Sau một hồi nghi ngờ, Sanh Ca ngay lập tức hiểu ý anh.
Vào lúc này, một tia ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt đen của một người đàn ông nào đó, nhìn cô đầy mong đợi.
Vậy rốt cuộc ai mới là tổ tông thế?
Làm sao mà cô cảm thấy rằng người bị ăn đến không còn gì là cô thế?
Haiz, bỏ đi, người đàn ông mà tự mình chọn, thì phải chiều thôi!
Sau một tiếng thở dài ngắn ngủi, cô uống một ngụm nước, cúi người, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Kỷ Ngự Đình lên.
Kỷ Ngự Đình nhắm mắt, phối hợp hơi mở môi ra, để Sanh Ca có thể thuận lợi cho nước vào miệng anh.
Sau khi uống nước, Sanh Ca nhanh chóng nhét cho anh một viên thuốc.
“Nuốt xuống!”
Kỷ Ngự Đình hài lòng chuyển động yết hầu, ngoan ngoãn uống một viên.
“Muốn nữa.”
Sanh Ca lắc đầu cười bất lực, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau vết nước trên khóe miệng: “Anh thích như thế này à?”
Kỷ Ngự Đình gật đầu như gà mổ thóc: “Ngọt lắm!”
“Bị bệnh gì thế!” Cô không nói nên lời lẩm bẩm, cô còn có thể làm gì anh nữa, phải tập quen thôi!
Xét cho cùng, những loại thuốc này ngăn chặn cơn đau thắt ngực, điều trị suy thoái và tăng cường sức đề kháng. Chỉ có thể kiên trì uống thuốc, phối hợp sử dụng thuốc ức chế, mới có thể trì hoãn tốc độ lây lan của vi rút trong cơ thể Kỷ Ngự Đình lên mức lớn nhất được.
Nghĩ đến đây, cô không chút do dự, uống thêm một ngụm nước nữa, miệng áp miệng đưa vào trong miệng Kỷ Ngự Đình, rồi nhét thuốc vào.
Tất cả trong một lần.
Hôn như vậy lặp đi lặp lại cả chục lần mới uống hết tất cả thuốc.
Cô lấy khăn giấy, giúp anh lau vết nước trên khóe miệng, lại hôn anh một cái nữa rồi mới có thể xem là kết thúc.
Cô đã liên tiếp cúi eo xuống cả chục lần, chưa kể hôm nay còn bị đánh, sau một ngày bận rộn cô cũng có chút mệt mỏi rồi.
Nhưng những loại thuốc này một ngày phải uống ngày 3 lần, cô cũng không thể lần nào cũng đút cho anh như vậy được.
Hơn nữa, ban ngày cô phải đi đến Angle, trong tay có một đống việc, nên không thể ngày nào cũng ở nhà, nhìn anh uống thuốc suốt được.
Nghĩ vậy, cô đặt đồng hồ báo thức cho điện thoại di động của mình, rồi lại lặp lại hành động này với điện thoại di động của Kỷ Ngự Đình.
“Trưa nay em sẽ không ở đây, anh vẫn phải ngoan ngoãn uống thuốc đấy. Tôi sẽ nhắc nhở Tự Niên giám sát anh. Nếu cô dám giở trò, kiếm chuyện cho em bận như ngày hôm nay nữa, uống thiếu một viên thuốc, thì sẽ bị đánh mười roi. Đợi đến khi em quay lại, sẽ nghiêm khắc chấp hành, anh có nghe không?”
Đối với cô mà nói tay đã là hành động ít tổn thương cơ thể nhất và nhẹ nhàng nhất, phải đặt ra quy định trước thì người nào đó mới chịu nhận thua.
“Sanh Sanh...”
Kỷ Ngự Đình không được vui cho lắm.
Không uống thuốc thì phải bị đánh, là cái đạo lý gì đây?
