Tiếng tù và trong đêm tối ngân lên những âm thanh thanh lãnh, trầm đục.
Tráng binh của Lưu Kỷ nhìn thấy kỵ binh gặp khó liền nhanh chóng xông tới, nhân cơ hội tốt mà áp sát đám người này.
Chiến sự xoay chuyển trong chớp mắt, có những kẻ mới phút trước còn là kẻ đi săn nhưng trong tích tắc lại bị biến thành con mồi, thật đúng là biến ảo khó lường.
Tráng binh quân đội bất ngờ quay xe, Lưu Kỹ ra lệnh có thuộc tướng xuất lĩnh gần hai trăm thương bộ binh làm quân tiên phong chân đạp đại địa, xông tới đám kỵ binh phía sau.
Bản thân lão cũng xách đao đi lên tuyến đầu.
Ở ngay phía sau, nhóm cung tiễn thủ cũng hơi khom người, nâng lên cung nỏ, liên tục xạ bắn yểm trợ cho đoàn người tiến lên.
Những mũi tên mang theo những tiếng xé gió gào thét thê lương, lại một lần nữa găm một số gã kỵ binh xấu số.
Tỉ lệ bắn trúng mục tiêu không cao nhưng mục đích uy hiếp quân địch liền đủ.
Hiện tại bản thân Tần Duyên lúc này lòng cũng đang rối như tơ vò.
Trên chiến trường quân sư lên kế hoạch, nhưng sử lý tình huống, biến số như thế nào lại là việc của tướng lĩnh.
Bản lĩnh của Tần Duyên đối với việc này không được đánh giá cao cho lắm, nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải là lúc để cho hắn phân trần phục hay không phục, xử lí cái thế khó này mới là việc hắn cần phải làm ngay lập tức, nhìn về phía trước mắt quân địch đã tới gần, nếu còn không phản ứng thì lần này tiêu chắc.
Quá nhiều hố ngựa khiến trong nhất thời kỵ binh của Tần Duyên bị kẹt tại một chỗ, nếu có thúc ngựa đi thì cũng có thể thong thả mà đi, nhưng kỵ binh không được chạy thì chẳng khác nào một những cái bia tập bắn sừng sững đứng đó.
Không thể tiến lên vậy chỉ có thể lui lại bảo toàn binh lực.
Vung người lên ngựa, Tần Duyên nhanh nhẹn ra lệnh cho đám kỵ binh còn lại:
- Tất cả! Lui lại ra phía sau, lui...
Mục đích rất đơn giản, chỗ này đánh không được thì lui lại tìm một cơ hội khác, hắn thật không tin tất cả khu vực này đều có hố ngựa.
Kị binh điểm mạnh còn là vì có sự cơ động, đánh không được liền chạy, đám quân bộ làm sao có thể đuổi kịp.
Chỉ là hắn không nghĩ tới một việc.
Đó là khi hắn cao giọng hò hét ra lệnh thì đã có một kẻ chú ý đến hắn.
Lưu Kỷ lão nhân dùng ánh mắt diều hâu của mình chăm chăm nhìn vào gã người Hồ, khỏi biết hắn chính là chỉ huy của đám kỵ.
binh nước Tống lần này liền ngay lập tức phản ứng.
Trong bóng tối, lão nhân khoác trường bào màu đen, hai tay xách theo một thanh đại đạo to lớn quét đất mà đi, cả người phi như bay đột kích về phía Tần Duyên.
Ngay khi khoảng cách hai người chỉ còn vài bước chân thì Tần Duyên mới nhận ra mình đang bị săn đón.
Tình huống đột ngột diễn ra cùng với việc tốc độ của đối phương quá nhanh làm cho họ Tần lúc này muốn phản ứng cũng không còn kịp nữa rồi, bản thân hắn cũng bị đối phương kích thích, huyết khó trào dâng, chiến ý xông lên tận trời, gầm giọng quát:
- Đến a!
Hắn ngồi trên lưng ngựa, hít sâu một hơi, âm thầm vận sức, khi thấy bóng đen lao tới trước mặt thì ngay lập tức liên tiếp đâm ra 3 thương.
