Kỷ Ngự Đình bị cô hung hăng đạp trúng bên hông, đau đớn đến nỗi co giật toàn thân.
Anh đỡ lấy một bên hông, còn chưa kịp đợi con đau nhức dịu đi, Sanh Ca đã nhanh chóng cầm lọ hoa trang trí trên tủ đầu giường định đập lên đầu anh.
Kỷ Ngự Đình vội vàng ôm lấy đầu khom lưng.
Không đánh trả, cũng không né tránh, để mặc cho cô đánh.
Bình hoa trên tay Sanh Ca đập liên tục lên lưng anh.
Bởi vì cô đang chóng mặt, sức lực yếu ớt, ra tay đánh cũng không hề hấn gì.
Nhưng bị bình hoa cứng rắn đập lên xương sống thì vẫn thấy đau.
Kỷ Ngự Đình cũng sắp bị ám ảnh mất rồi.
Anh buồn phiền suy nghĩ, sau này tủ đầu giường của anh chắc chắn không thể để bất kỳ thứ gì có thể làm hung khí được!
Đập liên tục vài cái, giống như vẫn chưa hết giận, Sanh Ca đập mạnh bình hoa xuống bàn, mảnh sứ vỡ tan tành, sau đó cô cầm mảnh sứ bén nhọn hung hăng vung tay về phía anh.
"Sanh Ca!"
Kỷ Ngự Đình sợ mảnh sứ trên tay cô sẽ làm chính cô bị thương, anh đành phải lùi lại né tránh.
Bởi vì đang do dự nên tránh không kịp, anh bị mảnh sứ cứa vào xương quai xanh bên phải, trên da hằn lên một vệt máu nhàn nhạt, rất nhanh đã thấm lên cổ áo sơ mi.
Vào lúc này, Sanh Ca định cứa vào cổ nhưng cứa lệch nên mới cứa trúng xương quai xanh.
Kỷ Ngự Đình nhân lúc cô ra tay, anh lập tức túm lấy cổ tay cô, ném hung khí trong tay cô đi.
Sanh Ca giận dữ trừng mắt nhìn mặt nạ quỷ của anh, nói: "Kỷ Ngự Đình! Anh cố tình đeo thứ đồ chơi ngớ ngẩn này để dọa tôi à? Bà đây lại muốn xem thử gương mặt dưới lớp mặt nạ này xấu xí cỡ nào!"
"Đừng, anh..."
Anh không kịp giải thích, Sanh Ca đã đập đầu vào trán anh.
Vào lúc anh thả tay, cổ tay Sanh Ca được tự do, cô bèn tháo mặt nạ của anh xuống.
Kỷ Ngự Đình sửng sốt, không ngờ cô uống say rồi vẫn còn khoẻ như vậy được!
Bị tháo mặt nạ, anh chột dạ quay lưng về phía cô, không dám ngoảnh đầu lại, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thế nhưng.
Đợi một lát, một lát sau nữa...
Người phụ nữ lúc đầu vẫn còn la hét dữ dội ở sau lưng bỗng nhiên không nói gì nữa, bầu không khí cũng yên tĩnh trở lại.
Anh e dè hơi ngoảnh mặt lại, liếc sang nhìn cô.
Nhưng lại thấy Sanh Ca đã ngã trên giường, ngủ mê man không biết trời trăng gì, trên trán vẫn còn đỏ ửng một mảng, rõ ràng là do vừa nãy đập đầu vào anh, đập đến nỗi ngất đi.
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Chỗ xương quai xanh hơi đau nhói, anh lấy tay đè lên, máu tươi dính vào đầu ngón tay, nói rõ mọi chuyện vừa xảy qua lúc nãy.
Hốc mắt Kỷ Ngự Đình ửng đỏ, bị cô đánh một trận đau nhức khắp người.
Anh rất oan ức!
Hết lòng chăm sóc lúc cô say rượu, không ngờ cho dù cô đã say cũng có thể ra tay với anh mạnh như vậy!
