Sau khi Phùng Liễu quay lại văn phòng, cô liền lấy lý do trao đổi về thành tích học tập để liên hệ với phụ huynh của Chu Yến, thuận tiện nói bóng nói gió về tình hình trong nhà gần đây.
Mẹ Chu cũng không hề giấu giếm Phùng Liễu, ngoại trừ chuyện muốn gả Chu Yến cho người khác thì những chuyện còn lại đều nói với Phùng Liễu.
Phùng Liễu xác nhận đây là chuyện thật nên cô lập tức viết một bản báo cáo tình hình học sinh gửi cho Đỗ Nhược, dò hỏi xem dưới tình hình như vậy thì trường học có thể miễn giảm học phí và phụ phí cho Chu Yến được không.
Đỗ Nhược là người phụ trách của cả khối, chuyện miễn giảm học phí cũng có chút quyền, cô chỉ cần đơn giản báo lên nhà trường liền có kết quả, nhà trường đồng ý miễn giảm toàn bộ học phí của Chu Yến.
Đương nhiên trường học cũng không tùy tiện ra quyết định, mà căn cứ vào thành tích rất tốt của Chu Yến mới đồng ý.
Chuyện này có thể nói là trường học vì học sinh, hơn nữa để danh tiếng tốt lên thì nhà trường tất nhiên nguyện ý dùng tiền bồi dưỡng, hơn nữa chuyện này mà nổi lên thì danh tiếng của Nhất Trung lại tăng thêm một bậc.
Vấn đề miễn giảm học phí đã được phê duyệt, Phùng Liễu liên hệ với bố mẹ Chu Yế đầu tiên để truyền đạt ý của trường học.
- Cô Phùng ạ, chúng tôi rất cảm ơn trường học đã trợ giúp gia đình nhà tôi. Bây giờ tôi cũng không giấu c nữa, sang năm Chu Yến phải kết hôn nên nó không thể đi học nữa.
Mẹ Chu nhận được thông báo của Phùng Liễu liền có chút phiền lòng.
Miễn giảm học phí là chuyện tốt, thế nhưng bây giờ bọn họ đã tìm được mối hôn sự tốt cho Chu Yến, chỉ sợ là phải bỏ lỡ ý tốt của trường học.
Phùng Liễu biết chuyện này vô cùng quan trọng không thể giải quyết bằng điện thoại, cho nên cô cũng chỉ nói qua về thành tích tốt của Chu Yến, nói cho mẹ Chu biết là nếu không có gì ngoài ý muốn thì Chu Yến hoàn toàn có thể đỗ và Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Mẹ Chu là người phụ nữ truyền thống nên từ trước tới nay vẫn chỉ sống ở trong thôn, tuy trình độ học vấn chỉ bằng đứa trẻ học hết tiểu học nhưng cũng biết Thanh Hoa, Bắc Đại là hai trường đại học tốt nhất Trung Quốc, mấy thôn nhỏ xung quanh cũng chưa ai có thể thi đỗ.
Sau khi thấy thái độ do dự của mẹ Chu, Phùng Liễu liền an tâm hơn nhiều, chỉ cần mẹ Chu vẫn còn lòng tin vào Chu Yến thì vẫn còn cứu vãn được.
Trông thấy Tết Nguyên Đán đã tới gần, Phùng Liễu liền hỏi địa chỉ nhà của Chu Yến ở đâu, cô lập tức cùng với Lạc Vân Sam tra lộ trình tới đó.
Vào ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, Phùng Liễu và Lạc Vân Sam trực tiếp lái xe chở Chu Yến về nhà, dựa theo hướng dẫn trên bản đồ liền xuất phát tới thôn nhỏ Tiều Chu.
Bản đồ hiển thị thời gian lộ trình là hai tiếng rưỡi nhưng Lạc Vân Sam lái xe trên đường núi lạ nên đi chậm một chút, đến được thôn Tiều Chu là mất gần ba tiếng lái xe.
Bố mẹ Chu Yến nhìn thấy Phùng Liễu tự mình tới thì vô cùng nhiệt tình tiếp đón, vừa pha trà vừa làm điểm tâm, lại vừa sợ mình tiếp đãi không tốt.
- Cô Phùng, lần này cô tới là có chuyện gì thế?
Mẹ Chu hỏi, bà giả vờ không biết chuyện gì.
- Chị Chu, thật là lần này tôi tới là có chuyện muốn nói với chị, Chu Yến chính là hạt giống tốt có thể vào được Thanh Hoa, Bắc Đại, nếu như bỏ học cấp ba thì quả là đáng tiếc.
Phùng Liễu chậm rãi nói.
- Chắc chị Chu cũng đã nghe câu tri thức có thể thay đổi cuộc đời rồi đúng không?
- Tôi hiểu câu này, nhưng mà thực sự thì điều kiện bây giờ của nhà tôi không cho phép...
