Không biết vì lo sợ bản thân thất thố hay vì ánh nhìn của lão nhân Lý Kế Nguyên quá áp lực, Đỗ Anh Vũ vẫn quyết định vận dụng “nước tiểu độn” chuồn đi mất.
Bỏ lại ánh mắt ai oán tựa như oán phụ của Lý Kế Nguyên, Đỗ Anh Vũ nhanh chóng trở lại trong phòng.
Đóng cửa, khóa chặt.
Hôm nay lên mạng thế là đủ rồi!!!!
Đỗ Anh Vũ tay nhỏ xoa xoa ngực, hôm nay hắn tiếp nhận khối lượng thông tin rất lớn, đang cần bình tâm để tiêu hóa một chút, trong lòng không ngừng suy nghĩ tính toán.
Kỳ thật điểm mạnh của hắn chính là tương đối tự hiểu rõ bản thân, tự biết mình có bao nhiêu cân lượng.
Hắn nào có cái gì gọi là trí thông minh tuyệt đỉnh hay may mắn quang hoàn, hào quang nhân vật chính hỗ trợ.
Hẳn chỉ là kẻ biết trước thời thế nên có thể cẩn thận suy nghĩ từng bước từng bước mà thôi.
Lợi thế của hắn chính là hiện tại hắn tuổi còn quá nhỏ.
Sẽ chẳng có ai chấp nhặt với hắn.
Hoặc nếu có thì cũng sẽ bị thân thế có chút khủng bố của hắn làm cho chùn bước.
Nhưng mà tương lai thì sao?
Khi người khác không còn coi lời hắn nói là “đồng ngôn vô kỵ” nữa, khi những việc hắn làm không còn bị cho là nghịch ngợm mà thay vào đó bị xem là hành động có chủ đích.
Khi mà mọi người không còn coi thường hắn nữa.
Khi mà hắn chính thức trở thành mục tiêu phải bị triệt tiêu.
Lúc đó hắn Đỗ Anh Vũ nên làm thế nào?
Chính vì biết mình không phải là nhân vật vô địch lưu trong tiểu thuyết, hắn càng phải cẩn trọng.
Chậm rãi từng chút một, đặt từng quân cờ sao cho đúng.
Chậm mà chắc, hiện tại hắn có thời gian.
Cố gắng tận dụng những kiến thức ít ỏi về lịch sử thời đại này để chiếm trước tiên cơ.
Chỉ có như vậy hắn mới đảm bảo tương lai luôn có lợi thế.
Chỉ đến khi hắn đại thế đã thành thì dù có bị kẻ khác coi là cái gai trong mắt, hắn dù không đủ thông minh nhưng vẫn có thể dùng thế ép người nha.
“Gánh nặng đường xa!” Đỗ Anh Vũ tự nhủ.
“Cái gì? Xuyên qua làm cá ướp muối, ăn no chờ chết đang là mốt?” Mẹ kiếp đừng đùa, không làm mà muốn ăn thì chỉ có ăn xxx ăn yyy.
Huấn lão sư thật không có lừa chúng ta.
Hơn nữa thế quanh năm chỉ có ăn no chờ chết thì tiểu thuyết còn viết cho ai nhìn.
Đừng nhìn thân phận hắn mà nghĩ hắn muốn làm gì thì làm, quyền lực đi kèm trách nhiệm, quyền lực càng lớn trách nhiệm càng nặng.
Nếu hắn chỉ một lòng làm cá ướp muối, nhất quyết không chịu cố gắng thì không cần chờ đến người khác hãm hại.
Tiện nghi lão cha của hắn không đánh gãy chân hắn mới là lạ.
Dù sao con của chủ tịch vẫn phải kế thừa sự nghiệp của cha hắn phải không nào.
Hắn Đỗ Anh Vũ mai sau tất phải tiếp nhận trọng trách của cả một tập đoàn quyền lực.
Đã trước sau không tránh được chẳng bằng chuẩn bị sẵn từ bây giờ.
Hắn, Đỗ Anh Vũ.
Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất.
Đã không nắm quyền thì thôi, đã nắm thì phải làm kẻ cầm đầu.
Đây chính là con đường hắn chọn.
Ít nhất cho đến hiện tại vẫn là như vậy.
