Tại khu cảng thành Hợp Phố.
Chu Bá Thông đánh xe ngựa đưa Đỗ Anh Vũ đoàn người tiến về phía trước, nơi Lâu Thuyền Cá Lồng Đèn của của Mizukune đang đậu ở đó.
Chờ Đỗ Anh Vũ nhóm người nhảy xuống xe, họ Chu chắp tay từ tốn nói;
- Vào đi thôi, ta mang ba vị lên thuyền!
Chu Bá Thông thần sắc bình đạm, khẽ mỉm cười đưa tay ra hiệu xin mời.
Đỗ Anh Vũ gật đầu nhẹ, rồi cùng phía sau hai người là Hoa Nương và Công Đàm cùng nhau bước vào bên trong.
Hôm nay, Đỗ Anh Vũ hắn mới có thể quan sát “lão ngoan đồng” này thật kĩ lưỡng, nói thật tên này cũng chẳng có gì ấn tượng.
Họ Chu cùng Công Đàm tương đối giống nhau ở một điểm chính là ngoại hình bình thường, không có điểm gì nổi bật, chính là cái dạng ném cả 2 tên này vào trong đám đông biển người thì sẽ ngay lập tức mất hút chẳng thể tìm ra.
Chỉ khác nhau ở chỗ Công Đàm ngoại hình cao gầy còn Chu Bá Thông thì mập một chút.
Công Đàm có khuôn mặt như cương thi vô cảm còn Chu Bá Thông khuôn mặt ít nhiều biểu lộ chẳng khác người thường.
Đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Anh Vũ tiến vào bên trong toà lâu thuyền này, đứng bên ngoài hắn đã cảm thấy nó rất lớn nhưng khi tiến vào trong thì cảm giác nó còn lớn hơn nữa, tựa như một toà dinh thự to lớn lênh đênh trên biển vậy.
Lớn đến mức khiên hắn nảy sinh nghi ngờ, chẳng biết đây là thật hay là ảo giác do yêu nữ kia làm ra nữa.
Bên trong cảnh vật cũng không quá mức vàng son lộng lẫy, ánh sáng kim tài tràn ngập như trong tưởng tượng ban đầu của Đỗ Anh Vũ.
Ngược lại bố trí bên trong lại rất trang nhã, có phần mộc mạc, trên thuyền để khá nhiều các loại hình điêu khắc đá gỗ làm vật trang trí, ngoài ra còn có rất nhiều tranh chữ, vài khối cây cảnh bonsai cùng một đám kì hoa dị thảo được treo lơ lửng trên trần.
Nhờ thế mà trên thuyền luôn có tồn tại một hương thơm thảo mộc thoang thoảng dễ chịu.
Đỗ Anh Vũ ngửi một chút rồi nhíu mày, cái loại mùi hương này khiến người ta cứ lâng lâng, cả người dễ chịu thư thái, đối với người khác hẳn sẽ rất thích nhưng Đỗ tiểu tử thì ngược hẳn, hắn không thích cái cảm giác bản thân không thể tập trung được.
Điều đó là quá nguy hiểm!
Chu Bá Thông dẫn đường, đưa nhóm người của Đỗ Anh Vũ tiến vào sâu bên trong khoang thuyền, đến trước một gian phòng ở chính giữa thuyền, Đỗ Anh Vũ nheo mắt nhìn, hắn có thể thấy ẩn hiện bên trong ánh sáng lập loè, đừng bên ngoài mà tai cũng có thể nghe thấy tiếng đàn ca nhạc sáo.
Chu Bá Thông đứng yên cất giọng:
- Thuộc hạ đã mang Đỗ công tử tới, xin được yết kiến!
- Vào đi!
Từ bên trong, một giọng nữ nhân truyền ra, chỉ vẻn vẹn hai từ đơn giản lại khiến Đỗ công tử thần hồn có phần hoảng hốt, trái tim kịch liệt như muốn nhảy dựng lên.
Đây không phải âm thanh manh manh la lỵ thường thấy của Mizukune.
Đây rõ ràng là giọng của một nữ nhân trưởng thành!
Âm thanh này quá mị, nghe như muốn xốp giòn hết cả cốt tủy người ta, phảng phất muốn đem hồn phách đều câu đi mất, mà kỳ lạ chính là, hết lần này tới lần khác nó lại ẩn ẩn mang theo cảm giác uy nghiêm.
Yêu mị cùng uy nghiêm hợp lại cùng một chỗ vừa khiến lòng người mê muội, lại khiến nội tâm bất giác sản sinh ra sợ hãi.
Cửa phòng mở ra, ở bên trong là một nhóm nữ nhân Nhật bản đang nhảy múa, kẻ nào kẻ nấy đều mĩ mạo yêu kiều, bên cạnh các nàng là các nhạc công đang đàn trống nhịp nhàng, âm thanh cùng hình ảnh hoà quyện với nhau khiến nơi đây như thể là một bữa tiệc chốn cung đình.
