Hắc nguyệt phong cao!
Quả là một đêm thích hợp để....
Viếng chùa.
Đỗ Anh Vũ nhóm ba nhẹ nhàng xâm nhập vào Vô Ưu Sơn tự địa giới khu.
Ngôi chùa lúc này tuyệt nhiên không một bóng người.
Mùi hoa Đại vương trên đất, trên những bậc thang như dẫn người ta vào chốn tiêu diêu thanh tịnh.
Không gian tĩnh mịch tựa như không.
Quá yên ắng, khiến lòng người có chút bất an...
Chẳng mấy chốc, Đỗ Anh Vũ nhóm ba người đi qua những bậc thang đá, tiến vào trung tâm của tòa sơn tự.
- Công tử, nơi này có vấn đề, có phải quá an tĩnh rồi không?
Trần Kình quay ra hỏi Đỗ công tử.
Ba người nói là lén lút xâm nhập nhưng kì thật cũng chẳng tận lực che giống hành tung, một đường chính diện đi tới.
Đỗ Anh Vũ con hàng này còn một thân bạch y phiêu diêu dạ hành, trong đêm tối nhảy nhót còn có chút bắt mắt.
Vậy mà đi một hồi từ lúc đó đến giờ cũng không thấy có ai nhảy ra ngăn cản hay tiếp đón, chỉ duy nhất một sự an tĩnh không tiếng động cứ như thể nơi này là một hoang tự vậy.
Đỗ Anh Vũ đang nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ thì phía trước bỗng có tiếng xột xoạt.
Ba người nhanh chóng núp sang bên một bên, giương mắt quan sát nguồn gốc của âm thanh phát ra.
Chỉ thấy đằng trước mông lớn mông nhỏ hai tên ăn mặc hệt như đạo tặc, lén lén lút lút lên chùa.
Hai tên này quân áo kì quái nhìn vừa giống thư sinh, lại vừa giống tên ăn mày, mặt che lại bởi thứ gì đó nom như giẻ rách, đúng một dạng dân nghiệp dư từ đầu tới chân.
Đặc biệt có một gã thể hình tựa như Trần Kình nhưng đóng giả làm thư sinh vậy, Đỗ Anh Vũ ngoái đầu nhìn lại gã thủ hạ, lòng tưởng tượng đến Trần Kình vào một đêm trăng thanh gió mát, trong một bộ bạch y thư sinh, tay cầm quạt giấy phe phẩy, đứng trên thuyền mở miệng rộng ngâm tụng thơ văn.
Ách! Hình ảnh quá đẹp đẽ tựa King Kong hí Điêu Thuyền, hắn không nỡ tưởng tượng tiếp.
Lại nhìn lên phía trước hai kẻ luồn luồn cúi cúi, ẩn núp tiến lên.
Đỗ tiểu công tử thật lòng chỉ muốn tiến lên vỗ vai nói:
”Đại ca à, nơi đây chỉ có một con đường lớn, xung quanh không có cỏ cây che mắt, hai ngươi một thân trang bị lộng lẫy đến như vậy, núp cái gì mà núp.”
.............
Tô Văn rón rén bước theo Phí Công Tín, hắn nhìn tên to xác trước mặt liền cảm thấy một hồi chán nản, nhân sinh không thể luyến.
Hắn hỏi:
- A Tín, chúng ta tới đây là để xin cơm, sao lại thành cái bộ dạng này rồi?
Phí Công Tín vừa đi vừa đáp, đầu còn không thèm quay lại.
- Phí gia ta tới đây ăn cơm, đã là nể mặt bọn hắn rồi.
Kết quả đóng cửa nửa ngày không tiếp, đập cửa gọi không thưa, đây là có ý gì.
Đây là sự xúc phạm trắng trợn! Phí gia Ta quyết không bỏ qua cho chúng.
Tô Văn nghe xong liền choáng!
Mẹ kiếp người ta không cho cơm ngươi, ngươi liền vào nhà người ta ăn trộm.
Đây là cái đạo lý gì? Lại còn xúc phạm? Đi con mẹ nó xúc phạm!
Tô Văn chửi thầm một hồi nhưng ngoài mặt cũng chẳng muốn phản bác, hắn thừa hiểu cái tên trước mặt có tư duy suy nghĩ kỳ quặc, khó có thể nói tiếng người với hắn.
Đi được vài bước, Tô Văn lại hỏi tiếp:
- Này, cái miếng rẻ rách này người tìm đâu ra vậy.
Lúc trước Phí Công Tín kéo hắn đi ăn trộm, ngoảnh đi ngoảnh lại thấy hắn đã kiếm được 2 tấm giẻ bịp mặt, thật thần kỳ.
Chỉ có điều tấm giẻ này có mùi....là lạ, Tô Văn tò mò liền mở miệng hỏi.
Lần này Phí Công Tín dừng lại, quay đầu nhìn Tô Văn, ánh mắt rất chân thành nói:
- Tiểu Văn tử, tin ta đi, ngươi thật sự không muốn biết đâu.
Tô Văn :?????
…........................