Đỗ Anh Vũ mang đống đồ lúc nãy cất dưới chăn ra.
Gia nhập Hồng Hà thương hội là bước chân đầu tiên của hắn, hắn đã bước được một bước quan trọng.
Tiếp theo là chính đẩy ra đòn thế, các chiêu thức võ công.
Ba vật phẩm trên tay hắn là những năm qua hắn dựa vào lợi thế người hiện đại chế ra.
Là sát khí của hắn.
“Hài tử, trọng trách thay đổi thế giới giao cho ngươi đấy!” Đỗ Anh Vũ yy trong lòng.
- Công tử thứ gì vây?
- A cái này là.....
Đỗ Anh Vũ toan nói thì cảm thấy không đúng, giật mình quay lại nhìn, hốt hoảng kêu:
- Ngươi tại sao lại ở đây.
Hoa Nương đong đưa thân mình, dùng ánh mắt hồn nhiên vô tội nhìn hắn.
- Thiếp thân cứ thế mà vào thôi!
- Ách!
“Thất sách, suýt quên mất tiểu yêu tinh này” Đỗ Anh Vũ có chút hối hận bản thân quá chủ quan rồi.
Hoa Nương vươn tay cướp lấy toàn bộ bảo bối của Đỗ Anh Vũ một cách đơn giản, Đỗ Anh Vũ thì như bị dính định thần thuật đứng chết chân tại chỗ, hắn căm tức nói:
- Ngươi lại dùng thủ đoạn gì đối với ta.
Hoa Nương ngây ngô cười đáp:
- Nào có đâu công tử, chắc hẳn vì quá xinh đẹp, công tử người liền sững sờ...
- Ta sững sờ cái clgt xxx! - Đỗ Anh Vũ hờn dỗi gắt.
Hoa Nương không quan tâm tiểu công tử đang nổi đoà, nàng mạnh chiến lợi phẩm trong lòng hí hửng tìm một chỗ ngồi xuống, rồi mở từng thứ ra xem.
Chiếc lọ đầu tiên đựng một đám hạt tinh thể trắng phải như tuyết, Hoa Nương ranh mãnh dùng ngón tay vét nếm thử một cái:
- Uhm! thật ngọt nha!
Đỗ Anh Vũ cũng hết cách, chỉ có thể dọa dọa nàng.
- Thứ này có độc, ngươi chết chắc.
Hoa Nương híp mắt cười không tin, nàng nói:
- Vậy thứ này tựa như thiếp thân, độc dược ngọt ngào...
Đỗ Anh Vũ làm một dáng vẻ nôn ọe đáp lại.
Sau cũng đành giải thích:
- Thứ này cũng chẳng hiếm lạ, là đường cát, tất nhiên sẽ ngọt.
Hoa Nương tỏ vẻ “ta thừa biết” nhìn hắn không nói gì.
Đường cát thời kì này đã có, nhưng thật sự cũng thuộc hàng hiếm, đặc biệt phương Bắc thuộc về hàng cống phẩm.
Dù sao đường thời kì này làm chủ yếu từ mía, mà mía đường lại là đặc sản của phương Nam miền nhiệt đới, cận nhiệt đới.
Củ cải đường thì phải đến mãi sau này Châu Âu mới sử dụng để chế đường.
Thời đại này dùng nhiều nhất chắc đường đỏ, mà đường đỏ để chuyển hoá thành đường cát trắng với công nghệ hiện tại tổn hao rất nhiều, mãi sau này vào thời Minh có một kẻ gọi Tống Ứng Tinh viết ra cuốn sách Thiên Công Khai Vật, người phương Bắc mới biết cách chế tạo đường trắng đơn giản từ đường đỏ, nhưng đó là chuyện của tương lai nha.
Đỗ Anh Vũ ngoài đường cát còn có đường phèn trắng, hắn gọi là đường băng.
“Ngọt như đường cát, máy như đường phèn.”
Đây là loại sát khí đánh vào giới quý tộc phương Bắc, hắn tin tưởng mặt hàng này tất được ưa chuộng.
Hoa Nương lại mở chiếc hủ còn lại ra, lại một loại tinh thể cát trắng hiện ra, nàng ném thử 1 chút rồi lè lưỡi nhỏ thơm tho, nhăn mặt:
- Ệ! Mặn quá, đây là muối.