Thương pháp họ Tần nhìn chung cũng không tệ, thương pháp đơn giản, bớt màu mè biến hoá, tăng về thực dụng, 3 thương liên tiếp ngắm rất chuẩn đâm vào đầu, ngực, bụng của kẻ địch, gần như khoá hết đường tấn công của Lưu Kỷ, buộc lão phải chuyển từ công về thủ.
Ý tưởng là có nhưng khả năng lại có hạn, tốc độ xuất thương của Tần Duyên kém Lưu Kỹ một bậc, mà thân pháp của Lưu Kỷ so với Nông Chí Cường cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Mũi thương ba lần đâm tới đến cái bóng của Lưu Kỷ cũng không thể chạm vào.
Ngay khi mũi thương gần tiến sát tới thì lão nhân bất ngờ vung người bật mạnh, nhảy lên giữa không trung, hai tay xách đao tựa như thế nhu đạo quật người qua vai, vận lực bổ thẳng xuống!
Thanh đại đao bị lực lượng của lão uốn đến con veo, âm thanh xé gió khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Tân Duyên mí mắt căng ra, gần như ngay lập tức, thu về trường thương, dùng hai tay nâng lên cao, chắn ngang trước mặt, đón lấy đao phong khủng khiếp đang bổ xuống.
“Đang!”
— QUẢNG CÁO —
Một tiếng vang giòn tan, thanh âm vũ khí va chạm phát sinh ra tiếng lanh lảnh xuyên qua đám kỵ binh còn đang bận hô hoán ngược xuôi.
Bản thân Tần Duyên lúc này cảm giác được thế nào gọi là thái Sơn áp đỉnh, xương cốt hai bên bả vai như như muốn vỡ vụn, nhịn không nổi thổ ra một ngụm huyết.
May mắn ngọn thương hắn dùng là thiết thương, nếu cán thương bằng gỗ hẳn là đã bị chẻ ra làm đôi.
Nhưng một chiêu liền đủ phần ra cao thấp, Tần Duyên biết rõ bản thân không phải đối thủ của kẻ trước mặt, một vàng hô hoán:
- Người đâu! Người đâu! Nhanh giúp ta một tay...
Đứng gần bên cạnh hắn, một vài tên tâm phúc vội vã chạy tới, kinh hô:
- Đừng hòng làm hại chủ tướng của ta!
Vừa nói vừa đâm thương về phía Lưu Kỷ, lão Lưu lúc này đôi chân đã tiếp đất, nhận thấy thương thế phóng tới thì không nhiều lời, múa đại đao xoay vòng, chuyển từ bổ địch sang thành quét ngang, lưng lão hơi khom xuống, né qua hai mũi thương đang đâm tới, cùng lúc đó đao trong tay lão quét ngang, chặt chân ngựa!
Tân Duyên thấy thuộc hạ đến cứu giúp mới thở ra được một hơi, vừa muốn tranh thủ cơ hội thúc ngựa lui ra sau thì đã thấy hai tên thuộc hạ ngã ngựa, xong tận tất chứng kiến bọn hắn lần lượt bị một ánh đao Quang lướt qua, bêu đầu tại chỗ thì miệng há hốc ra.
“Nhanh như vây!?!” Biết rõ thuộc hạ không phải là đối thủ của tên dóc nhưng một hiệp cũng không cản nổi có phải quá chênh lệch rồi không?
Khi hắn thấy lão nhân quái vật kia ánh mắt lại một lần nữa dừng trên thân thể mình liền kinh hãi, không dám nghĩ nhiều, ngay chóng quay ngựa bỏ chạy.
Chỉ là muốn ngựa quay đầu, rồi tăng tốc cũng cần có thời gian, mà trong khoảng thời gian đấy đã kịp cho Lưu Kỷ gia tốc, bám lấy ngay tại phía sau rồi.
Họ Tần thấy tình huống có biến cũng ngay lập tức phản ứng lại, gã xoay người ra đằng sau, đột ngột đâm ra một hồi mã thương.
Chiêu này đã từng giúp hắn giết không biết bao nhiêu tên Tây Hạ binh tướng năm đó, nhưng Lưu Kỷ xét về kinh nghiệm so với họ Tần chỉ hơn không kém, lão đã sớm chuẩn bị từ trước, vừa thấy tên kia xoay người liền biết hắn định làm gì, lão nhân nhanh nhẹn nghiêng người sang một bên, lách qua được mũi thương đâm tới, cũng đồng thời vung đao chém thọt một bên chân sau của ngựa.
