Kỷ Ngự Đình cụp mắt, không hề nhìn cô, toàn thân toát ra sự lạnh lùng thờ ơ, khiến người ta khó mà tiếp cận.
Sanh Ca không hiểu nổi anh, chỉ biết cơn giận trong lòng đang cuộn trào mãnh liệt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là đánh cho anh răng rơi đầy đất, không bao giờ dám nói chia tay nữa!
Cơn phẫn nộ khiến cô để chân trần bước xuống khỏi giường, định đi lấy cái thước gỗ lim đặt trong ngăn kéo đầu tiên của tủ đầu giường.
Nhưng vừa đặt tay lên ngăn kéo, cô bỗng dừng lại.
Chiếc thước gỗ lim ấy quá nặng, nhỡ đâu cô không khống chế được lý trí, Kỷ Ngự Đình lại không trốn, trong lúc tức giận, cô đánh anh bị thương thì phải làm sao?
Nhưng cô hùng hổ qua đây, nếu không cầm lấy thứ gì, thì lại giống như cô đã ngu ngốc uổng công đi một chuyến.
Cô lẳng lặng quay đầu, liếc nhìn Kỷ Ngự Đình ở phía đối diện.
Kỷ Ngự Đình đang nhìn cô chằm chằm, nếu để tay trắng thì hình như hơi xấu hổ…
Trên chiếc giá treo đồ bên cạnh có chiếc thắt lưng da màu đen sẫm của Kỷ Ngự Đình, cô bước tới, gập chiếc thắt lưng làm đôi, cầm khóa kim loại trong tay, bấy giờ mới ngồi lại về giường.
“Nhìn thấy thứ trên tay em chưa? Đừng ép em đánh anh!”
Giọng nói mềm mại ngập tràn sự hung dữ, nghiêm trang dọa nạt anh.
Kỷ Ngự Đình ngước hàng mi dài lên, liếc chiếc thắt lưng da trong tay cô, mặt mày sâu xa, không tỏ vẻ gì.
“Ngày xưa em đã buông tay rồi, là anh giữ chặt em không buông, muốn em cho anh cơ hội. Hiện tại em cho anh cơ hội, cũng đồng ý bên anh lâu dài, thì anh lại bắt đầu chùn bước. Tại sao? Anh phải cho em một lời giải thích hợp lý!”
Giọng nói mềm mại ngập tràn sự hung dữ, nghiêm trang dọa nạt anh.
Kỷ Ngự Đình ngước hàng mi dài lên, liếc chiếc thắt lưng da trong tay cô, mặt mày sâu xa, không tỏ vẻ gì.
“Ngày xưa em đã buông tay rồi, là anh giữ chặt em không buông, muốn em cho anh cơ hội. Hiện tại em cho anh cơ hội, cũng đồng ý bên anh lâu dài, thì anh lại bắt đầu chùn bước. Tại sao? Anh phải cho em một lời giải thích hợp lý!”
“Ngày xưa em đã buông tay rồi, là anh giữ chặt em không buông, muốn em cho anh cơ hội. Hiện tại em cho anh cơ hội, cũng đồng ý bên anh lâu dài, thì anh lại bắt đầu chùn bước. Tại sao? Anh phải cho em một lời giải thích hợp lý!”
Dưới ánh đèn ấm áp của phòng ngủ, gương mặt Kỷ Ngự Đình đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Anh nhúc nhích yết hầu, cúi đầu xuống, màu mắt bị khuất một nửa dưới hàng mi dài, một mực không nói lời nào, không khí lạnh lẽo tột cùng.
Im lặng tức là sự phản kháng không lời.
Định bạo lực lạnh à?
Sanh Ca cắn đôi môi mềm, lòng rất tổn thương.
“Được, anh vẫn muốn suy nghĩ phải không? Thế thì nghĩ cho kỹ vào! Bình tĩnh lại! Nghĩ kỹ rồi nói!”
Cô ném thắt lưng da vào người anh, quay người xuống giường, tức giận đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi cánh cửa bị cô đóng lại thật mạnh như đang trút giận, cả căn phòng ngủ chìm vào bầu không khí ảm đạm và bức bối.
…
Sanh Ca vào căn phòng cách vách, quyết tâm từ nay về sau sẽ chia phòng ngủ với anh!
