“Bà cụ” quay đầu qua, đụng vào đôi mắt sáng nhưng lạnh lẽo.
“Cô, là cô…”
Đôi môi đỏ của Sanh Ca nở nụ cười lạnh: “Trọng Lệ Tư, không ngờ bây giờ cô lại sa sút đến mức này, suy nghĩ cũng bẩn thỉu đến như vậy!”
Lúc nói đến cuối, đáy mắt cô quyết tâm, trên tay dùng cách thức của jiujitsu, vặn mạnh một cái, cổ tay yếu ớt của Trọng Lệ Tư răng rắc một tiếng, gãy xương ngay tại chỗ.
“A! Tay của tôi!”
Trọng Lệ Tư đau đến gương mặt vặn vẹo, con dao trên tay rớt xuống đất.
Sanh Ca nâng giày cao gót lên, đạp mạnh một cú lên chân cô ta.
Trọng Lệ Tư ngã xuống đất, bò dậy một lúc lâu cũng không thể đứng lên nổi.
Nhân viên, người đại diện và trợ lý ở bên cạnh đều bị dọa đến sững người.
“Còn ngẩn ra đó làm gì! Không mau đưa Tiểu Tinh đi rửa mắt đi!” Sanh Ca thấp giọng hét.
“Vâng vâng vâng.”
Trợ lý mau chóng lấy khăn tắm khô ra, quấn lấy Chu Tiểu Tinh đang ướt nhẹp, đưa cô ấy vào nhà vệ sinh.
Trọng Lệ Tư nhìn thấy kế hoạch của mình đã hoàn toàn thất bại, rất không cam lòng.
Cơ hội lần này, cô ta đã dùng hết số tiền tiết kiệm cuối cùng của mình mới mua được lịch trình chụp ảnh ở Barner của Chu Tiểu Tinh.
Trọng Lệ Tư hét lớn một tiếng, chỉ vào Sanh Ca, hét lên một cách điên cuồng: “Tại sao cô lại cứu cô ta! Tôi bị cộng đồng mạng phỉ nhổ, bị ép buộc phải rời khỏi nhóm Thiếu Nữ Hồ Điệp, còn phải đối mặt với số tiền bồi thường cả chục triệu, tất cả những chuyện này đều là do cô ta hại! Cô ta là kẻ đáng chết!”
Sanh Ca hừ một tiếng khinh thường, đáy mắt ẩn chứa nụ cười châm chọc.
“Ảnh nude của cô là do tôi cho người đăng, lệnh bảo cô rời nhóm cũng là do tôi công bố, người khiến cô ra nông nỗi này là tôi, bây giờ tôi đang đứng ngay trước mặt cô, đến giết tôi đi.”
Trọng Lệ Tư nghe cô nói đến ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng được, cô ta nghiến răng nghiến lợi trừng Sanh Ca, loạng choạng bò qua, đổi một tay khác cầm lấy con dao trên mặt đất.
“Tao phải giết mày! Giết chết mày!”
Tay của cô ta vừa cầm lấy cán dao, lưỡi dao đã bị giày cao gót của Sanh Ca đạp lại, không thể nào cầm lên được.
“Trọng Lệ Tư, cô đi đến bước đường như ngày hôm nay là do một tay cô tự chuốc lấy, nếu cô an phận làm một idol, làm tác phẩm của mình, thể hiện thực lực của mình, con đường làm ngôi sao của cô cũng có thể đi được lâu hơn.”
Cô ta đỏ mắt, nước mắt bỗng chốc rơi xuống má.
Sanh Ca tiếp tục nói: “Nhưng con đường đầy nắng cô không đi, lại cứ chọn ngõ cụt, cô dẫn đầu cô lập Tiểu Tinh, biết rõ Tiểu Tinh và Từ Ôn đang yêu nhau, cô còn cố ý xen vào làm người thứ ba, cô tưởng cô xảy ra chuyện thì Từ Ôn sẽ giúp cô sao?”
“Anh ta còn chưa lo nổi cho mình, làm sao có thể lo đến sự sống chết của cô được. Kiểu người cặn bã như hai người, trái tim đều đen tối như nhau!”
Trọng Lệ Tư sắp sụp đổ rồi, cô ta cao giọng, hét lên một cách xé ruột xé gan.
