Bởi vì virus 404 trong cơ thể anh rất ngoan cố nên cho dù thực sự mang thai thì rất có khả năng sẽ di truyền sang cho con.
Đến lúc đó chỉ khổ đứa trẻ bé bỏng...
Nhưng anh không nỡ để Sanh Ca uống thuốc và cũng sợ bị Sanh Ca phát hiện ra sự bất thường.
Hiện nay trên thị trường có bán các loại thuốc mà đàn ông có thể uống lại chẳng có tác dụng phụ nên anh luôn giấu Sanh Ca uống thuốc trước khi hành sự.
Sanh Ca không biết anh đang nghĩ gì, cô chỉ nhớ lúc trước khi ở thành phố Phương vì uống rượu trắng nồng độ cao trong ba ngày ba đêm nên cuối cùng gây hại cho cơ thể, phải điều dưỡng một thời gian rất dài.
Không biết liệu có khả năng ngày đó đã để lại bệnh gì nên mới khiến cô không thể mang thai không?
“Cơ thể anh Ngự cường tráng, so với anh thể chất của em yếu hơn một chút vì vậy em muốn đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, thế mới có thể yên tâm giao bản thân khỏe mạnh của mình cho anh Ngự.”
Đôi mắt của Kỷ Ngự Đình co rút lại, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch.
Trái tim đột nhiên cảm thấy như bị thắt lại.
Rất khó thở.
Sanh Ca muốn giao cho anh một cơ thể khỏe mạnh nhưng anh... sợ là không có cơ hội để cho cô một cơ thể khỏe mạnh.
Anh dự tính bản thân không có cơ hội để sống một cuộc sống khỏe mạnh.
Đột nhiên anh thấy rất có lỗi, toàn thân đau đớn như bị kim đâm.
Có phải anh đã làm cô lỡ dở rồi không?
“Anh Ngự, anh không sao chứ?”
Sanh Ca nhận ra sắc mặt anh rất xấu nên nhẹ nhàng vuốt má anh hỏi.
Kỷ Ngự Đình giật giật khóe miệng: “Không sao, đi khám sức khỏe rất tốt, nhưng anh đang có nhiệm vụ nên lần này không thể đi cùng em được, anh xin lỗi.”
“Không sao, khi nào anh đi em sẽ về nhà họ Lộc chơi mấy ngày tìm Chu Tiểu Tinh hoặc là chị dâu đi cùng là được.”
Kỷ Ngự Đình gật đầu, cố gắng che giấu nỗi cô đơn trong lòng.
Sanh Ca: “Đúng rồi anh Ngự, biên giới không bình yên, anh đến đó để chiến đấu sao?”
“Ừ.”
“Thế anh cẩn thận nhé, hoàn thành nhiệm vụ là thứ yếu, an toàn tính mạng mới là quan trọng nhất, anh nhớ bảo vệ bản thân thật tốt đừng để bị thương.”
Kỷ Đình Phong khẽ gật đầu nói: “Ừm.”
Lúc Lộc Hoa trở về biệt thự.
Cách một khu vườn nhỏ mà đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.
Đột nhiên anh ấy cảm thấy rất kỳ lạ, cứ như trong nhà có một cô vợ xinh đẹp đang đợi mình về ăn cơm vậy? Giống như trên thế giới này có ai đó đang dựa vào anh ấy nhớ nhung anh ấy.
Cảm giác này có vẻ không tệ.
Anh ấy mở cửa ra, các món ăn nóng hổi đã được bày sẵn lên bàn.
Chu Tiểu Tinh bưng món cuối cùng là thịt lợn kho đặt lên bàn rồi tự dưng hắt xì hơi mấy cái, vừa quay đầu đã thấy gương mặt tuấn tú của Lộc Hoa.
“Anh Lộc, anh về rất đúng lúc, tôi còn đang lo anh về muộn thì cơm nguội mất.”
Lộc Hoa ngồi xuống ghế và vẫn còn đang nghĩ tới việc cô ấy hắt hơi lúc nãy.
“Tôi đã nghe nói chuyện ban ngày các cô ở Barner, Trọng Lệ Tư còn tạt nước bẩn vào người cô, cô có sợ không?”
Chu Tiểu Tinh cười ngốc nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, từ nhỏ đến lớn tôi đã quen rồi, bọn họ càng bắt nạt tôi thì tôi càng giống con gián đánh không chết!”
Hai người nhìn nhau.
Lộc Hoa buồn cười khi thấy dáng vẻ ngốc nghếch bất cần đời của cô ấy, lòng anh ấy khẽ rung động.
Ngày hôm sau tại nhà họ Phó.
Vương Hưng Cường, vệ sĩ của Phó Âm nhận được tin tức nên đã gõ cửa phòng của cô ta.
“Cô chủ, người mà cô cử đi theo dõi cậu ba Lộc đã về, anh ta nói...
Phó Âm đang đeo hoa tai và trừng mắt nhìn anh ta một cách khó hiểu: “Anh ta nói cái gì? Nói tiếp đi.”
“Gần đây cậu ba Lộc mỗi ngày đều đưa một cô gái xuống núi, sau đó cô gái đó lại ngồi trong xe bảo mẫu, người được phái đi không biết cô gái này nhưng nhìn bề ngoài thì có vẻ đây là một nữ minh tinh, chắc là đang sống cùng với cậu ba Lộc.”
Phó Âm run tay là rơi bông tai xuống đất.
Cô ta sửng sốt hồi lâu, hoàn toàn không thể tin nổi: “Anh chắc chắn anh ta ta không nhìn nhầm chứ? Liệu có khả năng là Lộc Sanh Ca không?”
