, không bị sốt.
“Boss, anh sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao? Boss!”
Giọng nói của Tự Niên liên tục vang lên đã đánh thức anh khỏi kí ức ác mộng kỳ lạ.
Sắc mặt anh dần trở lại bình thường, đôi chân dài bước xuống xe: “Không sao, đi thôi.”
Phía biệt thự bên biển vừa đi ngoại thành thì phía Ninh Thừa Húc đã có người báo tin.
Sau khi biết được động thái của Phong Ngự Niên Ninh Thừa Húc nhíu đôi mắt phượng màu xanh: “Anh ta đi ngoại thành làm gì?”
Người đến báo tin cúi đầu trả lời: “Hình như là đi gặp một người phụ nữ.”
Phụ nữ?
Khóe miệng Ninh Thừa Húc nhếch lên, nhớ tới việc phong Ngự Niên cố ý dành sự quan tâm của Sanh Ca ở cục cảnh sát rồi còn cố tình làm nũng tỏ vẻ đáng thương trước cổng.
Hai mắt anh đong đầy tình cảm, dường như trong tim trong mắt chỉ có một người là Sanh Ca.
Nhưng người đàn ông này lại lén lút đi gặp người phụ nữ khác sau lưng Sanh Ca.
Đúng là thú vị.
“Điều tra xem anh ta gặp ai, còn nữa tra hết chuyện này một lượt, tôi muốn nhìn thấy tất cả tài liệu nhanh nhất có thể.”
“Vâng.”
Anh ta nheo đôi mắt xanh lại một cách ý tứ, đứng lên đi đến công ty Angle.
Lúc này Sanh Ca đang ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc thu dọn bàn làm việc chuẩn bị tan làm.
Vì trước đó cô đã tuyến bố mình là chủ của Angle nên sau hai ngày rảnh rỗi cô đã bảo anh ba dọn khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, anh ba cũng quay lại xử lý chuyện công ty của anh ấy ở thành phố Phương.
Vừa dọn dẹp xong bàn làm việc thì Tang Vi gõ cửa đi vào.
“Giám đốc Sanh, bên ngoài có một người đàn ông mặc quân phục nói muốn gặp cô, anh ta nói anh ta họ Ninh.”
Ninh Thừa Húc đến đây làm gì?
“Tôi biết rồi, bảo anh ta vào đi.”
“Vâng.”
Tang Vi nhẹ nhàng trả lời, cứ đi được hai bước cô ta lại quay đầu lại nhìn cô rồi nói nhỏ: “Người đàn ông họ Ninh này cũng rất đẹp trai, giám đốc Sanh, cô thực sự... Cái đó!”
Cô ta giơ ngón tay cái lên và nhìn Sanh Ca với vẻ ngưỡng mộ.
Sanh Ca không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay ra hiệu cho cô ta ra ngoài.
Lúc Ninh Thừa Húc đi vào Sanh Ca đã ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, cô đang lịch sự rót trà cho anh ta.
“Tôi đang chuẩn bị tan làm, có chuyện gì sao?”
Ninh Thừa Húc mỉm cười cầm tách trà uống một ngụm nhỏ rồi mới nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tôi tò mò tại sao buổi trưa em lại cắt đứt ý nghĩ của tôi một cách rõ ràng như vậy, chẳng lẽ là vì người đàn ông giúp việc trong biệt thự đó sao?”
Sanh Ca tự rót cho mình một tách trà vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc: “Là bởi vì tôi rất rõ tôi và anh cùng một loại người vì vậy nên không có khả năng.”
Ninh thừa Húc mà cô biết là một người độc tài ngoan cố và dường như còn mắc bệnh sạch sẽ quá mức với dục vọng chiếm hữu rất mạnh.
Nhưng cô không biết nó mạnh mẽ tới mức độ nào.
“”Nói như vậy thì em và em giúp việc đó không có quan hệ gì?”
Sanh Ca suy nghĩ.
Muốn cắt đứt suy nghĩ của anh ta về phương diện tình cảm thì phải tìm một yếu tố không thể kiểm soát để anh ta hoàn toàn cắt đứt.
