Ngửi thấy hơi thở đe dọa trên người Sanh Ca, đôi tay đã được tự do của Kỷ Ngự Đình lập tức cảnh giác mà chống lại động tác đang muốn cúi người đến gần của cô.
Nhưng Sanh Ca đã biết chứng bệnh suy yếu của anh, nên vốn dĩ chẳng để sự chống cự của anh vào mắt.
Đối với cô mà nói, Kỷ Ngự Đình của bây giờ chính là một con ma bệnh yếu ớt, lại còn thích ăn nói lung tung, luôn thích nói ra mấy lời thiếu đòn.
Sanh Ca lại nắm lấy cổ tay của đôi tay không an phận của anh lần nữa, đầu lưỡi khẽ liếm môi, cười đến vô cùng xấu xa.
Giọng nói của cô cố ý nâng lên, trêu chọc anh mãi không biết chán.
“Ôi, sức khoẻ của boss Ngự yếu ớt, không giãy ra được, chỉ có thể bị em bắt nạt thôi, phải làm sao đây? Có phải nên có thái độ đàng hoàng chút không?”
Kỷ Ngự Đình rất bực bội, là một người đàn ông, tính hiếu thắng về phương diện thể lực khiến anh không muốn chịu thua.
Nhưng mà, hiện thực lại khiến anh chỉ có lựa chọn cúi đầu trước “thế lực đen tối”.
Trong lòng đang giãy dụa, còn bên ngoài anh lại bày ra dáng vẻ có chết cũng không khuất phục, hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua bên kia.
Không đánh lại cô, nhưng cũng không có cách nào với cô.
Trong lòng anh ấm ức, nhưng lại chỉ có thể giận dỗi.
Sanh Ca thấy anh vẫn không chịu nhận sai, tóm lấy hàm dưới lạnh lùng nghiêm nghị của anh, ép buộc anh nhìn về phía cô.
“Xem ra hình phạt vừa rồi vẫn chưa đủ, anh Ngự muốn nhìn thấy máu sao?”
Vừa dứt lời, Sanh Ca khoá chặt môi Kỷ Ngự Đình, nhanh chóng cúi người lần nữa, làm ra vẻ muốn hung hăng cắn vào đôi môi vốn dĩ đã sưng đỏ của người nào đó.
“Đừng…”
Hàm răng của Sanh Ca đã cắn lên phiến môi mỏng của anh, nhưng nghe thấy anh thấp giọng kêu, cô vẫn không thể xuống tay được.
Cuối cùng, biến thành cô dịu dàng giúp anh hôn đi sự đau đớn trên môi.
Hô hấp đan xen.
Răng môi quấn quýt.
Một nụ hôn dài triền miên kết thúc, Sanh Ca điều chỉnh hơi thở gấp rút của mình, ôm lấy mặt anh lần nữa.
Cô nhìn anh một cách nghiêm túc.
“Kỷ Ngự Đình, anh nghe cho rõ đây! Em chỉ nói một lần này thôi!”
“Lộc Sanh Ca em không phải là một người phụ nữ tuỳ tiện, nếu như chỉ vì áy náy, em có rất nhiều cách để bồi thường cho anh, chẳng cần phải dùng cả trái tim và cả đời mình để bồi thường!”
“Còn nữa, em không phải thương hại anh, em thật sự đau lòng cho anh. Mặc kệ con đường phía trước có khó đi thế nào, em cũng muốn ở bên cạnh anh, chia sẻ một phần đau khổ của anh, kề vai sát cánh với anh.”
“Em nhất định sẽ tìm cách để chữa trị cho anh! Em sẽ không trơ mắt nhìn anh chế đi, em cũng không yếu đuối như anh nghĩ, sẽ không dễ dàng sụp đổ như vậy đâu!”
“Lần này, xin anh hãy tin tưởng em! Con đường tương lai của chúng ta chắc chắn sẽ không chỉ có năm tháng ngắn ngủi này, chúng ta tiếp tục bước tiếp lâu dài về sau, chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp! Là tương lai mà em tạo ra cho anh!”
Sanh Ca nói một cách rõ ràng, chưa có lúc nào cô nghiêm túc như giây phút này.
