Bọn họ nhìn nhau đối chọi gay gắt trong vài phút.
Sanh Ca bị kẹt ở giữa cô lần lượt liếc nhìn hai bọn họ.
Bởi vì Phong Ngự Niên đã mất tác dụng của thuốc 023 nên khí thế của anh có vẻ hơn Ninh Thừa Húc một chút và ánh mắt cũng lạnh lùng hơn.
Cô có chút không nói nên lời.
Mới gặp nhau đã đến mức này không biết lát nữa còn đến mức độ nào.
Cô ho hai tiếng để chuyển hướng sự chú ý của hai người họ.
Rồi cô lại ra hiệu cho Ninh Thừa Húc nhìn về phía phòng ăn rồi nhẹ nhàng nói: “Anh Húc nhìn xem, em đã làm xong đồ ăn rồi chỉ còn đợi anh thôi đấy, em còn chuẩn bị hai bình rượu vang đỏ hảo hạng, đã lâu rồi chúng ta không ngồi uống rượu với nhau, tối nay không say không về.”
“Được.”
Ninh Thừa Húc thu hồi ánh mắt tranh giành với Phong Ngự Niên và dịu dàng nhìn Sanh Ca rồi cùng cô đi vào phòng ăn ngồi xuống.
“Tay nghề của em Sanh thật tốt, mấy món này rất thơm, vốn dĩ tôi không đói lắm nhưng bây giờ lại thấy thèm ăn.”
“Anh Húc thích là được rồi.”
Phong Ngự Niên vẫn đứng ở cầu thang nhìn hai người họ tương tác với nhau.
Mặc dù Sanh Ca đã nói cho anh biết kế hoạch tối nay nhưng nhìn thấy cô cười vui vẻ với Ninh Thừa Húc như vậy lại còn ngọt ngào gọi anh ta là anh Húc trong lòng anh cảm thấy đau đớn.
Đến khi nào thì anh mới được đối xử như vậy?
Hai người trong phòng ăn cười nói với nhau hoàn toàn không ai thèm để ý tới vẻ mặt khó chịu của anh.
Trước bàn ăn Sanh Ca mím môi cười rồi chủ động đi lấy rượu vang đỏ đã được khui sẵn định rót cho Ninh Thừa Húc.
Nhưng Ninh Thừa Húc vươn tay từ chối: “Em Sanh, đã có người giúp việc ở đây thì nên phát huy tác dụng của anh ta việc gì phải vất vả tự mình rót rượu.”
Sanh Ca sững sờ trong giây lát nhưng rồi cô nhanh chóng khôi phục lại nụ cười.
Cô đặt rượu vang đỏ xuống rồi nhìn về phía cầu thang.
“Phong Ngự Niên, lại đây.”
Khóe miệng Ninh Thừa Húc khẽ nhếch lên đắc ý rồi ngồi thẳng lưng giống như là thói quen nhiều năm, anh ta nhìn thẳng chờ đợi Phong Ngự Niên đến rót rượu cho mình.
Thấy Phong Ngự Niên thực sự đi về phía này anh ta nhìn khuôn mặt Sanh Ca rồi có chút ngạc nhiên nói: “Em Sanh, hình như trên mặt em có thứ gì đó bẩn, để tôi lau cho em.”
Sanh Ca ngồi im.
Ánh mắt Ninh Thừa Húc trìu mến và đôi tay to lớn của anh ta nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của Sanh Ca.
Còn chưa kịp chạm tới thì cổ tay anh ta đã bị bàn tay to khác nắm chặt.
Phong Ngự Niên xa sầm mặt mũi nghiến răng nói mấy từ: “Cậu Ninh chú ý đúng mực không người không nên đụng vào thì tay nên quy củ chút.”
Ninh Thừa Húc nhướn mày nhìn anh rồi cười khẩy: “Chuyện tôi muốn làm không đến lượt anh quyết định.”
Càng nói về cuối giọng điệu của Ninh Thừa Húc càng nặng nề, anh ta chán ghét muốn hất tay anh ra.
Phong Ngự Niên siết chặt tay rồi nhìn anh ta ánh mắt rất tàn nhẫn.
Ninh Thừa Húc cố gắng thoát ra hai lần nhưng không thành công anh ta có chút khó chịu.
“Em Sanh, em xem đây là thái độ của anh ta đối với khách của chủ sao? Thật kiêu ngạo, loại sói vong ân bội nghĩa này thì nên bắn càng sớm càng tốt!”
Sanh Ca đang định nói thì Phong Ngự Niên chế nhạo: “Chủ của tôi chỉ có Sanh Ca, anh là cái thá gì?”
Hai người lại nhìn nhau hai tay ở giữa Sanh Ca cũng đang lén lút so đo với nhau.
Không khí xung quanh trở nên gay gắt.
Sanh Ca thở dài đỡ trán.
Sao chỉ cần có Phong Ngự Niên là đi đâu cô cũng thấy cảnh đấu đá giữa hai người đàn ông.
Cô lại ho hai tiếng rồi liếc nhìn cảnh cáo Phong Ngự Niên.
“Đủ rồi, buông tay.”
Có mệnh lệnh nên Phong Ngự Niên ngoan ngoãn buông tay.
Nhưng anh đứng im giữa hai người giống như một chiếc camera di động theo dõi xem Ninh Thừa Húc có hành động quá đáng hay không.
Ninh Thừa Húc lấy khăn giấy mang theo bên mình tao nhã lau tay áo rồi nói với giọng khó chịu: “Em Sanh, em xem, tối nay chỉ cần có người nào đó ơ đây thì bữa cơm này sẽ không ngon.”