Anh biết cô đã có người mình thích từ lâu, lại biết được người cô thích chính là Phó Thần Dật, sau cùng còn bị cô hành hung một trận, tâm trạng tuyệt vọng dồn nén cả ngày cuối cùng cũng không thể nào kìm nén được nữa.
Sống mũi không khỏi cay cay, đôi mắt anh đỏ hoe, ngân ngấn nước mắt.
Vào lúc anh đau lòng nhìn chằm chằm vào vết máu trên đầu ngón tay, Sanh Ca nằm trên giường khẽ hé mắt, lặng lẽ chăm chú nhìn anh rất lâu.
Kỷ Ngự Đình loáng thoáng nhận ra ánh mắt của cô.
Vừa ngoảnh đầu lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Sanh Ca.
Đây là... ánh mắt gì?
Cô nhận ra anh rồi sao?
Kỷ Ngự Đình hồi hộp nuốt nước bọt, trong đầu nhanh chóng nhảy số, lập tuwsv suy nghĩ lý do có thể lừa cô cho qua chuyện.
Không đợi anh mở lời, Sanh Ca đã ngồi bật dậy, lại gần anh, hai tay ôm mặt anh, gương mặt ửng hồng mỉm cười rất vui vẻ.
"Lại nằm mơ rồi, quả nhiên chỉ có trong mơ mới có thể nhìn thấy anh, tuy dường như lần này gương mặt không giống lắm, nhưng vẫn rất đẹp trai đó, ợ..."
Tiếng nấc phả lên mặt Kỷ Ngự Đình, mang theo mùi rượu nồng nàn.
Trong đầu anh trống rỗng, ngây người nhìn cô.
"Em không quan tâm, đây là giấc mơ của em, do em quyết định!"
Cô cười híp mắt tiếp tục áp sát anh, trên gương mặt hiện rõ vẻ có ý xấu.
Nhân lúc anh còn ngây người, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hôn lên bờ môi lạnh lẽo của anh.
Kỷ Ngự Đình đầy kinh ngạc, cảm giác mềm mại trên bờ môi vẫn chưa tan biến, cả người anh giống như bị điện giật đứng đờ ra tại chỗ.
Vừa nãy cô... chủ động hôn anh sao?
Sanh Ca cười tít mắt, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng hài lòng, nhưng đôi mắt đó vẫn còn mơ màng, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh rượu.
Sống lưng Kỷ Ngự Đình cứng đờ, không dám nhúc nhích gì.
Anh không biết tiếp theo cô có làm ra những hành động khiến người ta giật mình nữa không!
Là một bạt tai giáng lên mặt anh, hay là đá anh một cái?
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy nghi ngờ của anh, bàn tay nhỏ nhắn của Sanh Ca khẽ ôm lấy eo anh, ánh mắt chợt nhìn xuống dưới, bỗng dưng cô nhìn thấy vết máu trên cổ áo anh, vẻ mặt cô chợt đau lòng, nói: "Sao anh ở trong mơ cũng bị thương được vậy, là ai chán sống dám làm anh bị thương, em đánh chết người đó!"
Những oan ức tủi thân vừa rồi của Kỷ Ngự Đình bỗng chốc đã được xua đi bằng ánh mắt đau lòng này của cô.
Cho dù anh đã biết có lẽ bây giờ cô đang nhận nhầm anh thành ai đó thôi.
Giọng điệu anh dịu dàng dỗ dành: "Anh không sao, không đau."
Sanh Ca bĩu môi, tỏ vẻ rất không vui.
"Nhưng em đau lòng."
Vừa dứt lời, cô áp sát lại phía anh, khẽ hôn lên vết thương trên xương quai xanh của anh.
Giống như một chú mèo con đang vỗ về người bạn bị thương của nó.
Vừa rồi cô hành hung anh đáng sợ bao nhiêu, bây giờ lại dịu dàng bấy nhiêu.
"Sanh Ca, em..."
Kỷ Ngự Đình giật mình nhìn hành động của cô.