Kỷ Ngự Đình và Sanh Ca nhìn vào mắt nhau, trái tim anh rung động đến không thể khống chế được.
Đặc biệt là câu “tương lai mà em tạo ra cho anh!”.
Khiến anh cũng bắt đầu tham lam mà mơ tưởng, ao ước.
Sau này sẽ có những ngày tháng có cô bên cạnh, có cô yêu thương, chiều chuộng.
Sanh Ca giống như liều thuốc của anh, giải thoát tất cả sự hèn mọn, ấm ức và nỗi đau khổ của anh.
Trong mắt Kỷ Ngự Đình dần hiện lên tầng sương, đuôi mắt hơi đỏ, lông mi cong dài bị hơi nước thấm ướt.
“Sanh Sanh…” Có được em là sự may mắn mà kiếp trước anh tu được.
Kỷ Ngự Đình vòng lấy eo thon của Sanh Ca, vùi đầu vào trong lòng cô, cảm nhận sự ấm áp trên người cô.
Một tay Sanh ca vỗ nhẹ lên lưng anh, một tay thuận theo mái tóc ngắn của anh mà cẩn thận vỗ về.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, chiếu rọi lên bóng dáng của hai người, phủ một lớp ánh sáng vàng ấm áp lên hai cơ thể đang ôm lấy nhau.
Năm tháng yên đẹp.
Sự hài hoà ngắn ngủi bị cắt đứt bởi tiếng rên khẽ của Kỷ Ngự Đình.
Sanh Ca thính tai nghe thấy, hơn nữa cô cũng chú ý cơ bắp sau lưng anh căng chặt lên, cánh tay đang vòng ôm lấy cô cũng khẽ run rẩy.
Trạng thái của anh không bình thường lắm!
“Sao vậy?”
Sanh Ca lập tức cưỡng ép buông tay Kỷ Ngự Đình ra, sờ trán anh.
Không có sốt, nhưng gương mặt anh lại đột nhiên trắng bệch, không có chút máu, lông mi bị hơi nước thấm ướt cũng không kìm được là khẽ run.
“Không… sao…”
Người đàn ông mở miệng, giọng nói yếu ớt không có sức.
Lại đang ráng chống đỡ, lại đang cố nhịn.
Sanh Ca quá hiểu Kỷ Ngự Đình, trước đây mặc dù anh luôn thích giả vờ đau khổ để tranh thủ sự đồng tình, nhưng mỗi lần thật sự đau, anh sẽ không muốn nói để tránh khiến cô lo lắng.
Anh càng như vậy, Sanh Ca lại càng đau lòng đến khó chịu.
Cô để ý thấy tay anh đang để ở trước ngực: “Có phải cơn đau tim lại tái phát không? Thuốc đâu, có đem theo không?”
Kỷ Ngự Đình đau đến đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, lắc đầu.
Sanh Ca lập tức chạy ra khỏi phòng họp, nhìn về phía Tự Niên ở cách đó không xa: “Thuốc ức chế cơn đau thắt tim của anh ấy đang ở đâu?”
“Chắc là ở trong phòng làm việc.”
“Đi lấy ngay! Nhanh lên!”
“Vâng vâng!”
Tự Niên bị sắc mặt gấp rút của cô doạ đến, ý thức được gì đó, anh ta lập tức chạy như bay lên lầu.
Sanh Ca vừa định trở về trông chừng Kỷ Ngự Đình, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng bịch, Kỷ Ngự Đình đã ngã từ trên ghế làm việc xuống.
Lồng ngực càng ngày càng đau, anh co người nằm dưới đất, cả người không khống chế được mà run rẩy, gân xanh trên cổ nổi hết lên.
“Anh Ngự!”
Sanh Ca nhào lên, ngồi xổm dưới đất, ôm anh vào lòng một cách cẩn thận, giúp anh vuốt ngực, muốn thử giúp anh giảm bớt đau đớn.