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy nàng ăn thiệt thòi nhỏ liền cười, hào phóng giải thích:
- Không sai, đây là muối tinh luyện.
- Muối này thật trắng.
- Hoa có chút ngạc nhiên.
- Tất nhiên, đồ của bản công tử tất là tốt nhất.
- Đỗ Anh Vũ khoe khoang 1 đợt.
Hắn từ lúc xuyên đến đây liền phải dùng loại muối hàng kém, còn quá nhiều tạp phẩm.
Đối với một người xuyên việt như hắn làm sao mà chịu nổi.
Tất nhiên muối trắng là vẫn có nhưng cũng giống như đường, số lượng có hạn.
Kĩ thuật phơi muối thời đại này quả nhiên như hắn nghĩ, còn có nhiều hạn chế thiếu sót.
Đỗ Anh Vũ hắn liền bổ sung thêm vào, vậy là có lượng muối trắng tinh để dùng.
Lúc đầu cũng chỉ dùng để ăn, sau này khi Trần Kình theo hắn, hắn liền biết cơ hội đã đến.
Trần Kình là Bố Hải Khẩu Trần gia người.
Nếu xét thời hiện đại khu vực này chính là Thái Bình đi.
Ruộng muối Diêm Điền là ở Thái Bình nha, kết hợp với chi thức của tương lai, hắn không làm chính là trời tru đất diệt.
Chỉ cần áp dụng cách làm của hắn, đừng nói cung cấp muối cho một Quận, cho một Châu cũng được.
Đường hắn nhắm vào quý tộc thì muối hắn nhắn vào giới bình dân.
Đường cát thắng ở của hiếm thì quý.
Muối hắn lợi thế ở chỗ số lượng ổn định, chất lượng cực tốt mà giá thành cạnh tranh.
Hai nắm đấm cùng vung ra.
Phương Bắc tiếp ta 1 chiêu “La Hán rửa mặt” đi thôi hahaha.
Hoa Nương nhìn Đỗ tiểu công tử ngây ngô cười liền có chút không hiểu sao, cũng chỉ là đường muối thôi mà?
Nàng mở chiếc hộp gỗ còn lại ra, khác với hai chiếc hũ đựng đường muối, trong chiếc hộp gỗ này lại là một vật phẩm hình bánh, rắn chắc có mùi thơm nồng, nàng còn có thể nhìn thấy bên trong còn chứa cách hoa.
Hoa Nương dùng sức cắn thử một cái.
Đỗ Anh Vũ giật mình thon thót, không kịp ngăn cản, “con mẹ nó, nàng là chó hay sao, thấy vật gì cũng phải cắn một cái để kiểm nghiệm.”
Quả nhiên vừa ném thử nàng liền nhổ ra, họ sù sụ rồi ai oán nhìn Đỗ tiểu công tử.
Đỗ Anh Vũ đáp lại nàng bằng ánh mắt “ngươi ngủ xuẩn manh động, trách ta?”
Đỗ Anh Vũ tiến lên, giật khối xa phòng trên tay nàng về, cất lại vào trong hộp, giải thích:
- Vật này không phải dùng để ăn.
Không sai, thứ đó chính là xà phòng.
Đừng nghĩ nhiều, hắn đơn thuần dùng để tắm, mang ra là tiện thể lát dùng thôi, không có suynghĩ sâu xa gì đâu, hắn cam đoan.
Tất nhiên sau một hồi ánh mắt rằng co.
Đỗ Anh Vũ vẫn phải giải thích cho nàng công dụng của khối xà phòng, mắt Hoa Nương liền sáng rực lên, một lần nữa dùng “vẻ đẹp khiến người khác cứng đờ người” của nàng lên Đỗ Anh Vũ, rồi cướp khối xà phòng đi trong ánh mắt ai oán của hắn.
Đỗ Anh Vũ gào thét vô vọng:
- Của ta, lát ta phải dùng.
- Vậy thì lát qua chỗ thiếp thân, chúng ta dùng chung!
Đỗ Anh Vũ ngẫm nghĩ rồi cảm thấy quá mạo hiểm, nữ nhân này quá nguy hiểm, mạng nhỏ quan trọng hơn.
