Vinh Tiểu Hạ rất nhẹ rất gầy, hai chân mảnh khảnh không ngừng quẫy đạp, nhưng cô ấy vẫn không thể thoát khỏi bàn tay ác ma của Kỷ Ngự Đình.
Tự Niên vội vàng chạy tới, lo lắng xoa xoa tay, yếu ớt nói: "Ông chủ, tôi...ban nãy tôi chỉ đùa với cô ấy chút thôi..."
Kỷ Ngự Đình nhìn anh ta, nén giận ra lệnh: "Mau đem nhóc con nhà cậu đi đi! Nếu cậu còn dám bắt nạt cô ấy, làm cô ấy chạy đến méc Sanh Sanh, tôi sẽ chăm sóc cậu bằng quân pháp đấy, biết chưa?"
"Đừng, tôi không dám, không dám đâu!"
Đến cả quân pháp cũng đã lôi ra, có thể thấy Kỷ Ngự Đình giận thật. Tự Niên đầy mặt sợ hãi, ôm Vinh Tiểu Hạ từ tay Kỷ Ngự Đình về.
Vinh Tiểu Hạ tức giận bĩu môi, hai tay ôm chặt lấy cổ anh ta, dùng ánh mắt hung dữ uy hiếp anh ta.
"Anh nghe thấy chưa? Bây giờ em đã có chỗ dựa, nếu anh dám tùy tiện nói không cần em nữa, cậu Ngự sẽ dùng roi da nhỏ trừng phạt anh!"
Tự Niên cùng Kỷ Ngự Đình: "..."
Sanh Ca che miệng cười rất không phúc hậu.
Vinh Tiểu Hạ đúng là một cô nhóc xảo quyệt, mới đó đã tìm được chỗ dựa rồi, tính cách của cô nhóc này có phần giống cô.
Với cái vẻ ngốc nghếch trong chuyện tình cảm của Tự Niên thì sau này...chỉ sợ sẽ bị ăn sạch mất thôi.
Sanh Ca đi tới, dùng ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi của Vinh Tiểu Hạ, sửa lại lời nói của cô ấy: "Cái từ ‘roi da nhỏ’ không dùng như vậy đâu, về sau đừng dùng từ bậy bạ, nghe mập mờ lắm."
"Mập mờ? Có phải là đồ chơi tình thú lúc làm chuyện nam nữ không ạ?"
Vinh Tiểu Hạ trầm ngâm nhìn Kỷ Ngự Đình, sau đó nhìn Sanh Ca, cười ranh mãnh: "Lần trước em nghe anh Tự Niên nói chị Sanh Ca lợi hại hơn cả cậu Ngự, thế chị Sanh Ca cũng sẽ dùng roi da nhỏ để trừng phạt cậu Ngự ạ?"
Kỷ Ngự Đình cùng Sanh Ca: "..."
Lần này đến lượt Tự Niên nhịn cười.
"Đi thôi, cái miệng của cô không nói là không chịu được à? Nói nữa là cậu nhà tôi phát hỏa luôn mất! Xong lại đánh cô!" Anh ta ôm Vinh Tiểu Hạ quay đầu đến chỗ đậu xe, nhanh chóng nhét người vào ghế lái phụ.
Sanh Ca bất đắc dĩ cười cười, chủ động dùng hai cánh tay nhỏ bé ôm Kỷ Ngự Đình, mười ngón đan chặt vào nhau: "Anh Ngự thường ngày tốt như vậy, sao em nỡ dùng roi da nhỏ trừng phạt anh được, anh nói xem có đúng không?"
Kỷ Ngự Đình cảm thấy tốt hơn nhiều, hài lòng gật đầu, cùng cô ngồi ở hàng ghế sau.
Không lâu sau, bốn người trở lại nhà họ Kỷ.
Dọc đường, Vinh Tiểu Hạ cứ huyên thuyên kể mấy câu truyện cười nhảm của cô ấy khiến cả nhóm phải bật cười, bầu không khí rất vui vẻ.
