Nhường anh ấy?
Sanh Ca hơi lúng túng: “Làm sao nhường? Anh coi hai ngày nay anh ấy không nói với tôi câu nào, tôi đã cho anh ấy cơ hội mấy lần, anh ấy còn kiêu ngạo nữa!”
Tự Niên: “…”
Hai con người đang yêu nhau này, lại đi hỏi một con chó đã lớn tuổi mà vẫn độc thân như anh ta nên làm thế nào sao?
Anh ta bị kẹp ở giữa, thật là hoang mang mà!
Sanh Ca càng nghĩ càng tức, trong đầu toàn là gương mặt lạnh tanh hai ngày nay của Kỷ Ngự Đình, sức khỏe mới hồi phục được một chút đã học được cách cho cô xem sắc mặt rồi.
Người đàn ông không nghe lời!
“Thôi kệ đi, để mặc anh ấy đi, anh ấy muốn tiếp tục chiến tranh lạnh, tôi đây sẽ tiếp đến cùng!”
Sanh Ca nói xong thì muốn cúp máy, Tự Niên vội vàng ngăn cản: “Đừng mà! Cô Sanh Ca! Để tôi nghĩ cách!”
“Cách gì?”
Tự Niên suy nghĩ một lúc lâu, im lặng dùng máy tính bảng lên Baidu, tìm kiếm “Bạn trai tức giận rồi, làm sao dỗ anh ấy?”.
Sau khi đọc lướt nhanh như gió qua các cụm từ, anh ta nảy ra một ý kiến: “Thực ra boss rất thích cô Sanh Ca cho anh ấy bất ngờ, hay là lần này, cô tặng gì đó đặc biệt cho anh ấy đi?”
“Gì đó đặc biệt?” Sanh Ca nhíu mày: “Làm thế nào?”
Tự Niên đặt nắm tay lên miệng, khẽ ho hai tiếng: “Chính là… cho cuộc sống của hai người thêm chút tình thú!”
Là một boy thuần khiết, anh ta hơi ngại ngùng.
“Ngày nào boss cũng kêu cô dọn về phòng ngủ chính, nếu trong lúc cô dọn về, ăn mặc một cách… quyến rũ một chút, với cơ thể của cô Sanh Ca, là đàn ông thì đều không chịu được! Huống chi là boss!”
Sanh Ca hiểu rồi: “Ý anh là bảo tôi mặc mấy bộ trang phục hầu gái, mèo, cosplay tình thú à?”
“Khụ khụ cái đó… đến lúc đó lại gọi một tiếng anh Ngự một cách nũng nịu, boss làm sao còn giận được nữa, chỉ hận không thể giao cả mạng mình cho cô thôi!”
Sanh Ca hít sâu một hơi, mặt hơi đỏ lên.
Một người chưa từng yêu đương như Tự Niên lại đang dạy cô mấy thứ này, chuyện này cũng quá xấu hổ rồi!
Trước mắt cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh đó…
Thật xấu, hổ quá đi!
“Hay là thôi đi, tôi không làm nổi mấy chuyện này đâu, qua hai ngày nữa rồi nói!”
Cô đèn nén tiếng tim đập bùm bụp, mau chóng cúp máy.
Lúc nhìn về phía màn hình máy tính, trước mắt cô vẫn là những hình ảnh trước giờ chưa từng thử qua đó.
Cô lấy hết can đảm, mở ra một trang nào đó, tìm kiếm bằng từ khoá.
Đủ màu đủ loại, những gì cần có đều có.
Thậm chí còng tay, dây roi da, nến gì đó cũng nhảy ra!
Sanh Ca ngẩn người ngay tại chỗ.
Người trẻ tuổi bây giờ đều biết chơi như vậy sao?
Cô giống như một tên ngốc vừa lên thành phố, đột nhiên phát hiện ra một vùng đất mới!
Nếu là Kỷ Ngự Đình, chắc sẽ… thích chứ nhỉ?
Sanh Ca lựa chọn kỹ càng, cuối cùng thêm một bộ đồ có đuôi vào giỏ mua hàng.