“Không! Không phải vậy! Đây đều là lỗi của Chu Tiểu Tinh, của thành viên trong nhóm. Dựa vào đâu là cô ta có cơ hội được nhận vai diễn một mình, dựa vào đâu khi tham gia hoạt động thì cô ta được phỏng vấn riêng! Việc này không công bằng!”
Sanh Ca không có vẻ mặt gì: “Tiểu Tinh là nghệ sĩ cấp S do Angle định ra, là lá bài chủ chốt trong tương lai, hợp đồng của cô và cậu ấy ký không giống nhau, ngay từ đầu đã định sẵn là đi con đường khác nhau, là do cô không nhìn rõ vị trí của mình mà thôi!”
Trọng Lệ Tư ngồi dưới đất, vẻ mặt tuyệt vọng, giống như bị thần kinh, trong miệng vẫn lẩm bẩm những câu đó: “Không phải, đây không phải là lỗi của tôi, không phải…”
Sanh Ca thu lại ánh mắt lạnh lùng, nhìn những người xung quanh: “Mọi người cũng vừa nghe rồi đó, cô ta có mưu đồ mang dao để hành hung, không chỉ muốn giết Chu Tiểu Tinh, còn muốn giết tôi, ai giúp tôi gọi điện báo cảnh sát, để cánh sát mau chóng đưa cô ta đi, đừng làm bẩn bầu không khí của tòa nhà Barner.”
“Để tôi! Tôi gọi điện thoại!”
Có nhân viên lập tức đáp lời.
Trọng Lệ Tư sững người, bỗng chốc phản ứng ra.
Cô ta đã bị Lộc Sanh Ca gài bẫy rồi.
Nếu chỉ là giết Chu Tiểu Tinh không thành, nhiều nhất cô ta cũng chỉ ngồi bốn năm năm tù thôi. Nhưng nếu cộng thêm tội danh giết Lộc Sanh Ca không thành, ngày tháng sau này của cô ta sẽ không thể yên ổn được nữa!
Lộc Sâm là anh của Lộc Sanh Ca, Kỷ Ngự đình là chồng sắp cưới của Lộc Sanh Ca.
Mang theo tội danh thế này, nếu cô ta ngồi tù, hai người đàn ông đó sẽ không thể nào dễ dàng bỏ qua cho cô ta!
“Tổng giám đốc Lộc tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, hãy cho tôi một cơ hội để sửa đổi, đừng đưa tôi vào tù! Cầu xin cô đấy!”
Trọng Lệ Tư bò đến bên chân Sanh Ca, cầu xin một cách đau khổ. Cô ta đưa tay ra muốn nắm lấy mép váy của Sanh Ca, nhưng đã bị cô tránh né một cách lạnh lùng.
Sanh Ca liếc nhìn Trọng Lệ Tư từ trên cao, đáy mắt vô cùng lạnh lẽo.
Chu Tiểu Tinh đã rửa sạch nước bẩn trên người, thay một chiếc váy sạch khác, khoác khăn tắm đi ra từ nhà vệ sinh.
Sanh Ca nhìn thấy cô ấy không có vấn đề gì lớn, thở phào một hơi, nói: “Cô không cần xin lỗi tôi, cô nên xin lỗi Tiểu Tinh. Nếu cậu ấy đồng ý tha thứ cho cô, tôi có thể suy nghĩ đến việc bỏ qua cho cô.”
Trong lòng Trọng Lệ Tư lại nhen nhóm lên hy vọng, bò đến bên chân Chu Tiểu Tinh dập đầu.
“Tiểu Tinh tôi sai rồi! Tôi không nên cố tình chống lại với cô, không nên phá hoại tình cảm của cô và Từ Ôn, cô đánh tôi mắng tôi đều được, chỉ cần cô đừng bảo Tổng giám đốc Lộc đưa tôi vào tù là được. Tôi thật sự biết sai rồi, nể tình chúng ta từng là thành viên chung nhóm, tôi cầu xin cô đó!”
Chu Tiểu Tinh nắm chặt lòng bàn tay lại.
Trước mắt cô ấy đột nhiên hiện lên cảnh tượng lúc Từ Ôn và Trọng Lệ Tư bị cô ấy bắt gian tại giường, gương mặt của cô ta lúc đó phách lối biết bao, đắc ý biết bao.