Đêm khuya tĩnh mịch, cô cảm thấy đầu mình đang kêu ong ong, cứ nhắm mắt là vẻ mặt lạnh lùng của Kỷ Ngự Đình lại hiện lên, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Cô buồn bực ngồi dậy, nhìn điện thoại.
Đã là hai giờ sáng rồi!
Thế mà Kỷ Ngự Đình không qua đây dỗ cô, anh định quyết tâm chia tay với cô thật sao?
Đúng là kỳ lạ! Không thể hiểu nổi!
Sanh Ca nằm xuống, vùi mình vào trong chăn, bọc lại thành con kén.
Lâu lắm rồi không ngủ một mình, cô không quen lắm.
Đêm ấy, cả hai người đều thức trắng đêm.
Sáng ngày hôm sau.
Lúc Sanh Canh rời giường, cửa phòng Kỷ Ngự Đình vẫn đóng, hẳn là chưa dậy.
Cô sửa sang xong bèn đi đến Angle, không muốn nói với Kỷ Ngự Đình một câu nào.
Mấy hôm nay, thành phố S cứ mưa rả rích, tất cả các tòa cao ốc đều bị bao phủ trong bầu không khí u ám chết chóc.
Sanh Ca thấy lòng không yên, cô ngồi trước bàn làm việc, chống tay vào cằm, ngẩn ngơ nhìn màn mưa liên miên ngoài cửa sổ.
Những hành động kỳ lạ của Kỷ Ngự Đình vào tối hôm qua đang lần lượt xẹt qua trước mắt cô như phim hoạt hình, cô thậm chí còn không chú ý nghe báo cáo của Tang Vi.
Cô đột nhiên nhớ tối hôm qua, khi cô đạp Kỷ Ngự Đình xuống giường, anh đã kêu một tiếng.
Anh là người rất nhẫn nại, trừ khi cố ý làm nũng hoặc giả vờ đáng thương với cô, bằng không có đau đến mấy cũng vẫn nhịn được, không dễ dàng hé môi.
Hơn nữa Kỷ Ngự Đình nặng hơn cô nhiều, lại còn có võ, sao cô mới đạp anh một cái mà anh đã ngã xuống giường được?
Càng nghĩ kỹ cô càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ!
Bởi vì các dấu vết cho thấy, có lẽ Kỷ Ngự Đình đã bị thương!
Cơ thể anh đang rất yếu ớt, thế nên mới không kịp đề phòng bị cô đạp xuống giường!
Nghĩ đến đây, cô buồn bực vỗ bàn.
Tối hôm qua cô đang tức điên người, căn bản không chú ý đến nhiều chỗ sơ hở đến thế!
Bây giờ nghĩ lại, anh chỗ nào cũng lạ!
Tang Vi bị tiếng vang bất thình lình dọa giật nảy mình: “Tổng giám đốc Lộc, em đọc sai chỗ nào ạ?”
“Không.”
Sanh Ca hoàn hồn, nhanh chóng thu dọn túi xách: “Tôi có việc ra ngoài một chuyến, về báo cáo tiếp. Nếu tôi không về thì ngày mai báo cáo sau.”
…
Thành phố S càng mưa càng to.
Phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Kỷ thị.
Kỷ Ngự Đình ngồi trước cửa sổ sát đất, sắc mặt mệt mỏi chán chường, ánh mắt tối tăm ảm đạm, như thể đã mất đi toàn bộ sức sống.
Anh nhìn ô cửa bị cơn mưa lớn xé thành những vết nứt loang lổ, bất giác nhớ đến lời Ninh Thừa Húc đã nói hồi ở thành phố Phương.
“Virus trong cơ thể anh về lâu dài sẽ để lại di chứng, đến lúc đó anh sẽ là một kẻ tàn tật. Nếu cô ấy biết, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ thương xót anh, nhưng lâu ngày thì sao?”
“Từ khoảnh khắc anh bắt đầu uống thuốc, thì cơ thể khiếm khuyết này của anh đã được định sẵn là không xứng với cô ấy rồi!”
“Tôi không có được cô ấy, anh cũng vậy!”
Bàn tay dưới ống áo vest nắm lại thật chặt, sắc mặt anh càng lúc càng tái, tinh thần cực tệ.
Có lẽ anh không thể đắn đo thêm nữa.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Để Sanh Ca ghét anh, hận anh, sớm ngày ra khỏi bóng tối, bắt đầu một cuộc sống tốt hơn, đó mới là điều tốt nhất dành cho cô.