Mẹ Chu thở dài một hơi.
- Con trai nhỏ nhà chúng tôi cũng phải đi học, Chu Yến đi học nhiều năm như vậy rồi, chúng tôi cũng phải cho con trai đi học trường tiểu học tốt một chút chứ.
- Phía trường học cũng hiểu tình hình của Chu Yến nên đã đồng ý miễn trừ toàn bộ học phí và phụ phí, chỉ cần học sinh có thể tự chi trả phí sinh hoạt cá nhân là được rồi.
Phùng Liễu kiên nhẫn nói.
- Nhưng mà...
Mẹ Chu có chút khó xử, bà đã nhận tiền sính lễ của Chu Yến rồi, hơn nữa chuyện này cũng đã nói với mọi người trong thôn, nếu bây giờ đổi ý thì...
- Con gái có đọc sách đến mấy thì cũng phải đi lấy chồng thôi!
Bố Chu Yến từ nãy đến giờ chỉ ngồi yên đột nhiên nói.
- Cô là giáo viên nên tôi cũng không nói đối cô làm gì, chúng tôi đã cho Chu Yến những điều kiện tốt nhất so với những người trong làng rồi, hắn tốt nghiệp đại học lại về thôn làm việc, Chu Yến theo hắn sẽ không phải khổ.
- Nhưng hai người có nghĩ đến cảm nhận của Chu Yến không, tôi đã nói chuyện với em ấy, bản thân em ấy vẫn muốn tiếp tục đi học, hơn nữa chưa đủ 18 tuổi thì chưa được phép kết hôn.
Phùng Liễu không nhanh không chậm nói, cô cố gắng nói những thứ đơn giản nhất cho hai người hiểu.
- Chờ đến lúc Chu Yến được 21 tuổi, em ấy cũng đã học đến năm hai đại học, lúc đó kết hôn và chuyện học xong mới kết hôn cũng không khác gì nhau.
Lời của Phùng Liễu đúng là rất có lý, bố Chu nghe xong cũng suy nghĩ.
Nếu Chu Yến không cần người nhà trả học phí thì tiền của bọn họ vẫn miễn cưỡng cho con trai nhỏ đi học, nhưng mà tiền kia cũng đã nhận rồi, nếu bây giờ đổi ý thì đúng là không tốt.
- Lời cô nói rất có lý, nhưng kết hôn là chuyện đã định rồi, chuyện có tiếp tục đi học hay không còn phụ thuộc vào ý kiến của Chu Yến.
Nói đi nói lại vẫn muốn gả Chu Yến đi!
- Anh Chu, bây giờ là thời đại tôn trọng hôn nhân tự nguyện.
Phùng Liễu suy nghĩ một chút lại nói.
- Bây giờ Chu Yến mới 17 tuổi, nếu em ấy có thể tiếp nhận những tri thức từ Bắc Đại, Thanh Hoa thì lại càng có thể có một cuộc hôn nhân tốt đẹp hơn.
Bản thân Phùng Liễu không hề có ý kiến gì với việc sinh viên về quê gây dựng sự nghiệp, nếu như một trong hai bên phản đối hôn sự này, vậy thì chính là miễn cưỡng kết hôn, hôn nhân như vậy sẽ không hạnh phúc.
Dưa hái xanh không ngọt, những lời này cũng không phải là nói suông.
- Cường Tử cũng là sinh viên, Chu Yến theo hắn sẽ không khổ, mấy năm nữa chắc gì đã kiếm được chàng trai tốt như thế.
Mẹ Chu nhíu mày nói.
Việc không cần trả tiền cũng có thể cho Chu Yến tiếp tục học thì bà không hề có ý kiến, nhưng nếu Chu Yến từ hôn với Cường Tử thì bà lại thấy không vui.
Phùng Liễu nghe thấy câu nói muốn thoái thác của mẹ Chu liền khẽ thở dài trong lòng, quả nhiên vẫn là như vậy, lại là một bậc cha mẹ tự nhận là muốn tốt cho con.
- Chị Chu, cậu Chu Cường tốt nghiệp đại học gì vậy?
Từ đầu đến giờ Lạc Vân Sam chỉ ngồi nghe bỗng lên tiếng hỏi.
Mẹ Chu hơi bất ngờ.
- Cường Tử tốt nghiệp trường nông lâm trên tỉnh ấy.
- Chị Chu, nếu bạn Chu Yến có thể đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại mà nói liền có thể định cư ngay tại thành phố đấy.
Lạc Vân Sam không nói gì nhiều, chỉ một câu của nàng cũng khiến hai người kia phải dao động.
Người nông thôn vô cùng muốn có hộ khẩu thành phố, đặc biệt là hộ khẩu tại một thành phố lớn nhà Bắc Kinh.
- Nếu như thuận lợi, không chừng bạn học Chu Yến có thể giúp em trai an cư lạc nghiệp ở thành phố nữa.