Làm ra chuyện mà người hay thần đều căm phẫn thế này, lại còn có mặt mũi cầu xin cô ấy cho một cơ hội?
Nhưng mà, Chu Tiểu Tinh nhìn dáng vẻ chật vật thê thảm của Trọng Lệ Tư, còn khóc đến đứt hơi khàn tiếng, cô ấy im lặng một lúc lâu.
Sanh Ca thấy Chu Tiểu Tinh có vẻ hơi dao động, nhắc nhở một cách gián tiếp: “Tiểu Tinh, lúc nãy nếu không phải có tớ cản lại, bây giờ chắc cậu đã mất mạng rồi, cậu tin cô ta sẽ thật sự sửa đổi sao, cậu thật đồng ý tha thứ cho cô ta sao?”
Sự chần chừ trong đáy mắt Chu Tiểu Tinh bỗng chốc biến thành sự kiên trì: “Không, tôi sẽ không tha thứ! Trọng Lệ Tư, trước khi làm việc gì đó, người trưởng thành nên suy nghĩ rõ hậu quả. Nếu cô đã làm, thì phải chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình!”
“Không! Đừng mà Tiểu Tinh, cô hãy cứu tôi đi!”
Trọng Lệ Tư vô cùng tuyệt vọng, cô ta thật sự không muốn mang theo hai tội danh này mà ngồi tù đâu!
Cô ta mà vào trong đó rồi, chắc chắn sẽ bị giày vò đến chết!
Nhưng mà lần này, trái tim của Chu Tiểu Tinh không hề bị lay động, lặng lẽ nhìn Trọng Lệ Tư bị cảnh sát đưa đi.
Sanh Ca đến gần cô ấy, nở nụ cười an ủi: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, quả nhiên cậu đã trưởng thành hơn nhiều rồi, tốt lắm!”
Chu Tiểu Tinh nắm chặt lấy bàn tay Sanh Ca, trong lòng vô cùng cảm động.
Mặc dù một bài nhạc đệm này đã kéo dài tiến độ chụp ảnh, nhưng may mà sau đó Chu Tiểu Tinh đã mau chóng tìm lại trạng thái, chụp rất nhanh.
Chạng vạng, lúc Sanh Ca trở về biệt thự, Kỷ Ngự Đình đã ở trong nhà rồi.
Đôi chân thon dài của anh vắt chéo lại, đang ngồi trên sofa xem tivi, cử chỉ vẫn cao quý như vậy.
Sanh Ca hơi tò mò: “Sao hôm nay anh tan làm sớm vậy? Kỷ Thị không bận à?”
“Đúng vậy.”
Kỷ Ngự Đình cố tình về sớm một chút: “Sanh Sanh, tối mai anh có nhiệm vụ khẩn cấp từ Cục điều tra quốc gia, phải đến biên giới một chuyến.”
“Tối mai?” Sanh Ca ngồi xuống bên cạnh anh: “Đi gấp như vậy, anh phải đi bao lâu?”
“Nhanh nhất cũng phải ba đến năm ngày.”
Sanh Ca cụp mắt, như đang suy nghĩ gì đó: “Được rồi, vốn dĩ ngày mốt em đã hẹn bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, còn định đi cùng với anh.”
Kỷ Ngự Đình ôm cô vào lòng, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không: “Sao tự nhiên lại muốn đến bệnh viện? Em không khoẻ chỗ nào à?”
“Không có.”
Nhớ đến lời nói hôm nay của ông cụ Kỷ, Sanh Ca nở nụ cười ngại ngùng.
“Sáng nay lúc ra ngoài, em có gặp ông nội Kỷ, hình như ông ấy … rất muốn ôm cháu. Nói thật, em cũng rất tò mò, chúng ta đã làm nhiều lần như vậy, sao bụng em vẫn không có tin gì cả?”
Kỷ Ngự Đình theo ánh mắt của cô mà nhìn về phía bụng cô, đôi mắt sâu thẳm nheo lại, không nói gì.
Anh và Sanh Ca làm nhiều lần như vậy, cũng không mang thai.
Là bởi vì…
Cơ thể của anh có vấn đề.