Ở phía chủ vị, một thân ảnh uyển chuyển đang nằm nghiêng trên đệm, bàn tay nhỏ chống cái trán, mắt nàng nhắm nghiền, khi nhóm người của Đỗ Anh Vũ tiến vào bên trong thì nàng mới từ từ mở mắt.
Một bên con ngươi đỏ như Hồng Ngọc của nàng thật quá bắt mắt.
Nữ nhân khoác bộ kimono màu đen thêu hoa anh đào sắc đỏ, phía trên trang trí đủ loại trang sức Ngọc ngà khiến nó càng trở nên cao nhã.
Gọi là khoác vì nó vừa đúng chỗ cần lộ liền lộ.
Thân thể nằm ngang khiến dáng người nàng thêm phần lả lướt quyến rũ, núi non phập phồng khiến nam nhân nào nhìn thấy cũng cảm thấy thần hồn rạo rực.
Duy Đỗ Anh Vũ ngoại lệ!!
Chuyện cười! — QUẢNG CÁO —
Không nói đến chuyện hắn thân thể còn chưa thành niên thì chỉ tính đến kinh nghiệm, hắn đã hơn hầu hết tất cả mọi người trong cái thời đại này.
Hắn đã từng có một ổ nhớ full cứng đủ các thể loại từ Âu đến Á, đặc biệt loại đến từ Nhật Bản càng chiếm phân nửa, từ thanh thuần cho đến thục phụ, từ ý tá cho đến cảnh quan...!hắn đều đã thưởng lãm qua.
Khả năng trí nhớ lưu giữ càng khiến cho hắn nhớ như in mọi thứ, thỉnh thoảng rảnh rồi hắn còn vận dụng trí nhớ để “xem lại” có vơi đi nỗi nhớ nhà.
Tất cả những thứ đó khiến Đỗ Anh Vũ cảm xúc đã được rèn luyện như thép, chút mị hoặc này chỉ là chuyện vặt vãnh.
Đang yy tự sướng, từ đằng sau, Hoa Nương giọng nói có phần u oán gọi tỉnh hắn:
- Công tử! Mũi ngươi chảy máu kìa!!
Hắn giật mình, vội lấy tay xoa xoa mũi, thấy vệt máu đỏ thì lại càng hoảng hốt;
“Con mẹ nó!”
“Sai ở chỗ nào rồi?!!”
...
Khách đến! Đám vũ nữ nhạc công bị một cái phất tay liền lục đục rút lui, nữ nhân đang nắm thoáng nhìn qua đám người, ánh mắt nàng dừng lại trên người Đỗ Anh Vũ, mị tiếu hiển lộ, nàng ngọt ngào nói:
- Sao vậy Đỗ công tử? Ngươi cũng không phải lần đầu nhìn thấy bộ dạng này của bổn cung, cũng không cần thiết phải phản ứng mạnh đến vậy chứ?
Vừa nói nàng vừa vươn mình ngồi dậy, ánh mắt vẫn chăm chăm nhắm vào Đỗ Anh Vũ, đầy khiêu khích.
Đỗ tiểu tử khẽ nhún vai, thần sắc biểu lộ bình thản, tự nhiên đáp:
- Cô nương nói đùa, ta là bị dị ứng với hồ ly, chảy máu mũi chỉ là phản ứng bình thường chẳng có gì lạ!
- Thật không? - Nữ nhân nheo mắt, khí thế tự nhiên thay đổi, từ mị hoặc yêu nữ chuyển thành không giận tự uy nữ vương, uy thế của nàng khiến đám người trái tim bỗng nhảy lên một nhịp.
Đỗ Anh Vũ theo bản năng khi bị uy hiếp liền nhảy ra đằng sau, nấp sau mông Hoa Nương cùng Công Đàm, điệu bộ rất đáng ăn đòn, nhe răng, lẩm nhẩm nói không thành tiếng.
Từ khẩu hình miệng của hắn có thể lờ mờ đoán ra được hắn nói “Yêu nữ! Ta có bảo kê! Tới cắn ta?!”
- Ồ! Ngươi không phải nói ngươi bị dị ứng với hồ ly sao? Nàng không phải sao? - Nữ nhân nhìn họ Đỗ, giọng nói lạnh băng.
- Ta bị dị ứng với tất cả hồ ly trừ nàng, làm sao? Không được?! - Đỗ Anh Vũ thua người không thua khí thế, vẫn tiếp túc đấu võ mồm.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ, tia lửa từ trong ánh mắt bắt ra toé loe.