Đi qua những con ngõ ngoằn ngoèo của nhà họ Kỷ, còn chưa đến cổng Ngự Sanh Tiểu Trúc thì mọi người đã nhác thấy một bóng người xinh đẹp đang đứng đợi bên ngoài biệt thự thong thả đi đi lại lại.
Sanh Ca là người đầu tiên chú ý tới. Nhìn qua, làn da của người phụ nữ này được chăm sóc cẩn thận, khó có thể đoán được tuổi tác. Trên người người nọ mặc toàn đồ cao cấp, phong thái tao nhã, nhưng khuôn mặt đó rất lạ, cô chưa bao giờ gặp người này trước đây.
Người phụ nữ ở cửa phát hiện bọn họ tới bèn cười nhìn Kỷ Ngự Đình: "A Đình, đã lâu không gặp."
Xưng hô thân thiết khiến Sanh Ca vô thức cau mày, muốn buông bàn tay đang đan chặt với Kỷ Ngự Đình nhưng lại bị anh nắm chặt lấy.
Đôi mắt Kỷ Ngự Đình cũng đang nhìn về phía người phụ nữ nọ, con ngươi đen mang theo chút kinh ngạc cùng vui vẻ: "Cô."
Cô?
Con gái út của ông Kỷ, Kỷ Đào Nhiên, năm nay ngoài ba mươi tuổi. Nghe nói cô ta vẫn luôn ở nước ngoài, là người theo chủ nghĩa độc thân. Gần đến Tết Nguyên đán nên có lẽ cô ta trở về đoàn tụ với gia đình.
Sanh Ca thầm xấu hổ, Kỷ Đào Nhiên chăm chút bản thân tốt quá, cô cứ nghĩ cô ta là em gái mưa Kỷ Ngự Đình trêu chọc ở đâu về.
Kỷ Ngự Đình tiến lên một bước giới thiệu với Kỷ Đào Nhiên: "Cô, đây là vợ sắp cưới của con, Lộc Sanh Ca."
"Cháu chào cô."
Sanh Ca mỉm cười, lịch sự chào hỏi.
Lúc này Kỷ Đào Nhiên mới nhìn cô, nhưng ánh mắt cô ta lại dần trở nên lạnh lùng, lộ rõ vẻ không hài lòng: "Sao lại là cô, cô là vị hôn thê của A Đình á hả?"
Sanh Ca sững sờ, cô và Kỷ Ngự Đình liếc nhìn nhau, cả hai đều không hiểu ý của Kỷ Đào Nhiên.
"Cháu vẫn luôn là vị hôn thê của anh Ngự, chưa từng thay đổi, cô nghe người ta đồn thổi cái gì sao?"
Sắc mặt Kỷ Đào Nhiên trở nên lạnh lùng: "Trong yến tiệc hoàng cung do Âu Phi công chúa tổ chức cách đây không lâu, cô ở trên sân khấu chơi trội lắm nên chắc là không chú ý đến khán giả phía dưới, lúc đó tôi cũng có mặt tại yến tiệc."
Vẻ mặt của Sanh Ca đông cứng lại.
Nếu Kỷ Đào Nhiên có mặt trong yến tiệc, chắc chắn cô ta đã biết về đám cưới của cô với Ninh Thừa Húc, thảo nào thái độ với cô lại không tốt.
"Sự việc đó xảy ra là có lý do..."
Cô muốn giải thích, nhưng Kỷ Đào Nhiên lại lạnh lùng nhìn cô, cô ta tiến lên kéo lấy cánh tay Kỷ Ngự Đình: "Cháu đi riêng với cô một chuyến, cô có chuyện muốn nói với cháu."
Kỷ Ngự Đình bị kéo đi.
Sanh Ca nhìn bóng lưng hai người trò chuyện trong góc, lông mi rũ xuống, có chút cô đơn.