Cứ như vậy, Đỗ Anh Vũ nhóm ba người liền theo sau đuôi hai tên dở hơi phía trước.
Hai nhóm người một trước một sau, “ẩn nấp” lên chùa.
Nào biết bọ ngựa bắt ve, hoàng tước còn tại hậu.
Đáng tiếc hình như con hoàng tước này....mắt hơi kém một chút.
- Sư thúc, tin ta một lần....thật sự là hướng này.
Tiểu mập mạp có chút không thể tin nổi sư thúc của gã.
Khó khăn lắm mới tìm được đến Vô Ưu tự.
Lên còn chưa được nửa đường quanh đi quẩn lại sư thúc của hắn lại chuẩn bị dẫn hắn hướng về cổng xuống núi.
Hoàng Hiển Nghĩa đã nhiều lần thật sự muốn hỏi :”sư thúc à, ngươi xông pha giang hồ đã nhiều năm, vậy điều thần kì nào giúp ngươi tìm được đường về nhà vậy?”
Tiểu mập mạp ngẩng đầu vọng thiên.
Bảo bối tổn thương nhưng bảo bối không nói!
.................
Ngay trong lúc này ở một nơi khác.
Tụ Kim Lâu tầng thượng.
Lý Dương Quang nhắm mắt nằm gối đầu lên đùi mỹ phụ Thục Nương, hưởng thụ tay mềm của mỹ nhân nắn đầu day trán.
Đôi lúc có cảm tưởng như tên này quá nhàn, cả ngày đều không làm gì cả, chỉ hưởng thụ thôi vậy.
Bỗng Thục nương ngưng lại , mặt mũi hiện lên đầy vẻ sầu lo.
Lý Dương Quang mở mắt nhìn nàng, mỉm cười hỏi:
- Sao vậy?
Thục nương thổ khi như lan, thì thào nói:
- Hầu gia, chúng ta....chuyện này sợ sẽ oanh động lớn.
Lý Dương Quang cười cười, híp mắt nói:
- Ta chính là muốn oanh động lớn.
Thục nương vẫn có chút sầu lo không thôi, nàng nói tiếp:
- Thế nhưng Phật môn thế lớn, bệ hạ lại một lòng kính Phật, nếu chuyện này lộ ra ngoài sợ rằng Hầu gia khó bảo toàn....
Lý Dương Quang cười ha hả, đứng dậy nói:
- Đây là “hắn” tự tìm.
Ta chỉ đơn giản sau lưng đẩy nhẹ một cái mà thôi.
“Chỉ đẩy nhẹ?” Thục nương nghĩ cái “đẩy nhẹ” của tiểu Hầu Gia liền rùng mình.
Lý Dương Quang thấy mình làm sợ hãi mỹ nhân liền lắc đầu cười nhẹ, tiến lên xoa má đào của nàng an ủi, nhẹ nhàng nói:
Ngươi an tâm, chuyện này sớm đã không liên quan đến ta.
Thục nương cầm tay hắn áp vào má mình, lòng đầy hưởng thụ.
Lý Dương Quang ngoái đầu nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.
Hắn miên man suy nghĩ
“Có những thứ luôn cần phải có người đến làm.
Không có niết bàn sao có thể phục sinh.”
“Ngọn lửa niết bàn này ta đốt lên.
Cháy đến đâu đành phải xem số mệnh.”
Cuối cùng trầm giọng than thở:
Đêm nay chỉ sợ không an tĩnh.
............
Hoàng cung.
Đêm đã khuya.
Đèn sắp tàn.
Gã nội thị già lại tiến lên thay dầu châm lửa.
Công việc này hắn đã làm mấy chục năm, từ khi còn là một tiểu thái giám cho đến lúc trở thành đại nội tổng quản.
Lâu đến mức hắn cũng quên mất mình tên thật là gì.
Cái hoàng cung này sớm đã là nhà của hắn, nguyện vọng của hắn chính là có thể chết tại nơi này.
Bỗng hắn thấy suy nghĩ của mình thật quá buồn cười.
Hắn chỉ là một tên nô tài, chết ở đâu là do chủ nhân quyết định.
Hắn nhìn về phía chủ nhân của mình, một lão nhân tóc đã sớm bạc.
Một lão nhân mệt mỏi đang ngủ gục trên bàn.
Lúc này nào đâu còn uy nghiêm của bậc quân vương, chỉ còn lại sự vất vả hằn sâu trên khuôn mặt già nua của tuổi ngũ tuần.
Lão nội thị tiến lên, đắp một tấm chăn lên người hoàng đế.
Nhân Tông dạo gần đây hắn có quá nhiều việc, từ chuẩn bị thảo phạt vùng tây bắc cho đến lo liệu Quốc Tử Giám tuyển sinh, bận bịu túi bụi, ăn ngủ gần như đều tại thư phòng.
Lão nội thị thở dài.
Mọi người chỉ biết đến quyền lực của hoàng đế.
Mấy ai hiểu trách nhiệm mà cái ngôi vị này phải gánh vác!
Ngủ muộn hơn chó.
Dậy sớm hơn gà.
Đó chính là làm hoàng đế.