Nhã Ca đang ngồi trên chiếc ghế sofa cách đó không xa, tao nhã rót trà cho mình.
Cô ta là người đại diện của hạng mục Rossi, hôm nay đến đây để thảo luận vấn đề về điều khoản hợp đồng với Kỷ Ngự Đình.
Nhưng từ lúc cô ta đi vào đến giờ, Kỷ Ngự Đình đã buồn bã ngồi trước cửa sổ sát đất ngắm mưa hơn nửa tiếng, không nói với cô ta một câu nào.
“Cậu Ngự, hình như hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm? Để tôi đoán nhé, hẳn là không phải vấn đề công việc, thế thì là vì anh và cô Lộc vừa mới cãi nhau sao?”
Kỷ Ngự Đình ghét bỏ nhíu chặt mày: “Chú ý thân phận của cô, thứ không nên hỏi thì hãy ngậm chặt miệng lại.”
Nhã Ca rất biết điều, hàng mày cong cong, cười nhạt: “Được, tôi không hỏi, nhưng nếu cậu Ngự cần tôi giúp gì, tôi nhất định sẽ không từ chối đâu!”
Kỷ Ngự Đình hoàn toàn bất động trước giọng nói nũng nịu của cô ta, thậm chí còn vô cùng chán ghét: “Cô đến đây để nói gì? Nói xong thì ra ngoài đi.”
Nhã Ca đứng dậy, tao nhã thướt tha đi đến bên cạnh anh, đang định cất tiếng, Tự Niên bỗng gõ cửa.
“Boss, cô Sanh Ca đến ạ.”
Sao cô ấy lại đến đây?
Kỷ Ngự Đình nhất thời hoảng hốt, bàn tay đang đeo găng tay da nắm lấy cổ tay Nhã Ca.
Nhã Ca biết điều cúi người xuống, vành tai kề sát bờ môi Kỷ Ngự Đình, nghiêm túc nghe anh thì thầm mấy câu.
Lúc Sanh Ca đi vào thì trông thấy cảnh này.
Nhất là động tác thân mật kề tai thì thầm của hai người, chúng kích thích thần kinh cô dữ dội.
“Kỷ Ngự Đình?”
Nghe tiếng Sanh Ca, ánh mắt Nhã Ca hiện lên vẻ kinh ngạc, lúng túng tránh tay khỏi tay Kỷ Ngự Đình, lùi về sau một bước rồi đứng yên.
“Cô Lộc, sao cô lại đến đây vậy? Thật không đúng lúc…”
Điệu bộ giấu đầu hở đuôi của cô ta khiến Sanh Ca càng nhíu mày: “Tôi đến không đúng lúc? Thế các người đang làm gì?”
Nhã Ca úp úp mở mở, liếc nhìn Kỷ Ngự Đình, gò má ửng đỏ, có vẻ thẹn thùng.
Đôi mắt Kỷ Ngự Đình đen hun hút, giọng nhẹ như không: “Cô nghĩ bọn tôi đang làm gì thì làm cái đó.”
Muốn chọc tức cô?
Sanh Ca hít thở sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lồng ngực, không ngừng nói với chính mình, phải bình tĩnh!
Cô lạnh lùng liếc xéo Nhã Ca: “Cô ra ngoài.”
Nhã Ca không vui vẻ lắm, õng ẹo kêu: “Cậu Ngự…”
Kỷ Ngự Đình cụp mắt, mím chặt khóe môi, coi như ngầm đồng ý.
Nhã Ca đành xoay eo rời đi.
Đợi mùi vị lẳng lơ thuộc về Nhã Ca tan hết trong phòng làm việc, Sanh Ca mới lại gần Kỷ Ngự Đình, đôi mắt sắc bén để ý thấy sắc mặt anh hơi tái.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, chống hai tay lên chân anh, ngẩng đầu nhìn anh, giọng rất nhẹ nhàng.
“Anh Ngự, anh đi biên giới chuyến này bị thương rồi phải không?”
“Tối hôm qua em không biết gì nên đã đạp anh một cái, em xin lỗi.”
“Nhưng anh Ngự, anh không cô đơn, đau đớn cũng không cần một mình chịu đựng. Em sẽ ở bên anh, thương anh. Em cũng sẽ học cách cưng chiều anh, bảo vệ anh, được không?”