Tự Niên chú ý tới cảm xúc của cô, liền đi tới an ủi: "Cô Sanh Ca, cô đừng lo lắng, cô ấy không biết chuyện, có thể sẽ nói những lời khó nghe với cậu Ngự, nhưng anh ấy nhất định sẽ tin tưởng cô."
"Tôi biết."
Sanh Ca đáp lời.
Cô không biết mình sợ cái gì, sợ Kỷ Ngự Đình sẽ nghi ngờ đứa bé này thực sự là con của Ninh Thừa Húc vì những lời của Kỷ Đào Nhiên sao?
Làm sao Kỷ Ngự Đình có thể nghĩ như vậy được.
Cô vuốt ve bụng mình, do còn quá nhỏ nên cô không thể cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé, nhưng cô biết có một sinh mạng mới đang được thai nghén trong này.
Đó là con của cô và Kỷ Ngự Đình!
Thấy cô ngẩn người xoa bụng, Tự Niên sợ cô nghĩ nhiều nên vội nháy mắt với Vinh Tiểu Hạ.
Vinh Tiểu Hạ ngay lập tức hiểu ý anh ta, nhiệt tình bước tới nắm lấy cánh tay Sanh Ca, tiếp tục nói chuyện cười đùa với cô.
Suy nghĩ của Sanh Ca nhanh chóng bị cô nhóc vui vẻ bên cạnh quấn đi, để mặc cô ấy kéo mình vào biệt thự.
…
Kỷ Đào Nhiên kéo Kỷ Ngự Đình đến góc vườn.
"Cô à, cô làm như vậy dễ khiến Sanh Sanh nghĩ nhiều lắm, ở chỗ cháu thì không có chuyện gì mà Sanh Sanh không thể nghe, cháu không có bí mật gì với cô ấy cả."
Kỷ Đào Nhiên không vui lắm: "Cháu đang trách cô đấy à?"
Kỷ Ngự Đình cúi đầu không nói gì, im lặng tức là đồng ý.
Kỷ Đào Nhiên tức giận một hồi, nhưng vì anh là cháu trai yêu thích của cô ta, cô ta không mắng anh mà nói: "Cháu có biết cái cô Lộc Sanh Ca đó đã làm những gì ở Âu Phi không?"
“Cháu biết." Anh bình tĩnh gật đầu.
"Cháu biết?" Kỷ Đào Nhiên giật mình: "Nếu đã biết, vậy tại sao cháu không hủy bỏ hôn ước với cô ta? Cô ta chạy sang tận Âu Phi để kết hôn với một người đàn ông khác, còn mang thai đứa con của người đàn ông đó nữa."
“Hôm đó yến hội cô ta nôn nghén ngay trước mặt mọi người, chuyện này giới thượng lưu quý tộc Âu Phi ai cũng biết, hơn nữa cô ta tỏ ra rất ân ái với người đàn ông kia! Vậy mà cháu vẫn chịu được sao?"
Câu nói rất ân ái kia khiến Kỷ Ngự Đình nhất thời cảm thấy không vui.
Anh vội che giấu sự không vui đi, mặt không chút thay đổi nói: "Cô à, cô hiểu lầm rồi, đứa bé trong bụng Sanh Sanh là của cháu, cô ấy đến Âu Phi sở dĩ cũng là vì cháu."
"Hả?"
Kỷ Đào Nhiên khó hiểu, không thể tin nhìn chằm chằm anh: “Cháu bị lừa đá vào đầu rồi à? Thích bị cắm sừng đúng không? Cô tận mắt chứng kiến ngay tại buổi yến tiệc đó còn sai được sao? Bản thân cô ta cũng thừa nhận đứa con trong bụng mình là của người đàn ông đó, cháu định làm người đổ vỏ cho cô ta hả?"
“…”
Kỷ Ngự Đình cạn lời.
Đó là con của anh, anh đổ vỏ cho ai kia chứ?
Cái người ngay từ đầu phải mang tiếng đổ vỏ nên là Ninh Thừa Húc kia kìa.