Sau một hồi hằm hè, đôi bên mỗi người nhường nhau một chút, Đỗ Anh Vũ điệu bộ tự nhiên như ở nhà, thoải mái ngồi xuống đệm ngồi, nhìn nữ nhân trước mặt, hắn thắc mắc hỏi:
- Ta vẫn nên gọi ngươi là Mizukune hay là nên gọi là Tamamo no Mae ( Ngọc Tảo Tiền) đây?
Nàng mỉm cười, tỏ vẻ không quan trọng đáp:
- Thế nào cũng được, đều là bản cung!
- Vậy gọi...!Đát Kỷ thì sao? - Đỗ Anh Vũ chớp chớp đôi mắt, mỉm cười hỏi.
Không khí mới bình ổn chưa được bao lâu ngay lập tức lại như đóng băng lại, nữ nhân ánh mắt lập lờ sát khí nhìn hắn, cười như không cười nói:
- Ngươi có thể gọi thử?
Kinh nghiệm hai kiếp làm người dạy Đỗ Anh Vũ biết rằng không nên giỡn quá lố kẻo lại giỗ quá lớn, hắn hơi hắng giọng một chút, cười cười nói:
- Vẫn là Mizukune đi! Gọi đã quen rồi, không biết Mizukune tiểu thư gọi tiểu tử đến đây có việc gì?
Mizukune hừ lạnh một tiếng, đáp: — QUẢNG CÁO —
- Ta chỉ muốn hỏi Đỗ công tử, thành Hợp Phố....!ngươi rốt cuộc muốn lấy hay không? Ta kiên nhẫn là có hạn!
Đỗ Anh Vũ mỉm cười, hoà hoãn nói:
- Mọi chuyện khỏi thể vội vàng được Mizukune tiểu thư, thời cơ vẫn còn chưa tới!
- Thật lề mề! - Nàng thấp giọng mắng một câu, xong rồi vỗ vỗ bàn tay ra hiệu.
Nghe thấy hiệu lệnh, gã Đông Doanh võ sĩ thân cận của nàng từ bên ngoài tiến vào, bên cạnh còn dẫn theo một tên võ quan tuổi ngoài 30, mặt dơi tai chuột, bộ dạng lấm lét, từ phục trang áo liền biết tên này hẳn là một võ quan Tống quốc.
Gã võ quan này vừa thấy Mizukune liền tại chỗ quỳ xuống, cố ức chế hoảng hốt nói:
- Triệu...!Triệu mỗ gặp qua Cung Chủ!!!
Đỗ Anh Vũ đưa mắt nhìn Mizukune, biểu lộ chẳng hiểu ra làm sao, nữ nhân cười nhạt, hướng về tên mới tới hất cằm, lạnh giọng nói:
- Triệu thống lĩnh, giới thiệu qua một chút về bản thân cho vị tiểu công tử này nghe đi!
Gần như ngay tức khắc, gã này liền chắp tay, hướng về Đỗ Anh Vũ đường hoàng nói:
- Tại hạ Triệu Sầm, là Hợp Phố thành Thống Binh, gặp qua công tử!!!
- Cái này là...?! - Đỗ Anh Vũ có chút ngơ ngác, nhìn Mizukune biểu lộ thắc mắc.
Mizukune toàn thân ý vị lười biếng, nàng chỉ qua loa giải thích.
Thành Hợp Phố là một huyện, quan lại tự nhiên có Huyện Lệnh đứng đầu, ngay bên dưới có Huyện Thừa chủ chính, Huyện Uý chủ binh mà tiếp ngay bên dưới Huyện Uý chính là các Thống Binh.
Tên họ Triệu này cũng là một trong số đó, hằng ngày các Thống Binh ra chia ca để tuần tra, nếu có sự trợ giúp của một tên Thống Binh, hoàn toàn có thể nhờ hắn trong ca trực lén lút mở cổng thành.
Như vậy là không cần phải chơi công thành chiến.
Mizukune nói qua một chút rồi nhàn nhạt hỏi lại:
- Ngươi là sợ đông sợ tây, sợ công thành thiệt binh, nay ta có tay trong có thể mở cổng thành giúp ngươi, ta hỏi ngươi có dám đánh hay không?
Đỗ Anh Vũ cân nhắc một chút rồi khẽ lắc đầu, không chờ đối phương lên tiếng hắn đã nhanh nhẩu nói trước:
- Mizukune tiểu thư! Chiếm thành không khó, giữ được mới khó! Ta ngược lại có một kế hoạch...!vốn không dám chắc lắm nhưng khi nhìn thấy Triệu Thống Lĩnh ở đây, ta cảm thấy là có thể thực hiện được, tiểu thư có muốn nghe hay không?
Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt thâm trường, một lúc sau thì nói:
- Ta...!là đang nghe đây!