Chiến mã bị chặt chân, đau đớn hí lên một tiếng dài rồi mang theo chủ nhân phía trên lưng đồng loạt ngã xuống đất.
Một tiếng “Rầm” lớn vọng ra, xung quanh bụi đất mù mịt, bản thân Tần Duyên ngã cùng với ngựa, một bên chân bị thân ngựa đè lên, kẹt cứng, có vẻ như cũng đã gãy rồi.
Thương trên tay hắn cũng văng ra xa, họ Tần cố nén đau đớn, muốn vươn mình bắt lấy thế nhưng bản thân bị kẹt, khoảng cách chỉ còn một gang là bặt được thế nhưng hắn với cách nào cũng không sao với tới được.
Quay đầu về phía trước, trong đám bụi mờ có một bóng đen xuất hiện, lão nhân không cho hắn có cơ hội chuyển mình hay tóm lấy vũ khí, khí thế tựa như hổ vồ mồi mà phóng tới.
- Ngươi...
Tần Duyên chỉ kịp kinh hô lên tiếng rồi hắn cảm một trận đao Quang lướt ngang qua cái cổ.
Đầu người bắn lên lên không trung, đảo loạn vài vòng rồi va chạm với mặt đất.
Lưu Kỷ lão nhân lúc này mới dừng lại, thoáng thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân đúng là đã già.
Nếu là 30 năm về trước loại tiểu tốt nhãi ranh như Tần Duyên lão chỉ cần một đao là đủ, nào cần mất nhiều thời gian như thế này!
Nhưng chí ít cảm giác lại được chiến đấu cũng không tệ, ít nhất lão vẫn giữ lại cho mình được phong cách chiến đấu đặc trưng năm nào, không bị thui chột theo năm tháng.
Đột nhiên lúc này lão lại nhớ tới một vị cố nhân năm nào.
Lão đại của hắn, Lý Thái Uý năm đó từng đối với l Lưu Kỷ cười mắng rằng:
“Phong cách chiến đấu của ngươi không giống võ tướng, ngược lại càng giống sát thủ hơn.
Lực đạo của ngươi bẩm sinh hơn ngươi, chuyên dụng đại đao, lúc nghĩ đến việc có một tên sát thủ rong ruổi đại đao chuyên đi ám sát người khác trên chiến trường thì đúng là ha ha, Lưu Kỷ à Lưu Kỷ, ngươi đúng thật là một đóa kỳ hoa của Đại Việt!!”
Nghĩ đến chuyện xưa, lão nhân không tự chủ bật cười, đầu lão hơi ngẩng lên, nhìn ánh trăng mờ, cảm tưởng như cố nhân đang nhìn!
Vừa lúc xung quanh, Tráng nhân đội ngũ cũng đã áp sát tiến tới, kỵ binh không có chỉ huy liền trở nên rối loạn, hai phe tại chỗ va vào nhau, tạo nên một tràng cảnh hỗn loạn chiến đấu.
...
Ở một nơi khác trên chiến trường.
— QUẢNG CÁO —
Mặc cho trời đất tối đen như mực, nhưng Nông Chí Cường lúc nhìn thấy phía đằng xa Tráng binh người tới hắn liền là ai vừa bắn tên cứu hắn.
- Tế Ti đại nhân...!- Hắn có chút thẫn thờ, lẩm nhẩm trong miệng.
Hình ảnh một lão nhân già nua, kẻ mà hắn coi không khác gì cha ruột hiện lên trong đầu hắn, lời nói năm xưa của Lưu Kỷ lại văng vẳng bên tai, năm đó lão đã từng nói với hắn thế này:
“Trên chiến trường ai cũng có thể chết, kể cả ngươi, mặc cho ngươi võ nghệ cao cường, sức một người có thể giết 10 người, giết trăm người, cũng chẳng thay đổi được chiến cuộc!”
“Chỉ có một vị hợp cách chủ tướng, dẫn theo binh đoàn của mình sống sót trên chiến trường, chỉ huy thật tốt bọn hắn mới có cơ hội biến nguy thành an, giành đến chiến thắng!”