Tự Niên rất nhanh đã đem thuốc đến. Sau khi uống một viên thuốc, trạng thái của Kỷ Ngự Đình cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Kiếm Hiệp Hay
Muốn giảm bớt triệu chứng cũng cần phải có thời gian, gương mặt anh tuấn của Kỷ Ngự Đình yếu ớt trắng bệch, cả người không có sức rút trong lòng Sanh Ca, phải ráng chống đỡ cho đến khi thuốc phát huy tác dụng.
Trực tiếp nhìn thấy anh phát bệnh như vậy, trái tim của Sanh Ca giống như bị người ta đâm mạnh, đến nội tạng cũng thấy đau theo.
Đây cũng là lần đầu tiên Tự Niên nhìn thấy Kỷ Ngự Đình phát bệnh tim, anh ta đứng ở bên cạnh đi qua đi lại, hận không thể thay anh chịu tội này.
Thật sự không thể tiếp tục nhìn được nữa, Sanh Ca xắn tay áo lên, đưa cánh tay nhỏ trắng trẻo thon dài đến bên miệng Kỷ Ngự Đình.
“Anh Ngự, anh đừng cố chịu nữa, cắn em đi! Để em đau cùng với anh!”
Kỷ Ngự Đình mím chặt môi, kiên quyết không chịu, chỉ nắm lấy lòng bàn tay đang đổ mồ hôi của cô, mười ngón tay đan xen.
Tự Niên ngồi xổm xuống, lập tức xắn ống tay áo lên đưa qua: “Boss, anh cắn tôi đi, cô Sanh Ca da thịt mịn màng, còn tôi da dày thịt thô, tôi không sợ đau!”
Kỷ Ngự Đình mùi mặt vào trong ngực Sanh Ca, cũng không chịu cắn cánh tay của Tự Niên.
Nhìn thấy anh bướng bỉnh như vậy, Sanh Ca thở dài.
Cứ như vậy, anh phải đau đến khi nào mới kết thúc được?
Sanh Ca cố gắng tìm lại lý trí, bình tĩnh nhìn về phía Tự Niên: “Anh ấy phải chống đỡ đến khi thuốc phát huy tác dụng, cứ như vậy cũng không phải là cách, có thể tiêm thuốc giảm đau không?”
Tự Niên rất phiền não: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy boss phát bệnh, tôi không biết!”
Anh ta không biết, vậy thì Sanh Ca phải tự mình quyết định vậy.
“Anh qua đây cõng anh ấy, bây giờ chúng ta đến phòng thí nghiệm!”
Mười lăm phút sau, phòng thí nghiệm.
Sau khi Kỷ Ngự Đình tiêm thuốc giảm đau, hơi thở đã dần ổn định, mệt đến ngủ thiếp đi.
Sanh Ca trông chừng ở bên giường anh, ngón tay khẽ vuốt mi tâm đang nhíu chặt của anh.
Dịch Tử Minh đi vào, đưa tất cả số liệu xét nghiệm từ trước đến giờ cho Sanh Ca xem.
“Sau này phải quan tâm đến cảm xúc của anh ấy, không được để cảm xúc dao động quá dữ dội, mỗi một lần cơn đau tim tái phát, thể lực của anh ấy lại phải chịu đau đớn, lúc sức khoẻ yếu ớt thì sẽ khiến virus phát tán nhanh hơn.”
“Còn nữa, tiêm thuốc giảm đau sẽ có tác dụng phụ, nếu lần nào bệnh tái phát cũng dùng thuốc giảm đau thì sẽ tổn hại đến sức khoẻ của anh ấy gấp nhiều lần.”
Sanh Ca gật đầu, vừa lắng nghe vừa xem số liệu sức khoẻ của Kỷ Ngự Đình.
Những con số kiểm tra màu đỏ đó thật là chói mắt.
Sanh Ca hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc áy náy xuống, sau đó hỏi Dịch Tử Minh: “Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào với loại virus này sao? Cho dù tạm thời không thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng ít nhất cũng phải nghĩ cách kéo dài mạng sống của anh ấy chứ.”
Dịch Tử Minh lắc đầu, Kỷ Ngự Đình vẫn chưa tỉnh, nên anh ấy lựa chọn nói thẳng với Sanh Ca: “Trước kia vì sợ đả kích đến anh Ngự, nên tôi không có nói đầy đủ, thực ra…”