Sự áy náy, tự trách, đau lòng, các loại cảm xúc cùng xông vào tim cô.
Thôi, cứ để mặc anh đi.
Sanh Ca thở dài một hơi, lòng bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay đang vòng quanh eo cô của anh, cẩn thận vỗ về.
“Em không đi đâu cả, em sẽ không rời khỏi anh, mãi mãi sẽ không.”
Cô xoay người qua, Kỷ Ngự Đình rúc vào lòng cô, vùi mặt vào giữa eo cô, giọng nói cực nhẹ: “Vậy… tối nay có thể ngủ với anh không? Đừng tách ra…”
“Được, không tách ra, bắt đầu từ tối hôm nay, sau này em đều sẽ ngủ cùng anh, dỗ anh ngủ, được không?” Cô vuốt mái tóc ngắn dễ chịu của anh.
Kỷ Ngự Đình khẽ gật đầu.
Sanh Ca lấy áo choàng ngủ anh giấu dưới gối ra, giúp anh mặc vào: “Mùa đông rồi, sức khoẻ của anh mới tốt hơn một chút, đừng có ngủ trần, cẩn thận coi chừng bị cảm đó.”
Kỷ Ngự Đình thỏa mãn rút vào trong lòng cô, ngửi mùi thơm dễ ngửi trên hõm cổ của cô, sự nóng nảy và bất an trong lòng dần bị xua tan không ít.
Sanh Ca tắt đèn bàn, lâu lắm rồi mới ôm anh chìm vào giấc ngủ thế này.
Vừa nằm xuống không bao lâu, Sanh Ca đã buồn ngủ.
Lúc đang ngủ đến mơ màng, cô bị tiếng khóc nức nở vô cùng nhẹ bên cạnh đánh thức.
Lúc này, đôi mắt mơ màng của Sanh Ca đã thích ứng với bóng tối, vẫn có thể nhìn thấy Kỷ Ngự Đình đang cụp đầu xuống, gối lên cánh tay cô mà ngủ.
Cô hơi tò mò, sờ mặt Kỷ Ngự Đình, đầu ngón tay bất ngờ chạm vào những giọt nước trên lông mi cong dài của anh.
“Anh Ngự? Sao tự nhiên anh lại bắt đầu đau lòng rồi?”
Kỷ Ngự Đình ôm cô càng chặt hơn, mang theo giọng mũi nồng nặc, thấp giọng thủ thỉ: “Sanh Sanh, những dấu hôn trên người anh, anh cũng không biết là có chuyện gì, anh chỉ cảm thấy mình rất đáng chết, nhưng em đừng có không cần anh…”
Thì ra là đang nghĩ đến chuyện này.
Phát hiện sự yếu đuối của anh, Sanh Ca hơi áy náy.
Cô muốn nói thật với anh, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Nếu anh biết là mình bị cô chơi một vố, chắc sẽ nổi nóng nhỉ?
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô dùng bàn tay vỗ nhẹ lên sóng lưng của anh, vỗ về cảm xúc đang xuống thấp của anh.
“Sao vậy được? Đương nhiên là em cần anh rồi, ngoại trừ anh, cả đời này Lộc Sanh Ca em sẽ không cần người đàn ông nào khác.”
“Anh, là người duy nhất mà em yêu.”
Sanh Ca hôn nhẹ lên mắt anh.
Cô học theo dáng vẻ trước đó của anh, kiên nhẫn hôn đi những giọt nước mắt trên lông mi của anh.
Kỷ Ngự Đình yên lặng cảm nhận tình yêu của cô, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm.
“Nếu như chuyện của tối nay, trong lòng em có vướng mắc, đánh anh hay mắng anh đều được, anh đều chấp nhận hình phạt, nhưng không thể chiến tranh lạnh với anh nữa, bạo lực lạnh thật không dễ chịu chút nào.”
Sanh Ca bỗng chốc dừng lại động tác, khóe môi khẽ co rút, giọng điệu dần trầm xuống:
“Anh còn dám nói? Lần trước là ai ồn ào muốn huỷ hôn với em, nói là không yêu nữa, chán rồi, bạo lực lạnh với em trước? Lần này lại là ai tiêm xong dịch tễ màu xanh thì lập tức chiến tranh lạnh với em hai ngày?”
Kỷ Ngự Đình: “…”
Chuyện này, anh đuối lý.
Anh nhỏ giọng ấm ức: “Không phải trước đó đã nói là sẽ không giở lại nợ cũ sao?”
Sanh Ca cười ha ha, sự mềm mại trong lòng rất nhanh đã bị nỗi buồn bực mấy ngày nay thay thế.
Yêu thì yêu nhưng cũng không thể ngăn cản cô lật lại nợ cũ thường ngày.
“Lúc nãy anh được tính nợ cũ, giận dỗi với em, còn em thì không được nhắc à? Lần trước chuyện anh muốn huỷ hôn có thể không nhắc đến, vậy chuyện chiến tranh lạnh hai ngày trước thì là cũ sao? Vẫn còn mới mà!”
“…”
Người nào đó vùi đầu vào trong chăn, không cách nào phản bác.
Sanh Ca càng nghĩ càng tức, thời gian trước anh cứ mãi bệnh, cô vẫn luôn không dám nghĩ đến những chuyện khiến cô buồn bực kia, bây giờ sức khoẻ của anh tốt hơn nhiều rồi, có phải là đến lúc nên tính sổ rồi hay không?
Không dạy cho anh một bài học thì sợ là tối nay sẽ không thể trôi qua như vậy.
Sanh Ca ngồi dậy, mở đèn bàn, liếc anh: “Có phải lúc nãy anh vừa nói, chịu phạt đánh?”