“Người thắng sẽ sống, kẻ thất bại sẽ chết, ranh giới rất mong manh, lúc đó càng phải tỉnh táo!”
“Có những lúc phải tự đưa mình vào chỗ chết mới mong tìm ra được đường sống.”
“Trước lâm cửa tử, sau mới hậu sinh!”
“Nhớ lấy, nhớ lấy!”
Một loạt lời răn dạy của Lưu Kỷ như điện chớp xoẹt qua não bộ của Nông Chí Cường khiến hắn bản thân như bừng tỉnh, miệng không ngừng lẩm nhẩm “đúng vậy, đúng vậy” hệt như một kẻ tâm thần.
Ánh mắt hắn của quay ngược trở lại.
Nhìn về hướng đám người mà hắn dẫn theo trong đợt tập kích lần này.
Bọn hắn vẫn còn đang kẹt lại ở phía doanh trại của đối phương.
Đám người này đang cần hắn chỉ huy!
Không còn thì giờ để suy nghĩ nhiều nữa, Nông Chí Cường mặc kệ thương thế, hướng về Tráng nhân tàn quân số lượng không còn nhiều xung quanh mình, giọng như sấm rền vang quát tháo:
- Chúng ta trở lại, cứu các huynh đệ! Ta mang bọn hắn đến đây, tuyệt sẽ không bỏ bọn hắn ở lại!!
Nông Chí Cường muốn làm theo lời dạy bảo của Lưu Kỷ năm nào.
Hắn muốn tìm đường sống trong chỗ chết!!
Đám Tráng binh xung quanh hắn lúc này cả người ai nấy đều đã thấm mệt, kẻ nào cũng toàn thân đều là máu...
Thế nhưng khi nghe việc thủ lĩnh muốn quay trở lại cứu đám người còn đang mắc kẹt lại bên trong, đám người đảo mắt nhìn nhau, rất nhanh nhất trí, tất cả đều không nói hai lời, hung hăng nâng lên đao kiếm, một mực hưởng ứng:
“Đi! Đi cứu huynh đệ của chúng ta!”
“Chúng ta theo Thủ Lĩnh đến cùng!”
“Theo Thủ lĩnh đến cùng!”
“Người Tráng! Không có kẻ hèn nhát!”
“...”
Nông Chí Cương ngửa đầu lên trời ha hả cười to!
Sau một hồi thì cúi xuống, ánh mắt hắn híp lại, sắc bén như dao kết hợp với mặt mày hung ác, tay hắn vác đại đao xung phong đi đầu khiến cho đám Tống binh đứng xung không tự chủ được mà đồng loạt lùi lại.
- Các anh em! Cùng ta đi tìm chết! Giết!
- Giết!
Họ Nông mang theo chục tên thân binh, một lần nữa đánh xuyên qua Tống binh đội ngũ, lao về phía biển lửa.
Giờ này khắc này, Nông Chí Cường cỗ thân thể to lớn tại trong mắt đám Tống quân liền giống như Quỷ Thần từ dưới cửu tuyền địa ngục chui ra, hướng về bọn hắn điên cuồng, hung ác nhào tới, thanh đại đao trong tay hắn không khác gì Câu Liêm của thần chết, mỗi lần vung xuống đều gạt đi mạng người tựa như gạt cỏ khô.
— QUẢNG CÁO —
Đám Tống binh nhìn thấy hắn lao tới đều sợ đến mất mật, yếu ớt chống lại nhưng không thể cản nổi thế công của con trâu mộng này.
- Ngăn hắn lại! Mau tiến lên cho ta, chặn tên man nhân này lại!! - Một gã chỉ trong đám Tống Quân liên tục gào thét ra lệnh.
Chỉ có điều hắn không nhận ra cách nói chuyện của mình đã không còn lưu loát.
- Cản đường ta! Nhận lấy cái chết!!
Nông Chí Cường giọng nói gầm vang, vọng tới đám người Tràng đang bị kẹt lại phía sau, khiến bọn hắn vốn bị kẹt trong tuyệt vọng dường như bừng tỉnh.
