Nhưng là anh trai anh ấy không thể cướp bữa sáng của em gái mình được vì vậy chỉ có thể hờn dỗi trong lòng.
Hai cô gái trò chuyện vô cùng vui vẻ, thậm chí anh ấy còn chẳng chen vào được câu nào cứ như bị hai người họ chặn lại ấy.
Làm anh ấy có một bữa cơm vô cùng buồn bực.
Ngược lại, Chu Tiểu Tinh và Sanh Ca đã có một bữa ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong Lộc Hoa đi làm.
Vì Sanh Ca ở đây, hai người cũng thuận đường nên đây là lần đầu tiên anh ấy không đưa Chu Tiểu Tinh xuống núi.
Lúc lên xe Lộc Hoa nhìn Hoa Vân ở ghế phụ nói: “Anh có cảm thấy hôm nay có gì đó kì lạ không?”
“Lạ?”
Hoa Vân khó hiểu quay đầu nhìn Lộc Hoa: “Không, vẫn giống như bình thường.”
Lộc Hoa không nói thêm gì nữa, anh ấy bật máy tính lên kiểm tra công việc của ngày hôm nay.
Xe của anh vừa rời khỏi núi An Ninh thì cách đó một trăm mét xe của Phó Âm đã âm thầm đậu ở góc đường lẳng lặng nhìn chiếc xe sang trọng của anh ấy rời đi.
Vương Hưng Cường: “Hình như hôm nay cậu ba Lộc không đưa cô gái đó xuống núi, chắc người vẫn còn ở trong biệt thự.”
Phó Âm nghiến răng: “Vậy thì vừa hay, hôm nay tôi muốn đưa con khốn đó đi!”
Với thân phận là vợ chưa cưới của Lộc Hoa cô ta thuận lợi lên núi An Ninh của nhà họ Lộc.
Trong biệt thự của Lộc Hoa, Sanh Ca đang rửa bát và nói chuyện với Chu Tiểu Tinh.
Cốc cốc.
Là tiếng gõ cửa.
Sanh Ca nghi ngờ lẩm bẩm ra mở cửa: “Không phải anh ba có chìa khóa sao? Mở cửa mà cũng lười? Có phải anh quên mang tài liệu trên bàn không, em thấy rồi!”
Cảnh cửa mở ra, cô lập tức bắt gặp ánh mắt giận giữ của Phó Âm: “Cô Phó?”
Phó Âm cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô: “Lộc Sanh Ca, sao lại là cô? Ngoài cô ra còn có người phụ nữ khác không?”
Sanh Ca khó hiểu, cô cười khẩy: “Cô Phó mới sáng sớm đã chạy đến đây vì để chất vấn tôi?”
Phó Âm lười tranh luận với cô nên thẳng thừng đẩy cô ra xông vào phòng khách.
Chu Tiểu Tinh nghe thấy động tĩnh vừa dọn dẹp xong bát đũa từ trong phòng bếp đi ra thì bắt gặp ánh mắt của Phó Âm.
Phó Âm đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, trong lòng trào dâng lên sự bực tức, cô ta trực tiếp xông tới giơ tay chuẩn bị tát Chu Tiểu Tinh.
“Con khốn! Dựa vào mày mà dám quyến rũ anh Hoa của tao!”
Chu Tiểu Tinh là một đứa trẻ khổ cực lớn lên trong viện mồ côi nên từ nhỏ đã đã lăn lộn để lớn lên.
Tấn công có tính toán trước nên cô ấy gần như phản xạ theo bản năng để phòng bị, năm lấy cổ tay của Phó Âm.
Phó Âm vùng vẫy hai lần nhưng đều không thành công.
Là con gái nhà giàu yểu điệu nên làm sao cô ta có thể khỏe bằng Chu Tiểu Tinh.
Cô ta nổi giận lôi đình nói: “Còn dám đánh trả? Hôm nay tôi nhất định phải xé nát mặt cô Vương Hưng Cường, vào đi! Đánh cho tôi!”