Kỷ Ngự Đình: “…”
Năm phút sau.
Phòng ngủ khôi phục bầu không khí hài hoà yên tĩnh.
Người đàn ông tuấn tú nào đó, quấn áo ngủ dày màu xám đậm bằng lông tơ, đang ngồi trước bàn trang điểm của Sanh Ca.
Trên bàn mở một ngọn đèn, còn có điện thoại của Sanh Ca, trên màn hình là mã QR wechat của cô, Kỷ Ngự Đình cầm bút bi, đang vẽ lên giấy với kích thước lớn hơn gấp hai lần.
Trên đỉnh đầu của anh là toner SK-II phiên bản giới hạn mà trước kia anh tặng cho Sanh Ca, nắp được vặn mở.
Bên trong là nước toner đầy gần như đến miệng bình, dưới định lực cực tốt của anh, không có giọt nào bị chảy ra ngoài.
Sanh Ca dựa vào đầu giường, yên lặng nhìn.
Đấm anh vài phát, cô có hơi chột dạ.
Để anh quỳ bàn giặt, cô lại hơi đau lòng cho đầu gối của anh, cũng không đành lòng.
Nên cô dứt khoát tìm một cách có thể hành hạ người khác, tiêu hao bớt tinh thần dồi dào của anh.
“Vẽ cho tốt, cho đến khi quét ra được mới thôi, và đừng có làm đổ nước toner của em, em vẫn chưa dùng đó, rất quý giá đó, rớt một giọt sẽ vẽ thêm một tấm.”
Sanh Ca ngáp một cách nho nhã.
Nhìn người nào đó ngoan ngoãn vẽ mã QR, gương mặt tuấn tú, đường quai hàm hoàn hảo, sống lưng thẳng tắp, lúc nghiêm túc, khí chất cả người lại trở nên lạnh lẽo.
Cô thưởng thức một lúc, hơi liếc nhìn anh vài phút, rất nhanh đã buồn ngủ, rút vào trong ổ chăn ấm áp, tiếp tục giấc ngủ của mình.
Kỷ Ngự Đình dùng dư quang liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy cô ngủ rồi, anh không tiếng động mà thở phào một hơi.
…
Không biết qua bao lâu, Sanh Ca vừa ngủ.
Lại bị không khí lạnh lẽo đột nhiên xông vào trong ổ chăn đánh thức, cô rơi rùng mình, eo nhỏ bị tảng băng nào đó ôm lấy từ đằng sau.
Anh thì bị phạt, còn cô nhóc xấu xa nào đó thì lại an nhàn ngủ ngon.
Kỷ Ngự Đình rất bực mình, càn rỡ dùng gương mặt lạnh như băng của mình cọ vào gương mặt nhỏ nhắn ấm áp của cô một cách vô tình.
Sanh Ca đang trong giấc ngủ, bị lạnh đến ngón chân co rút lại, cắn chặt răng lợi, đôi mắt nhập nhèm, hỏi: “Làm gì vậy? Vẽ xong rồi à?”
Kỷ Ngự Đình tiếp tục cọ vào cô, ngang ngược lấy đi hơi ấm trên người cô.
“Ừ, nửa tiếng là vẽ xong rồi.”
Trước kia ở trong bộ đội, vốn dĩ anh đã từng học qua hội hoạ, nền tảng kỹ thuật rất tốt, dùng não một chút, rất nhanh đã tìm ra cách dễ dàng để vẽ mã QR, chút ngón trò nhỏ này vốn dĩ không thể làm khó được anh.
Sanh Ca đã sắp buồn ngủ chết rồi, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Được, vậy thì ngủ đi.”
Cô gần như theo thói quen mà nắm lấy bàn tay lạnh như băng của anh, sau lưng dựa vào ngực anh, giúp anh mau chóng ấm lên.
Kỷ Ngự Đình ôm lấy cục cưng ấm áp trong lòng, giống như không đủ, đôi môi lạnh lẽo không an phận mà hôn lên vành tai cô, hơi thở khẽ phả lên tai cô.
Sanh Ca hơi ngứa, dùng tay dụi dụi lỗ tai, thì nghe thấy giọng nói từ tính trầm khàn của người đàn ông đằng sau nói: “Sanh Sanh, anh không ngủ được.”
“Không ngủ được thì tiếp tục vẽ, vẽ đến khi anh buồn ngủ thì thôi.”
Kỷ Ngự Đình không vui: “Nhưng mà, anh đói rồi.”
“Dưới lầu có đồ ăn, anh tự đi lấy đi.” Cô mơ màng nói.
“Nhưng mà…”
Âm cuối của người nào đó kéo dài, hơi thở nguy hiểm dần đến gần.
Sanh Ca vẫn đang đợi anh nói xong, đột nhiên bị một sức lực lớn ép buộc lật người lại.
Người nào đó đè xuống, khẽ cọ lên chóp mũi của cô.
“Nhưng mà anh muốn ăn em!”
Sanh Ca: “?”
Cô bỗng chốc bừng tỉnh: “Đợi đã! Anh không thể!”
Đợi lúc cô phản ứng lại, thì đã không còn kịp nữa rồi!
Đây gọi là ngủ cùng anh sao? Đây rõ ràng là đưa dê vào miệng cọp mà!
Cái tên chó giả làm cừu non này!
Kỷ Ngự Đình đã khôi phục lại thể lực trước đó, sự phản kháng của cô chẳng đáng nhắc tới trước mặt anh.
Sau một đêm giày vò, Sanh Ca đã được trải nghiệm sự eo xót chân đau lâu rồi không gặp!