Đỗ tiểu tử mỉm cười, hắn đưa mắt nhìn đám người xung quanh nàng, đặc biệt là tên Triệu thống Lĩnh, thân thái tưng tửng, không vội vã nói ra.
Đã hiểu ý của kẻ đối diện, Mizukune phất tay cho đám người đi ra ngoài trước rồi quay sang hỏi Đỗ Anh Vũ.
- Hiện tại thì có thể nói được rồi chứ?!
Đỗ Anh Vũ gật đầu, uống một ngụm nước, rồi híp mắt nói:
- Ta có một ý nghĩ to gan....
*
Khoảng hơn một canh giờ sau, Đỗ Anh Vũ cùng Hoa Nương, Công Đàm rời khỏi Lâu Thuyền.
Trước khi đi hắn vẫn còn cố quay lại hỏi MizuKune một câu:
“Tại sao ngươi lại muốn chiếm Hợp Phố đến vậy?!” — QUẢNG CÁO —
Hắn nhận được từ nàng một câu trả lời không thể tin nổi, nàng nói:
“Nơi này Ngọc Trai chất lượng rất tuyệt! Ta thích!”
Mẹ kiếp!
Chị hai à!
Ta phục cái lý do của ngươi rồi, con mẹ nó, thật đủ bá đạo.
Cổ nhân có câu “mang Ngọc có tội!”
Thành Hợp phố bị nữ nhân này nhắm vào chỉ vì Ngọc trai chất lượng tốt đẹp?
Ngươi dân nơi này thật đúng là thừa đen đủi đủ bi ai!
Những gì cần phải nói hắn đều đã nói, yêu nữ Nhật Bản này có chịu nghe hắn hay không thì tuỳ nàng, Đỗ Anh Vũ xưa nay vẫn vậy, hắn không chơi theo phong cách của kẻ khác, hắn là có cách chơi của riêng mình!
Ngày hôm sau...
Đỗ Anh Vũ tỉnh dậy rất sớm, Hoa Nương giúp hắn sửa soạn hành trang, Công Đàm cũng đã đứng chờ ngoài cửa, vừa thầy tiểu Công tử xuất hiện liền không nói năng nhiều, đi theo hộ vệ phía sau.
Trước lúc xuất hành, Đỗ Anh Vũ căn dặn Hoa Nương chú ý Mia, hiện tại Tây Vực thiếu nữ chưa nên sớm xuất hiện trước mặt mọi người.
Dứt lời, hắn liền mang theo tên cận vệ đi tới kho hàng tại bến cảng.
Ở nơi đây, Lý Sư Sư cùng nam trang Hổ Tam Nương đã có mặt từ sớm, phía sau các nàng là 8 tên hộ vệ võ sĩ lực lưỡng cùng một đoàn nhân mã tiền hộ hậu ủng.
Hỏi ra mới biết đám người này đến từ Hỗ gia tiêu cục, bọn hắn là cùng Lý Sư Sư xuất phát cùng nhau, chỉ là đến Hợp Phố chậm hơn các nàng nửa ngày mà thôi.
Nay Đỗ Anh Vũ muốn vận chuyển hàng của hắn mang đi, dùng đoàn người Hỗ Gia thì không gì có thể thích hợp hơn.
Đỗ tiểu tử nhìn đám người lực lưỡng khuân từng hòm hàng của hắn trong kho mang ra rồi chất lên xe ngựa, sau rồi ánh mắt lại hời đảo sang bên cạnh, nhìn tuyệt mĩ Lý Sư Sư, hắn cười nói:
- Lý tỷ! Chuyến vận tiêu này...!xin chiếu cố nhiều hơn! Ha ha.
Lý Sư Sư ôn nhu cười một tiếng, dịu dàng đáp:
- Là cùng nhau chiếu cố!
Hàng hoá rất nhanh chất đống lên xe, Hỗ Tam Nương lúc này vung mình ngồi lên trên ngựa, hướng về đám thuộc hạ cao giọng hô lớn:
- Vận Tiêu! Xuất phát!
Nói xong, nàng liền vung roi thúc ngựa đi đầu, hiển nhiên tiểu nương tử rất thích công việc này.
Đỗ Anh Vũ thì ngồi trong xe ngựa cùng với Lý mĩ nhân ở phía sau.
Mùi thơm của nữ nhân thoảng qua mũi, mĩ nữ gần sát bên nhưng Đỗ Anh Vũ thân tựa như Liệu Hạ Huệ không chút mảy may động lòng.
Hắn là đang bận lòng chuyện khác...
Đỗ Anh Vũ lúc này có chút ngóng chờ cũng có phần lo lắng về địa phương mình sắp tới.
“Mặc kệ thành bại, Thành Nam Ninh ta là vẫn phải đi một chuyến!” - Hắn nghĩ thầm trong đầu..