Sanh Ca hiểu ý của anh ta, cô ngước mắt lên nhìn Phong Ngự Niên rồi nghiêm túc dạy dỗ: “Anh Húc là khách của tôi, anh ấy vừa đến anh đã đắc tội với anh ấy, cố tình chọc tức tôi đúng không? Xem ra thời gian trước tôi quá nuông chiều anh rồi, khiến anh quên mất ai mới là chủ.”
Cô nhìn ra bên ngoài biệt thự rồi lớn tiếng nói: “Lộc Thập Ngũ, Lộc Thập Thất vào đi.”
Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất nhanh chóng đi vào đứng ngay ngắn trong phòng khách.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, không thèm nhìn Phong Ngự Niên lấy một cái: “Nhốt anh ta vào tầng hầm để anh ta tự kiểm điểm lại mình, không có lệnh của tôi thì không được thả ra ngoài.”
Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất ngơ ngác nhìn nhau nhất thời không động đậy.
Phong Ngự Niên cau mày vẻ mặt anh lạnh lùng, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng: “Em vì anh ta mà trừng phạt anh sao?”
Lúc này Sanh Ca mới nhìn anh, đôi môi đỏ mọng mỉm cười một cách lạnh lùng.
“Nếu không thì sao? Tôi và anh Húc là thanh mai trúc mã, từ nhỏ tôi đã sùng bái anh ấy, trước đây tôi oán hận anh ấy nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi bỏ qua chuyện trong quá khứ vì dù sao thì trong lòng tôi vẫn có anh ấy.”
“Còn anh tôi đã từng cho anh cơ hội chấm dứt hợp đồng lao động, nhưng anh cứ sống chết không đi, nếu như cảm thấy không chịu được cục tức này thì cút đi! Anh thực sự cho rằng anh còn chỗ đứng trong mắt tôi sao?”
Lời cô nói giống như những nhát dao sắc bén và tàn nhẫn đâm mạnh vào trái tim anh đau đến nỗi anh không hít thở nổi.
Anh biết rõ kế hoạch của cô, nhưng khi nghe cô nói những lời gây tổn thương này, trong lòng anh vẫn đau nhói và xót xa.
Anh biết rõ trong lòng Sanh Ca đã không còn có anh nữa.
Vì vậy cô đang cố gắng mượn chuyện của Ninh Thừa Húc lời giả ý thật để nói cho anh biết sao?
Đuôi mắt anh đỏ lên giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh biết trước đây mình đã làm sai rất nhiều chuyện nhưng bây giờ tất cả những gì anh làm cho em, em không cảm động chút nào sao?”
Sanh Ca không nói gì.
Bởi vì cô nhận thấy trong khóe mắt anh dần dần có nước mắt, ánh mắt yếu đuối tổn thương.
Cô bất ngờ.
Người này quả nhiên có kĩ thuật diễn xuất cấp độ ảnh đế đoạt giải Oscar!
Bảo khóc là khóc được ngay.
Dáng vẻ khóc lóc khiến cô sững sờ mất hai giây mới kịp phản ứng lại.
Cô thu lại ánh mắt, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt và vô cảm.
“Nể tình thời gian này anh vì tôi mà bị thương nên tôi mới nhìn anh, nhưng anh lại ngày càng tồi tệ, còn đắc tội với anh Húc của tôi nên tôi không thể tha cho anh! Thập Ngũ, Thập Thất! Lập tức đưa đi nhốt lại ngay!”
Cô chủ đã nói lần thứ hai nên Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất bất chấp đi lên phía trước đưa Phong Ngự Niên đi nhưng bị Phong Ngự Niên đẩy ra, anh gào lên: “Anh không đời nào đi chịu phạt, không phải em muốn anh đi sao, được! Anh đi!”
Anh quay người đi ra khỏi biệt thự mà không thèm ngoảnh đầu lại, đôi mắt đỏ hoe tức giận.
Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất ngơ ngác::Cô chủ... chuyện này?”
“Để anh ta cút đi.”
“Vâng.”
Hai người Lộc Thập Ngũ biết điều rời đi chỉ còn lại Sanh Ca và Ninh Thừa Húc.
Người phiền phức đã đi rồi Ninh Thừa Húc chủ động cầm rượu đỏ trên bàn giúp Sanh Ca rót rượu.
“Em Sanh, em có thể bảo vệ tôi như vậy tôi thực sự rất vui.”
Khi nhìn anh ta Sanh Ca thu liễm lại vẻ lạnh lùng khi cãi nhau với Phong Ngự Niên lúc nãy, cô nở một nụ cười dịu dàng.
“Đương nhiên sao anh ta có thể so sánh với anh được, dù sao thì anh Húc chính là người quan trọng nhất trong lòng em, nào, chúng ta cùng cạn ly để quên đi chuyện không vui vừa nãy.”
Tiếng hai ly rượu chạm vào nhau.
Sau khi cụm ly, Sanh Ca không hề do dự ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.
Ninh Thừa Húc nhẹ nhàng ngửi mùi thơm của rượu, nhưng chỉ lắc ly chứ không uống.
Anh ta nhìn rượu đỏ sẫm trong ly khóe miệng nhếch lên.
“Tôi nhớ lần trước ở quán bar chơi ghép cặp, em Sanh rõ ràng là rất thích anh ta còn rất thâm mật với anh ta nữa khiến tôi hôm đó đau lòng chết đi được.”
Anh ta dừng lại giọng điệu càng lúc càng nghiêm túc: “Lần này anh ta vì em mà bị thương, em nên chiều chuộng anh ta hơn mới phải, nhưng tối nay em lại mượn tay tôi chọc tức làm anh ta bỏ đi, tại sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Sanh Ca hơi bất ngờ.
Ninh Thừa Húc nhìn cô ánh mắt càng thêm tươi cười: “Hai người không phải là cố ý diễn kịch cho tôi xem đấy chứ?”