Xương quai xanh bị đôi môi mềm mại cô hôn lên, giống như một viên kẹo mật ong, ngọt ngào làm tan chảy trái tim anh, khiến anh không thể nào kiềm chế được.
Anh ôm chặt lấy eo cô, không muốn buông tay.
Xúc động, thỏa mãn, vui mừng kinh ngạc nhưng lại sợ sẽ mất đi, đủ loại cảm xúc phức tạp bủa vây lấy anh.
Giây phút ấy, anh mong rằng thời gian có ngừng lại vào lúc này.
Anh lại càng ích kỷ mong rằng tình yêu của Sanh Ca mãi mãi chỉ thuộc về mỗi mình anh.
"Thích không?"
Kỷ Ngự Đình khẽ xoa đầu cô, vui vẻ từ tận đáy lòng đáp: "Thích lắm."
Sanh Ca rúc vào trong lòng anh, gối đầu lên một bên vai anh, nhẹ nhàng ngửi mùi thuốc lá dễ chịu trên người anh.
"Vậy sau này ngày nào anh cũng đi vào giấc mơ của em đi, em muốn ôm anh, muốn hôn anh, còn muốn ngủ với anh nữa..."
Cô nói luyên thuyên một lúc, giọng nói nhỏ dần.
Kỷ Ngự Đình cúi đầu nhìn cô, chú mèo con của anh lại ngủ thiếp đi rồi.
Nhưng lần này lại không giống như lần trước, cô ngủ say trong lòng anh, không tỉnh dậy giữa chừng nữa.
Kỷ Ngự Đình giữ nguyên tư thế này liên tục mấy tiếng đồng hồ cũng không nhúc nhích, thật lâu sau mới bắt đầu thấy đau lưng mỏi cổ.
Anh định để cô gối đầu lại lên gối, nhưng vừa mới khẽ nhúc nhích cô gái trong lòng chợt cau mày, ngầm tỏ vẻ không chịu.
Hết cách.
Kỷ Ngự Đình đành phải cố chịu nhức mỏi khắp người, kéo chăn đắp cho cô.
Mặc cho cô tựa vào lòng anh, ngủ say cả đêm.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau.
Kỷ Ngự Đình khẽ tựa vào đầu Sanh Ca, vừa chợp mắt một chút, ngoài cửa đã vang lên tiếng chim kêu thăm dò rất khẽ.
Biết là Tự Niên, anh lập tức tỉnh táo lại.
Cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, ngủ rất ngon, anh không thể không cẩn thận đặt cô lên giường.
May mà lúc này cô vẫn còn đang ngủ say, không có phản ứng gì.
Anh rón rén đứng dậy, cầm áo vest đi ra ngoài.
Tự Niên đứng đợi ngoài cửa, Kỷ Ngự Đình vừa bước ra, anh ta đã nhanh mắt nhìn chằm chằm vào vết máu trên cổ áo sơ mi của Kỷ Ngự Đình.
"Boss, sao anh lại bị thương rồi! Tối qua hai người đánh nhau sao?"
Không có đánh nhau, là anh bị đánh.
Nhưng Tự Niên không nhắc anh lại quên mất chuyện quan trọng này.
Vết thương đã không còn đau nữa, nhưng cảm giác mềm mại Sanh Ca hôn lên vết thương của anh đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ mồn một. harry potter fanfic
Mang tai anh chợt đỏ ửng, anh rất hài lòng về chuyện tối qua.
Ngoại trừ, hơi đau lưng...
Anh chợt nhớ ra khẽ xoa bóp cái lưng và sau gáy mỏi nhừ, vẻ mặt mệt mỏi vì cả đêm không ngủ ngon giấc.
"Đi, chắc lát nữa cô ấy dậy rồi."
Tự Niên thấy hành động xoa lưng của anh chợt hiểu ra, vui mừng nói: "Tiến độ của Boss cũng được lắm! Nhanh như vậy đã gạo nấu thành cơm rồi, tối qua chắc chắn mãnh liệt lắm đúng không?"