Đám Tráng binh bị mắc kẹt này khi thấy Nông Chí Cường dẫn người trở lại sĩ khí lại một lần nữa bạo tăng, thi nhau gào thét:
“Thủ lĩnh trở lại, thủ lĩnh trở lại!”
“Ta biết mà, thủ lĩnh không bỏ rơi chúng ta!”
“Vì thủ lĩnh, chết không hối!”
“Anh em! Giết!”
“...”
Việc Nông Chí Cường mang người giết trở lại khiến đám Tống Binh trong nhất trời không thể chuyển dịch đội hình mà vẫn phải kẹt ở lại để áp chế đám người này.
Trên chiến trường, chỉ cần một chi tiết cũng ảnh hưởng đến chiến cuộc, bản thân Lưu Kỹ cũng vì Nông Chí Cường mà bắt buộc phải ở lại chỉ huy đám người, họ Lưu nhìn thấy gã to xác thân thể thương thế chồng chất nhưng vẫn long sinh hoạt hổ thì miệng không khỏi thầm chửi một tiếng “thằng chó này cầm tinh con gián sao?”
Ánh mắt Lưu Kỹ lại nhìn về phía hậu doanh quân mình lúc này, toan muốn hô hoán Cao Thịnh gượm một chút, nhưng họ Cao hiện tại đã sớm hành động, khoảng cách đã quá xa khó có thể truyền tin...
Và có vẻ như càng lúc càng xa hơn!
Lại nói, ở mỗi một góc độ sẽ có những cách nhìn khác nhau.
Ánh nhìn của Cao Thịnh luôn tập trung vào cánh quân của Lưu Kỷ, mà bản thân họ Cao góc nhìn hoàn toàn không biết biết kỵ binh đang gặp trở ngại, hắn chỉ nhìn thấy Tráng quân bắt đầu xê dịch đội hình, nghĩ quân địch đã bị kỵ binh quấy loạn lòng liền mừng rỡ, cảm thấy thời cơ đã tới liền liên tục hò hét ra lệnh:
- Quân địch đã loạn, nhanh tấn công!
- Rõ!!
Chủ tướng có lệnh, tự nhiên bộ tốt phải theo, không cần chờ đợi Đao Thuẫn binh di chuyển đội hình, Thương binh cũng cung nỏ tự khác xông trận đi đầu.
Ở sâu phía bên dưới, Lưu Kỹ khi nhìn thấy Cao Thịnh bắt đầu đẩy nhanh đội hình tiến lên thì sắc mặt đại biến, trong lòng bỗng dưng có cảm giác không tốt.
- Con mẹ nó! Họ Cao? Ngươi làm cái quái gì vậy?! - Lưu Kỹ nghiến răng chửi thầm.
Tống Quân mạnh về lập trận, nếu trận địa không được lập hoặc lập trận không phù hợp sức chiến đầu liền giảm sút đáng kể.
Trận địa thông thường vẫn sẽ luôn ưu tiên là phương trận hình khối cơ bản, giữa các khối sẽ luôn là các Thuẫn binh đứng đầu, thương binh xếp so le ở phía sau, cung tiễn thủ dạt sang cánh để tiện có việc lên xuống, tiến lui.
Thế nhưng lúc này Đao Thuẫn binh cùng một nhóm thương bộ binh vẫn còn đang bận áp chế tàn quân của Nông Chí Cường, nhất thời là không thể xoay chuyển đội hình được.
Mà ở phía hậu doanh Cao Thịnh thì cho rằng thời cơ đã tới, không chờ xếp đội, ngay lập tức để cho cung tiễn thủ cũng thương binh tiến lên đánh cánh quân của Lưu Kỷ.
Thế này chẳng khác nào tự chia cắt đội hình, khéo giãn khoảng cách giữa các tuyến của Tống quân.
Nếu lúc này có một nhánh quân nào của quân địch có thể từ một bên cánh xộc thẳng vào chính giữa, chia cắt Cao Thịnh cùng Lưu Kỹ hai cánh quân thì Tống binh chắc chắn sẽ lâm vào rối loạn.
“Hẳn là sẽ không có chứ?!!” Lưu Kỹ cắn răng nghĩ thầm, trong lòng vừa chửi Cao Thịnh, vừa âm thầm cầu may!.