Vương Hưng Cường kiên quyết lắc đầu: “Không thể nào là cô Lộc được, nghe nói gần đây cô Lộc đang sống cùng với chồng tương lai và vẫn luôn ở nhà họ Kỷ.”
Tin tức này quá sốc khiến Phó Âm choáng váng, mãi vẫn không thể nào tiêu hóa được tin này.
Lộc Hoa đang sống cùng một người phụ nữ khác? Họ ăn cùng nhau ngủ cùng nhau đã thế còn cùng ngồi xe xuống núi?
Đối phương là nữ minh tinh sao?
“Người phụ nữ khốn kiếp từ đâu tới! Vậy mà dám quyến rũ anh Hoa của tôi!”
Có một tiếng động lớn.
Cô ta gạt tất cả hộp trang sức trên bàn trang điểm xuống đất làm văng vãi khắp nơi.
Vương Hưng Cường giống như đã dự tính từ trước nên đã lùi lại nửa bước, không bị chai mỹ phẩm văng vào người.
“Tôi muốn xem thử rốt cuộc con khốn đó trông yêu tinh như thế nào! Tôi muốn xé nát mặt cô ta ra!”
Cô ta sắp bộc phát cơn giận, chỉ muốn lập tức bay đến núi An Ninh của nhà họ Lộc để bắt quả tang.
Vương Hưng Cường kịp thời kéo cô ta lại: “Cô chủ, chuyện này vẫn chưa có bằng chứng thuyết phục, nếu như cô tùy tiện đến chỗ cậu ba Lộc làm ầm ĩ thì chỉ sợ sẽ khiến cậu ba không muốn gặp lại cô nữa.”
“Vậy anh nói xem tôi nên làm thế nào? Chẳng lẽ bảo tôi trơ mắt nhìn người phụ nữ đó và anh ấy mặn nồng với nhau sao? Cho dù anh ấy không để người vợ chưa cưới này vào mắt thì cũng phải nể nhà họ Phó chứ! Tôi yêu anh ấy như vậy sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy!”
Phó Âm sắp suy sụp đến nơi.
Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng bắt được cái người phụ nữ dám quyến rũ anh Hoa rồi băm vằm thành nghìn mảnh!
Từ trước tới giờ cô ta luôn âm thầm dọn dẹp sạch sẽ những bóng hồng xung quanh Lộc Hoa.
Vậy mà con khốn này lại từ đâu chui ra?
Không xử đẹp người phụ nữ khốn nạn này thì khó mà làm nguôi ngoai nỗi hận trong lòng cô ta.
Vương Hưng Cường biết rõ tính khí nóng nảy của cô ta nên chỉ đành âm thầm bày kế giúp cô ta.
“Cô chủ, sáng ngày mai cô...”
Sau khi nghe kế sách của anh ta Phó Âm dần dần bình tĩnh lại, nỗi hận thù trong lòng giống như con rắn độc đang quấn lấy trái tim cô ta.
Bởi vì Kỷ Ngự Đình đi biên giới nên Sanh Ca thấy rất nhàm chán khi ở nhà họ Kỷ.
Vì vậy sáng sớm ngày hôm sau cô đã trở về nhà họ Lộc đến biệt thự của Lộc Hoa để ăn chực.
Đã lâu rồi cô không được thử tài nghệ nấu nướng của Chu Tiểu Tinh rồi, thèm chết mất.
“Anh ba, anh trở về khi nào vậy? Sao không nói với em một tiếng? Tiểu Thanh đến chỗ anh ở mấy ngày không gây thêm rắc rối gì cho anh chứ?”
Sanh Ca chống cằm, mặc dù đang nói chuyện với Lộc Hoa nhưng mắt lại nhìn về phía hu Tiểu Thanh đang bận bịu trong bếp.
Lộc Hoa ngồi đối diện với cô cũng đang nhìn Chu Tiểu Tinh: “Không, cô Chu rất hiểu chuyện, chưa từng gây thêm rắc rối cho anh, nấu cơm cũng rất được.”
Sanh Ca nở nụ cười xấu xa: “Vậy có phải anh ba nên cảm ơn em không? Em đã đưa tới cho anh một cô đầu bếp xinh đẹp như thế này để anh được ăn ngon lành no nê.”
Lộc Hoa nhếch môi cười, anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chu Tiểu Tinh nhưng chẳng nói gì.
Sau khi Chu Tiểu Tinh làm xong muốn cuối cùng cho bữa sáng bê lên bàn, cô ấy thấy hai anh em nhà kia đã ngồi nghiêm chỉnh trên bàn ăn và nhìn cô ấy chằm chằm bằng ánh mắt lấp lánh.
Giống như hai đứa trẻ mẫu giáo đang chờ cho ăn vậy.
Hình ảnh này khiến cô ấy bật cười.
Cô ấy đặt đĩa thức ăn phong phú nhất đầy trứng và xúc xích trước mặt Sanh Ca: “Biết cậu muốn đến ăn chực nên đã chuẩn bị thêm cho cậu, mau thử xem có ngon không?”
Sanh Ca nở một nụ cười mãn nguyện: “Quả nhiên Tiểu Tinh yêu tớ nhất, moa!”
Chu Tiểu Tinh cũng rất vui, cô ấy cũng hôn gió lại.
Nhìn thấy hai người nhàm chán như vậy Lộc Hoa nhìn về phía cái điã cuả em gái mình theo phản xạ rồi lại lẳng lặng nhìn đĩa của mình, đột nhiên trong lòng thấy chua xót.
Đều là họ Lộc tại sao anh ấy không có xúc xích bọc trứng hình trái tim.