Vương Hưng Cường dẫn theo hai tên vệ sĩ nhà họ Phó hùng hổ đi về phía Chu Tiểu Tinh.
Sanh Ca lập tức chắn trước Chu Tiểu Tinh nói: “Phó Âm, cô nhìn cho rõ, đây là nhà họ Lộc, cô phát điên cái gì?”
Phó Âm nhìn cô nét mặt lộ rõ vẻ tức giận: “Lộc Sanh Ca! Tôi là chị dâu tương lai của cô, tại sao cô không giúp tôi mà lại nói giúp cho con khốn mà anh cô nuôi trong biệt thự!”
“Đừng có mở mồm là con khốn nữa, khó nghe lắm, đây là sự giáo dục của con gái nhà họ Phó sao?”
Sanh Ca liếc mắt lạnh lùng nói tiếp: “Hơn nữa, Tiểu Tinh là khách của tôi, là tôi bảo cô ấy tạm thời ở lại đây Tiểu Tinh và anh ba rất trong sạch, cô đừng có cứ thấy phụ nữ là muốn cào xé người ta.”
“Trong sạch?”
Lý trí của Phó Âm đã sớm mất sạch.
“Cô ta và anh Hoa ăn chung ở chung ngủ chung! Đã bị người của tôi thấy mấy lần rồi! Cô gọi đây là trong sạch sao?”
Phó Âm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tàn nhẫn đó ngay cả khi nhìn Sanh Ca cũng thấy cô rất chướng mắt.
“Trước đó tôi đã nói rồi, chỉ cần cô không cản trở tình cảm giữa anh Hoa và tôi thì tôi có thể chung sống hòa bình với cô nhưng cô cứ không tém tém lại mà còn làm mối cho con khốn này quyến rũ anh Hoa của tôi! Hôm nay tôi sẽ xử lý luôn cả cô!”
Cô ta nhìn về phía Vương Hưng Cường: “Cứ đánh mạnh tay cho tôi, giữ cho người sống để trói đưa đi.”
Vương Hưng Cường ăn bản không dám động: “Cô hai, đây chính là con gái nhà họ Lộc đấy!”
Ai mà chẳng biết gia chủ nhà họ Lộc và cậu ba nhà họ Lộc đều rất yêu thương cô gái này.
Cô là cục cưng của nhà họ Lộc, không đụng vào được!
Phó Âm đang vô cùng tức giận nên không nghe lọt tai: “Làm theo lời tôi nói, xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm! Nếu như anh không dám ta tay thì lập tức cút khỏi nhà họ Phó đi!”
Vương Hưng Cường không còn cách nào khác nên đành ra hiệu cho vệ sĩ.
Hai tên vệ sĩ tóm lấy dùi cui điện đã chuẩn bị sẵn rồi tiến gần về phía Sanh Ca và Chu Tiểu Tinh.
Sanh Ca nhìn vũ khí trong tay bọn họ rồi bảo vệ Chu Tiểu Tinh phía sau lưng.
Lúc nhìn về phía Phó Âm, ánh mắt cô lạnh lùng đến tận xương tủy.
“Cô dám làm tôi bị thương một ngón tay ở nhà họ Lộc thì tôi đảm bảo với cô mấy tên này không thể đứng mà rời khỏi núi An Ninh này, cô thử xem?”
Vệ sĩ nhà họ Phó lập tức sợ hãi do dự tại chỗ.
Phó Âm khinh thường cười khẩy: “Tôi là vợ tương lai của anh Hoa, biệt thự của anh ấy nuôi tiểu tam, một con khốn chẳng có danh phận, cho dù bác Lộc đích thân tới đây thì cũng không thể ngăn được tôi.”
“Còn cô, chỉ là không cẩn thận bị vệ sĩ của tôi sơ ý làm bị thương thôi, tôi sẽ đích thân đến nhận lỗi với bác Lộc, tôi biết cô giỏi võ Jujitsu nhưng tay không đánh với dùi cui điện của vệ sĩ thì sợ là có hơi khó nhỉ?”
Cô ta bật cười khanh khách.
Vệ sĩ lập tức bật mức điện mạnh nhất của dùi cui điện, bất đắc dĩ vung đến.