Hơn nữa, còn có hình phạt đánh tay như đang dạy dỗ một đứa trẻ, khiến toàn thân khắp mọi nơi đều cảm thấy khó chịu!
“Ta sao lại có cảm giác em đang nuôi con trai vậy? Anh rõ ràng là vị hôn phu của em!”
Đầu ngón tay trắng nõn của Sanh Ca nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu anh, vuốt tóc anh an ủi: “Có khác gì không? Ai bảo anh bây giờ không thể đánh lại em, anh phải nghe theo sự an bài của em, không chỉ uống thuốc, bản kế hoạch lần trước ep lập ra cũng phải đồng thời thực hiện đấy!”
Kỷ Ngự Đình trên mặt tràn đầy chua xót, nhưng không có khả năng phản bác, chỉ có thể cúi đầu, toàn thân tràn đầy cảm giác oán trách.
Sanh Ca hôn một lượt lên trán, lông mày, má và môi của anh, động tác nhẹ nhàng và chân thành.
“Hãy nghe lời đi nhé, em không muốn đánh anh một chút nào, em cũng cảm thấy đau lòng, cho nên chỉ cần anh ngoan ngoãn, mỗi ngày đến tối về nhà em đều sẽ đích thân bón thuốc cho anh, hôn anh, ôm anh và cưng nựng anh, được chứ?”
Điều này khiến trong lòng Kỷ Ngự Đình cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh ngoan ngoãn gật đầu.
Sanh Ca khá hài lòng với phương pháp quản giáo của mình.
Quả nhiên, vừa đánh vừa xoa là hiệu quả nhất.
Cô kéo Kỷ Ngự Đình xuống lầu, tự tay nấu bữa tối cho anh, trước khi đi ngủ còn nằm trong phòng ngủ chính, nghịch điện thoại với anh một lúc.
Thấy đã gần mười một giờ, cô mới ra khỏi giường và định đi sang phòng bên cạnh ngủ.
Kỷ Ngự Đình rất ngạc nhiên, kéo cánh tay cô lại: “Em đi đâu vậy?”
“Không còn sớm nữa, em về phòng đi ngủ.”
Kỷ Ngự Đình: “?”
Như vậy là định phân phòng ngủ riêng với anh à?
Sanh Ca nhìn ra sự nghi ngờ của anh, liền giải thích: “Anh và em, buổi tối đi ngủ đều không ngoan ngoãn, bản thân đều không thể chịu được sự dụ dỗ của đối phương. Vì nghĩ cho cơ thể của anh, em cảm thấy tạm thời vẫn nên ngủ riêng thì sẽ tốt hơn.”
“Nhưng mà anh quen rồi. Không có em, anh không ngủ được!”
Sanh Ca học theo giọng điệu của anh, kiêu ngạo nói: “Thói quen có thể thay đổi được, nhiều nhất là hai đêm, anh sẽ quen với nó mà thôi.”
Ặc……
Câu nói y hệt như thế trước đây của anh đã được Sanh Ca áp dụng và trả lại cho anh.
Kỷ Ngự Đình cảm thấy trong lòng bức bối, không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn cô bằng ánh mắt tủi thân.
Sanh Ca hôn lên môi anh chân thành, đây là nụ hôn nghi thức chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ.
Dài nhưng lại khiến người ta vẫn muốn tiếp tục.
“Ngủ ngon, anh Ngự, sáng mai gặp lại!”
Kỷ Ngự Đình tim như đã héo tàn đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô rời khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa giúp anh.
Cô vừa đi, dường như đã lấy đi tất cả không khí ấm áp trong phòng khiến trái tim anh hoàn toàn lạnh lẽo.
…...
Trong một tuần, bởi vì Sanh Ca đã đặt ra các quy tắc từ trước, nên Kỷ Ngự Đình đều ngoan ngoãn uống thuốc dưới sự giám sát của Tự Niên.
Vào buổi trưa ngày hôm đó, anh đang giải quyết công việc từ xa trong phòng làm việc của mình. Hai phút sau khi đồng hồ báo thức reo, Sanh Ca đã gọi video đến.