Cốc cốc.
Là tiếng gõ cửa.
“Tổng giám đốc Lộc, cô có đây không?”
Tiếng động đột ngột vang lên khiến Sanh Ca giật mình một cái, suýt nữa đã ném luôn điện thoại.
Cô bình tĩnh tắt đi giao diện của trang đó, gọi Tang Vi vào, vẻ mặt bình thản bàn chuyện công việc.
…
Lúc gần tan ca, Tự Niên bị Kỷ Ngự Đình gọi vào phòng làm việc lần nữa.
Tay Kỷ Ngự Đình đang gõ trên bàn phím, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, không để tâm mà mở miệng hỏi: “Sao rồi?”
Tự Niên biết anh đang hỏi về chuyện gì, vẻ mặt cúi đầu ủ rũ, liên tục lắc đầu.
Giây phút nhìn thấy vẻ mặt của Tự Niên, gương mặt của Kỷ Ngự Đình lạnh đi, u ám đến có thể nhỏ ra nước.
Trong lòng anh ngột ngạt, nhưng giọng nói giả vờ nhẹ nhõm: “Không muốn thì thôi vậy, cũng đâu phải không phải cô ấy thì không được, cậu xem lịch trình gần đây của tôi có tiệc rượu không?”
“Tối nay có, Tổng giám đốc Thân của Bách Hối mời anh đến quán bar Mật Sắc.”
Mặt Tự Niên lộ vẻ khó xử: “Nhưng tổng giám đốc Thân có hợp tác với hạng mục Rossi của chúng ta, vì vậy nếu như đi thì có lẽ phải dẫn cô Nhã Ca theo, tôi vốn dĩ tưởng rằng boss sẽ không đi, nên đã từ chối rồi.”
“Đi, đương nhiên phải đi rồi.” Sắc mặt Kỷ Ngự Đình hung ác, trả lời một cách không chút do dự.
Tự Niên: “Vậy… xã giao xong có lẽ sẽ hơi trễ, có cần tôi nói trước với cô Sanh Ca một tiếng không?”
“Không cần.”
Kỷ Ngự Đình đứng dậy, chỉnh trang lại vạt áo và cà vạt một cách kiêu ngạo, đi ra khỏi phòng làm việc.
Tự Niên nhìn bóng lưng của anh, điên cuồng đấm vài phát vào không khí: “Hai tổ tông này! Đang so coi ai nhận sai trước thì sẽ thua à? Phiền phức! Thật là phiền phức quá mà!”
Buổi tối, quán bar Mật Sắc xa hoa truỵ lạc.
Trong phòng bao VIP sang trọng.
Vài thương nhân tai to mặt lớn mặc tây trang giày da, ôm cô gái bên cạnh, ăn uống linh đình, uống rượu đến vui quên trời đất.
Kỷ Ngự Đình ngồi ở giữa, sắc mặt lành lạnh, cả người mạnh mẽ như bậc vương giả.
Anh không nói tiếng nào mà uống rượu giải sầu một mình, không hề tương tác với bất kỳ ai, thậm chí còn giữ khoảng cách rất tốt với Nhã Ca ở bên cạnh.
Nhã Ca nhìn sắc mặt của anh, chủ động rót một ly rượu kính anh: “Boss Ngự, ra ngoài chơi thì nên chơi vui vẻ một chút, nể mặt uống hai ly nhé?”
Vốn dĩ tưởng rằng ở trước mặt nhiều ông lớn như vậy, cô ta lại là người đại diện phát ngôn của hạng mục Rossi, Kỷ Ngự Đình có thế nào cũng sẽ để ý đến mặt mũi của công ty, nhận ly rượu của cô ta.
Nhưng không ngờ, Kỷ Ngự Đình chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó tiếp tục tự mình uống rượu.
Đến một câu nói từ chối uyển chuyển cũng lười bịa ra.
Sắc mặt Nhã Ca hơi thay đổi, hơi xấu hổ, chỉ đành chuyển đề tài: “Tối nay trông boss Ngự giống như đang tìm chỗ để giải sầu, là vì cãi nhau với cô Lộc sao?”