Chu Tiểu Tinh lập tức đẩy Sanh Ca ra phía sau để dùi cui điện đánh vào người cô ấy.
“Tiểu Thanh!” Sanh Ca không kịp phòng bị, bị cô ấy đẩy nên loạng choạng hai bước mới đứng vững.
Thấy dùi cui điện đánh vào người Tiểu Thanh, đột nhiên cánh cửa mở rộng vang lên tiếng thở hổn hển, ra tay vô cùng nhanh.
Giây tiếp theo mu bàn tay của tên vệ sĩ đã bị một con dao đâm trúng, máu tươi trào ra.
Cái dùi cui điện trong tay người vệ sĩ rơi xuống đất, tiếng hét đau đớn của anh ta lập tức vang lên trong phòng khách.
“Cô hai Phó, đánh người làm ầm ĩ ở địa bàn của tôi, có phải cô coi mình ghê gớm lắm đúng không?”
Giọng nói trầm thấp tức giận từ vang lên từ vườn hoa.
Giọng nói quen thuộc này khiến Phó Âm nín thở.
Sao Lộc Hoa lại về? Chẳng phải cô ta đã tận mắt nhìn thấy anh rời khỏi núi An Ninh rồi sao!
Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cửa.
Lộc Hoa đi vào trong ngược chiều ánh sáng, vẻ hiền hòa trước đó trên khuôn mặt tuấn tú giờ đây trở nên nghiêm nghị.
Nếu như không phải vì anh ấy đi quá vội quên cầm tài liệu họp trên bàn thì anh ấy không thể nhìn thấy dáng vẻ ghê tởm tác quai tác quái của cô ta ở biệt thự của mình.
“Anh Hoa, hôn ước giữa em và anh đã được bề trên hai nhà hứa hẹn từ lâu, cho dù mấy năm nay anh vẫn chần chừ không đồng ý cưới em còn cố tình hủy hôn hai lần nhưng kết quả cuối cùng là gì anh rất rõ mà, cho dù anh không muốn thừa nhận thì em chính là vợ chưa cưới của anh!”
Lộc Hoa không thèm nhìn cô ta, anh trực tiếp lướt qua cô ta đi kiểm tra tình hình của Sanh Ca và Chu Tiểu Tinh.
“Có bị thương không?”
Hai người lắc đầu.
Khóe mắt Phó Âm đỏ hoe khi thấy anh ấy hoàn toàn chẳng quan tâm đến mình.
“Lần trước ở thành phố Phương, anh vì Lộc Sanh Ca mà cãi nhau với em, còn muốn hủy hôn nữa, nể tình đó là em gái anh nên em nhịn rồi nhưng lần này anh lại lén lút ở cùng với người phụ nữ khác, anh để mặt mũi nhà họ Phó và Lộc ở đâu!”
Nghe thấy vậy người cau mày đầu tiên là Sanh Ca.
Sao người phụ nữ này như nước đổ đầu vịt vậy? Đã nói với cô ta rồi, chuyện của Chu Tiểu Tinh chẳng liên quan gì tới anh ba.
Cô ta bị bệnh hoang tưởng bị hại?
Sanh Ca đang chuẩn bị giúp giải thích.
Lộc Hoa lên tiếng trước: “Cô đã làm mất mặt mũi cả hai nhà Phó Lộc rồi, từ khi cô tính toán để đính hôn với tôi thì tôi chỉ còn lại sự chán ghét với cô thôi.”
Anh ấy lạnh lùng nhìn Phó Âm vẻ mặt lạnh lùng: “Nhưng, có chuyện cô đoán đúng rồi, tôi thích Chu Tiểu Tinh, tôi muốn cưới cô ấy vì vậy hôn ước giữa tôi và cô chỉ là trò cười, lần này tôi sẽ hủy hôn ước này bằng mọi giá!”
Sau khi anh ấy nói xong, không chỉ có Phó Âm sững sờ mà Sanh Ca và Chu Tiểu Tinh cũng kinh ngạc nhìn về phía anh ấy.