Bố mẹ Chu Yến nghe tới nàng nhắc tới con trai mình thì bắt đầu nghiêm túc tính toán.
Đó là hộ khẩu thành phố, cả đời này của bọn họ còn chưa đến thành phố bao giờ.
Phùng Liễu và Lạc Vân Sam nhìn nhau, hai người đều hiểu bố mẹ Chu Yến đã hơi siêu lòng.
Tìm được trọng điểm, Phùng Liễu thuyết phục bố mẹ Chu Yến đơn giản hơn.
Cuối cùng bố mẹ Chu Yến nghiêng về "miếng bánh lớn" mà Lạc vân Sam đã vẽ ra, hai người quyết định nhân lúc chưa tới thời gian làm lễ ăn hỏi liền trả lại tiền sính lễ.
Trong lúc bốn người nói chuyện, Chu Yến ngồi một bên vẫn luôn lo lắng, em ấy miễn cưỡng ở trong phòng dạy em trai mấy phép tính cộng cộng trừ trừ.
Khi Chu Yến vẫn còn đang thấp thỏm, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đi từ bên trong ra.
- Cô Phùng, cô Lạc!
Chu Yến lập tức chào.
- Yên tâm, sau này cố gắng học tập, nhất định phải đỗ Bắc Đại, Thanh Hoa.
Phùng Liễu xoa đầu Chu Yến, cô cười nói.
- Em cảm ơn cô.
Khóe mắt Chu Yến đỏ lên, lập tức trào ra nước mắt.
- Không sao, không có việc gì nữa rồi.
Phùng Liễu ôm Chu Yến an ủi em ấy.
- Bạn học Chu Yến, nơi này có chỗ nào có phong cảnh đẹp không? Tôi muốn đi dạo một chút.
Lạc Vân Sam hỏi.
Thấy Lạc Vân Sam hỏi mình, Chu Yến nhanh chóng lau nước mắt đáp.
- Có ạ, sau thôn của em có một ngọn núi nhỏ, nếu cô thích thì có thể tới chơi.
- Cô ơi, hiếm khi tới nơi này, chúng ta đi dạo một chút được không?
Lạc Vân Sam nhướng mày hỏi cô.
- Được thôi!
Phùng Liễu tất nhiên sẽ không từ chối.
Sau khi Chu Yến lấy lại tinh thần thì đã thấy cô Phùng và cô Lạc nắm tay nhau rời đi.
"Quan hệ của cô Phùng và cô Lạc tốt ghê!"
Thôn của Chu Yến cũng không lớn mà chỉ có mấy chục hộ gia đình, đi ra ngoài mấy chục bước là có thể nhìn thấy đồng ruộng mênh mông.
Đáng tiếc bây giờ là mùa đông, ngoại trừ mấy lều trông thì trên đồng cũng không có thứ gì.
Sau khi đi bộ khoảng mười phút, Phùng Liễu và Lạc Vân Sam liền tới ngọn núi nhỏ sau thôn. Đối với đồng ruộng trụi lủi thì ngọn núi này lại có rất nhiều cây xanh.
- Vân Sam!
Phùng Liễu đột nhiên gọi.
- Dạ?
Lạc Vân Sam nhìn Phùng Liễu.
Phùng Liễu mỉm cười, cô chỉ vào một cây nhỏ.
- Đây là vân sa.
- Sao thế ạ, cô thích vân sam chứ gì?
Lạc Vân Sam cười hỏi.
- Thích chứ, vân sam rất đẹp.
Phùng Liễu cười tươi.
- Tôi nhớ là tiểu khu của chúng ta cũng có không ít vân sam, nhưng mà không đẹp bằng ở đây đâu.
Cây vân sam trong ngọn núi nhỏ này rất cao, Lạc Vân Sam đơn giản quan sát, nàng đoán nó cao khoảng 10 mét, đường kính gần 50 centimet, một người cũng có thể ôm được.
- Cô ơi, cô có muốn chụp ảnh với vân sam không ạ?
Lạc Vân Sam cầm điện thoại đề nghị.
- Có chứ.
Phùng Liễu nhướng mày, cô đi tới gần cây vân sam.
Lạc Vân Sam điều chỉnh góc máy, tách tách tách, chụp một lúc ba bốn kiểu ảnh.
- Chụp được không?
Phùng Liễu tò mò hỏi nàng.
Lạc Vân Sam đưa điện thoại cho Phùng Liễu, nàng ôm bả vai cô.
- Cô ơi cô à, cô thích cái vân sam này hay là thích Vân Sam này ạ?
Phùng Liễu bật cười, lớn thế này rồi vẫn còn ghen với cái cây.
- Tôi thích em, thích Lạc Vân Sam.
Trong mắt Phùng Liễu mang theo vẻ dịu dàng tràn đầy tình cảm.