“Cũng không phải là không có quan hệ gì, theo như anh thấy, đối với tôi mà nói anh ta chính là con chim hoàng yến xinh đẹp mà tôi nuôi trong biệt thự.”
Nghe vậy Ninh Thừa Húc nhíu mày: “Tôi không đẹp bằng anh ta sao?”
Sanh Ca không nói chuyện, cô cầm tách trà lên và uống.
Ninh Thừa Húc nghĩ đến điều gì đó nên trong mắt càng lộ rõ ý cười: “Xem ra em vẫn chưa hiểu rõ về con chim hoàng yến này của mình, không biết sau lưng em anh ta làm những gì.”
“Anh có ý gì?”
Ninh Thừa Húc đứng lên chỉnh lại quân phục của mình.
“Đi, tôi đưa em đi xem thử sau lưng em anh ta là người thế nào.”
Ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành.
Mặt trời đã lặn, khi mở cánh cửa gỗ ra vang lên tiếng cót két.
Tự Niên đang canh gác trong bóng tối ở phía bên ngoài, Phong Ngự Niên dựa theo ánh sáng bước vào căn nhà.
Mộ Chỉ Ninh đang ngồi thất thần trên giường, nghe thấy tiếng động cô ta quay đầu lại, lúc thấy anh đôi mắt cô ta ngấn lệ.
Cô ta cố gắng xuống giường vì quá vội vàng nên cô ta ngã xuống mặt đất rồi loạng choạng đi về phía Phong Ngự Niên.
“Ngự Niên, em sai rồi! Hôm đó em không nên tin lời Lâm Hoài Sơ, không nên mặc kệ để vệ sĩ của cô ta đến giết anh! Em vẫn còn yêu anh sâu đậm, bây giờ bọn họ vứt bỏ em ở đây, muốn em tự sinh tự diệt, chỉ có anh có thể cứu em!”
Phong Ngự Niên nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm, lưng anh thẳng đứng, vị thế cao ngạo.
“Tôi không đến đây để cứu cô, nhưng nếu như cô có thể nói rõ tất cả những gì mà cô biết thì tôi có thể tống cô lại vào tù, không cho bọn họ tiếp tục bắt nạt cô, để cô yên ổn sống nốt phần đời còn lại.”
Mộ Chỉ Ninh nghe anh nói vậy nước mắt cô ta rơi lã chã xuống đất.
“Ngự Niên anh đúng là tàn nhẫn! Cho dù không nhắc đến ơn cứu mạng thì chúng ta cũng có tình cảm thanh mai trúc mã, sao anh có thể đưa em vào tù chứ!”
Vẻ mặt Phong Ngự Niên vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tống vào trong tù để cô được sống yên ổn, đó là nơi tốt nhất thuộc về cô và cũng là lời trao đổi của tôi cho lời thú tội của cô, sống không tốt hơn là chết sao?”
Khuôn mặt Mộ Chỉ Ninh tràn đầy nước mắt.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ rơi vào bước đường ngày hôm nay, nếu như lúc đó không trở về nước, không tranh giành cái danh phận bà Phong thì bây giờ liệu có phải cô ta vẫn còn đang ung dung ở nước ngoài không lo cơm ăn áo mặc không?
Càng nghĩ cô ta lại càng thấy buồn, lại càng khóc nhiều hơn.
Phong Ngự Niên lặng lẽ đứng đó trong ánh mắt không có chút dao động nào.
Ngoài căn nhà nhỏ.
Ninh Thừa Húc bảo đàn em dùng kế để dụ Tự Niên đi, người đang ẩn nấp trong tối bảo vệ cho Phong Ngự Niên.
Sau đó, anh ta đưa Sanh Ca đứng phía xa bên ngoài căn nhà gỗ và nhìn tình hình bên trong của ngôi nhà qua khung cửa sổ nhỏ.
Ninh Thừa Húc cười xấu xa thì thầm: “Sanh Ca, em nhìn xem, con chim hoàng yến mà em nuôi tài giỏi thế nào kìa, không chỉ tìm được tình cũ mất tích đã lâu mà còn lén lút gặp nhau ở ngoại thành, anh ta ở trước mặt em thì một đằng, sau lưng em lại một nẻo, loại thú cưng này không thể giữ lại.”