Quả nhiên nàng quang cho Đỗ Anh Vũ một ánh mắt khiêu khích mang hàm nghĩa “ngươi cứ thử xem” rồi quay đít bỏ đi.
Đỗ tiểu công tử lặng im cất đi hai chiếc lọ đựng đường muối, tự bản thân liếm láp tổn thương, miệng an ủi “hảo nam không cùng nữ đấu.”
Thật ra trong nội tâm hắn đã có đánh giá cho công dụng khối xà phòng.
Vật này hắn trước mặt không dùng để đối ngoại.
Hắn thở dài.
Thời đại này, muốn thay đổi nó cần rất nhiều thứ, nhưng thứ quan trọng nhất lại là thứ có giá trị rất thấp.
Là mạng người a.
Nghĩ mà xem, đất đai không đủ có thể đánh chiếm, lãnh địa không đủ có thể mở rộng, nhưng nếu người không đủ thì không thể làm được gì cả.
Dù có đánh được cũng không chiếm được.
Xin lỗi thật ngại ngùng, nhân số không đủ, không có người thủ vệ, yêu cầu “sóc”thêm dân.
Nhân thủ ít, địa bàn rộng, kết quả cuối cùng là sập cả bàn.
Dân số Đại Việt vào thời điểm này ước chừng trên dưới 4 triệu người.
Quá ít, có chút không đủ dùng!
Mà người thời này tuổi thọ cực ngắn, chết nhiều không phải vì chiến loạn, cùng đói nghèo.
Bọn họ chết nhiều vì bệnh tật, vì dịch bệnh, vì vấn đề vệ sinh à.
Muốn gia tăng dân số, trước phải tìm cách cải thiện vấn đề này đã.
Xà phòng khử trùng không nghi ngờ chính là đại sát khí.
Một bánh không đủ, ta có ngàn bánh vạn bánh.
Dùng sức mạnh của chúng tẩy đi một thời đại đi!
Vì một Đại Việt sạch sẽ khỏe mạnh.
Tiến lên đi thiếu niên!
...............
Hoa Nương cầm theo khối xà phòng mà Đỗ Anh Vũ nhận định có thể thay đổi vận mệnh Đại Việt tung tăng tung tẩy trở về phòng, vừa đến nới thấy một người đứng đó chờ sẵn.
Là một nữ nhân.
Nàng chính là Quách Ngọc Như.
Nàng chăm chú nhìn Hoa Nương, miệng cười như không cười, hời hợt nói:
- Sao, không diễn nữa à, ta tưởng người diễn tới nghiện rồi?
Hoa Nương cũng không trở về vẻ vô cảm nữa, nàng mị mị cười nhìn nữ nhân trước mặt, đáp:
- Ta thừa nhận, ta tài nghệ diễn còn kém, mong Quách “cô cô” có thể chỉ giáo nhiều hơn.
Quách Ngọc Như híp mắt nhìn nàng.
Không khí xung quanh chợt băng lạnh xuống.
Hoa Nương cũng không thua khí thế, cười cợt đáp lại nàng.
Quách Ngọc Như trước buông xuống áp lực, nàng nhìn Hoa Nương cảnh cáo:
- Bạch Mị yêu, ta không cần biết ngươi có mục đích gì, nhưng chỉ cần ngươi làm tổn thương hắn một sợi tóc gáy, ta tất cho ngươi hồn phi phách tán! Ngươi biết ta làm được.
Hoa Nương liền to vẻ nhu thuận, ngây thơ đáp:
- Ta biết rồi “cô cô”.
- nàng cố gằn nhấn mạnh hai từ cuối.
Quách Ngọc Như mặc kệ đối phương khiêu khích, quay người bỏ đi.
Hoa Nương híp mắt nhìn theo, lòng nghĩ “cái Quách phủ này quá ngoạ hổ tàng long, bên cạch có Đỗ tiểu công tử giả heo ăn thịt hổ, còn tồn tại một tôn đại thần này, haha thật quá kích thích.”
Nếu Đỗ tiểu tử ở đây, hắn liền giơ tay giải thích, hắn thật không có giả heo ăn thịt hổ.
Hắn thật là heo!