Bàn tay đang cầm ly rượu của Kỷ Ngự Đình hơi dừng lại.
Bầu không khí vốn đang sôi nổi, bởi vì câu nói này là bỗng chốc trở nên nghiêm túc một cách khác thường.
Mấy ông lớn ở bên cạnh đều nhìn về phía Kỷ Ngự Đình.
Có ai không biết ở trên mạng, Kỷ Ngự Đình và Lộc Sanh Ca nổi tiếng là rất ân ái, thậm chí có không ít người ở đây đã từng nhìn thấy cảnh tượng phát cẩu lương của hai người trong buổi tiệc từ thiện.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Kỷ Ngự Đình không nói gì, ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly.
Không giải thích, đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.
Quả nhiên, người đàn ông có gương mặt như Diêm La trong giới kinh doanh rốt cuộc vẫn là người thường, cũng sẽ cãi nhau với cô vợ xinh đẹp trong nhà.
Tổng giám đốc Thân chủ động đứng ra, giúp Kỷ Ngự Đình đáp lại lời của Nhã Ca: “Làm sao có thể, boss Ngự và cô Lộc tình yêu quý hơn vàng, làm gì có chuyện cãi nhau, tôi đoán là qua không bao lâu nữa, chúng ta sẽ có thể uống rượu mừng của boss Ngự rồi!”
Hàng mày anh tuấn của Kỷ Ngự Đình cao lại, sóng lưng dần cứng đờ.
Một chuyện phiền lòng nhưng lại đau lòng nào đó đã bị khơi dậy.
Đôi mắt đen của anh loé lên tia sáng lạnh, cả người trở nên hung tàn, nắm lấy ly rượu đỏ trên bàn, ném mạnh lên góc tường.
Ngoại trừ Nhã Ca, những cô gái khác đều bị tiếng vang sắc nhọn này khiến cho sắc mặt trắng bệch, hét lên thành tiếng.
Mấy ông lớn cũng run lên một cái, bị khí thế kinh người của Kỷ Ngự Đình doạ cho không dám nói lời nào.
Tổng giám đốc Thân: “Boss Ngự?”
Ánh mắt Kỷ Ngự Đình điên cuồng, thấp giọng gầm: “Cút hết ra ngoài!”
“Vâng vâng vâng!”
Chỉ trong vài giây, ngoại trừ Nhã Ca, tất cả mọi người trong phòng bao đã nhanh chóng rời đi, sợ tổ tông nắng mưa thất thường này sẽ giận cá chém thớt lên người mình.
Kỷ Ngự Đình uống hết một chai rượu đỏ, lại lần nữa ném lên tường như đang phát tiết.
Nhã Ca không hề nhúc nhích, vẫn cười xinh đẹp như cũ, bình tĩnh rót rượu cho bản thân, ngồi uống cùng anh.
“Sao cô vẫn còn ở đây?”
Kỷ Ngự Đình chú ý đến cô ta, giọng nói u ám pha lẫn sự hung tàn: “Không muốn có kết cục giống hai chai rượu đó thì lập tức cút ra ngoài!”
Nhã Ca cười: “Boss Ngự thật biết nói đùa, anh cũng đâu phải là nước lũ hay thú dữ, tôi không sợ đâu. Nhưng mà anh tức giận như vậy, là bởi vì vừa rồi tổng giám đốc Thân nhắc đến hôn sự của anh và cô Lộc sao?”
Hàng mày của Kỷ Ngự Đình nhíu chặt lại, lúc xoay người thì lập tức ra tay.
Đôi tay đeo găng tay da màu đen hung hăng bóp chặt cổ cô ta.
Trong mắt anh đầy sự hung tàn, không có chút thương tiếc.
Sắc mặt Sanh Ca dần đỏ bừng, hơi đau khổ, nhưng vẫn cười: “Boss Ngự tức giận như vậy, còn không phải là vì bị chọc trúng nỗi đau sao, tôi không hề kém hơn cô Lộc, thực ra boss Ngự có thể suy nghĩ việc đổi người khác để kết hôn.”