“Anh Ngự, đến giờ uống thuốc rồi!”
Kỷ Ngự Đình che đi vẻ ngán ngẩm trong mắt, giọng nói cũng bức bối và trầm thấp: “Được rồi.”
Điện thoại còn chưa kịp cúp, Tự Niên đã bưng nước ấm và hộp thuốc vào, vẻ mặt niềm nở: “Ông chủ, thuốc đến rồi.”
“Cậu thật là... kính nghiệp nhỉ!”
Kỷ Ngự Đình lạnh lùng liếc anh ta một cái, cầm lấy cốc nước mà anh ta đưa tới, đổ hơn chục viên thuốc vào miệng, dứt khoát nhanh gọn uống hết trong một lần.
Đắng quá.
Sắc mặt anh tái nhợt, giữa hai hàng lông mày khẽ cau lại, cô gắng nén xuống cảm giác buồn nôn khó chịu, cong môi lên Sanh Ca với ở phía bên kia camera, ra hiệu cho cô đừng lo.
Sanh Ca nhìn thấy anh đã uống hết không chừa lại viên nào thì mới yên tâm ngắt cuộc gọi điện video.
Ngay khi camera tối lại, Kỷ Ngự Đình lập tức lao vào bồn rửa mặt trong phòng tắm, nôn khan như muốn xé gan rách phổi một lúc nhưng không thể nôn ra được gì.
Chỉ cần uống thuốc là sẽ có một số tác dụng phụ nhất định, nếu uống quá nhiều thuốc này, anh sẽ cảm thấy buồn nôn và nôn, chán ăn, lưỡi đắng.
Tự Niên ở bên cạnh nhìn thấy có chút đau lòng: “Boss, anh uống thuốc luôn cảm thấy khó chịu mãi như thế này cũng không phải là cách.”
Kỷ Ngự Đình súc miệng, khi nuốt nước bọt, trong miệng vẫn còn lưu lại vị đắng nhàn nhạt.
Miệng đã đắng, trong lòng lại càng đắng hơn, chỉ khi nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Sanh, anh mới cảm thấy có chút ngọt ngào.
Anh ngồi lại trên ghế văn phòng, khẽ thở dài: “Còn thuốc lá không?”
Tự Niên sửng sốt: “Cô Sanh Ca không phải đã cấm anh hút thuốc rồi sao?”
Kỷ Ngự Đình không nói gì, giơ lòng bàn tay về phía anh ta.
Tự Niên lấy trong túi quần ra một bao thuốc lá mà anh ta mới mua sáng nay, đắt vô cùng, đắt đến mức ngay cả bản thân anh ta cũng không nỡ hút.
“Ông chủ, phải báo phí đó nhé!”
Kỷ Ngự Đình thản nhiên ngước mắt lên, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Tự Niên mở hộp thuốc lá, lấy ra một điếu đưa cho anh, giữa chừng anh ta rụt tay lại, rất khó xử: “Ông chủ, anh có chắc là muốn hút một điếu không? Nếu cô Sanh Ca phát hiện ra, cô ấy sẽ lột da anh mất! Ngay cả tôi cũng sẽ gặp họa!”
Sắc mặt Kỷ Ngự Đình tối sầm lại: “Nếu cậu còn léo nhéo nữa, bây giờ anh sẽ đ gặp họa ngay.”
Tự Niên không còn do dự nữa, lập tức đưa sang.
Trong lòng thầm nghĩ cũng may là chỉ hút một điếu, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu, cũng có gì to tát.
Hơn nữa, anh ta hiểu Kỷ Ngự Đình.
Khói thuốc có thể khiến anh quên đi những lo lắng.
Kỷ Ngự Đình cần phải làm gì đó để giải tỏa những áp lực tinh thần.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Kỷ Ngự Đình xin thuốc lá, chỉ để làm một việc đơn giản nhất!