Đang chìm vào suy nghĩ viển vong, bỗng từ xa có một tiểu thái giám tiến vào làm lão nội thị bừng tình.
Tiểu thái giám rón rén tiến tới bên lão nội thị, thì thầm vào tai lão.
Lão nội thị nghe xong liền nhíu mày:
- Chuyện này có phải là thật không?
Tiểu thái giám cúi đầu thành thật đáp:
- Chuyện này vẫn chưa có kết luận nhưng có những chứng cứ khá xác thực.
Sợ rằng....sợ rằng 8-9 phần là thực.
Lão nội thị trầm tư một lúc, liền hỏi:
- Chuyện này ngươi đã nói với những ai rồi?
Tiểu thái giám vội đáp:
- Tiểu nhân sau khi biết chuyện, lập tức tới đây, chưa nói cho bất kì một ai hết.
Lão nội thị gật gù, rồi lườm tiểu thái giám một cái, thấp giọng nạt:
- Nhớ giữ mồm giữ miệng cẩn thận.
- Thế nhưng đại nhân, chuyện này có nên nói cho bệ hạ....
Tiểu thái giám chưa kịp dò hỏi xong thì lão nội thì đã giơ tay cản lại, lão nhìn hoàng đế đang ngủ gục trên bàn rồi nói:
- Chuyện này ta sẽ giải quyết, ngươi ở đây với hoàng thượng, ta đi sớm sẽ về!
Tiểu thái giám quấn quít thưa dạ.
Lão nội thị nhìn hoàng đế một hồi, miệng lẩm nhẩm :”nếu chuyện nào cùng cần chủ nhân để giải quyết thì nô tài sinh ra để làm cái gì.” xong rồi liền quay đầu bước đi.
Hắn vừa ra đến cửa hoàng cung thì đã có một đám người ngựa đã chờ sẵn.
Đám người mặt nạ dạ xoa quỷ, đầu đội mũ bái đính, khoảng cẩm bào đen, bên hông đeo một chiếc câu liêm nhìn rất kì lạ.
Cả đám hướng về lão nội thì chấp tay bái:
- Sứ quân đại nhân!
-
Trong đó có một tên tiến lên khoác bào phục lên người lão nội thị rồi lui ra chắp tay nhận lệnh.
Màu đen cẩm bào, trên áo có thêu hình quạ đỏ.
Biểu tượng của Vạn Tiệp doanh, một trong thiên tử bát vệ.
Vạn Tiệp doanh có một chi quân đội rất đặc biệt, nhiệm vụ chuyên giải quyết những vấn đề liên quan đến tông phái, giang hồ.
Tựa như là Đại Việt phiên bản Lục Phiến Môn vậy
Đặc biệt doanh này còn có thể xử lý những vấn đề linh dị, ma quái.
Yêu ma quỷ quái người thường không dám quản, Vạn Tiệp doanh quản.
Đám người trong doanh này danh tính rất bí mật, hành động luôn đeo mặt nạ quỷ, bên người mang câu liêm nên hay bị gọi là Dương gian âm sai.
Mà lão nội thị lại chính là Vạn Tiệp doanh Điện tiền chỉ huy sứ.
Một trong 8 thủ lĩnh tối cao của Thiên tử bát vệ, chỉ nhận lệnh từ hoàng đế.
Lão nội thì ngoái nhìn về phía hoàng cung, lòng thầm nghĩ :”bệ hạ luôn tin giáo lý của Phật môn, nếu để người biết chuyện này....e rằng khó giải quyết.”
Xong rồi lão thở dài, miệng nói thầm:
- Đêm nay chỉ sợ không được an tĩnh.
...............
- Đêm nay thật quá an tĩnh đi.
Đỗ Anh Vũ nhìn xung quanh một hồi rồi nói.
Hắn luôn có linh cảm chuyện này không đơn giản.
Bệ hạ sùng bái Phật giáo, chuyện này cũng chẳng phải bí mật.
Con người mà, sẽ luôn có sở thích, luôn có thiên vị.
Đỗ Anh Vũ hắn vài ngày trước đốt Thư Viện nhưng một cái rắm hắn cũng không làm sao cả, chỉ ngoan ngoãn vài ngày là sau đó lại tung bay như thường.
Nhưng nếu đổi lại cháy không phải Thư Viện mà là Liên Hoa tự hay Trấn Quốc tự, e rằng Đỗ Anh Vũ cẩu mệnh một đường đi tốt, không chết cũng phải mất một lớp da.
Nay bọn hắn ở trên Vô Ưu tự cũng thuộc về Phật môn một nhà.
Nếu có chuyện xảy ra e rằng hắn...
Nghĩ đến đây lòng hắn liền bất an.
Mải cúi đầu suy nghĩ, Đỗ tiểu công tử va vào lưng Trần Kình đã đứng lại từ khi nào không biết, hắn xoa xoa đầu nhỏ a ui một tiếng rồi ngẩng lên hỏi:
- Sao vậy?
Trần Kình chỉ về phía trước, mắt híp lại nhìn rồi nói:
- Công tử, người nhìn xem.
Đỗ Anh Vũ liền nghiêng đầu ngó ngó.
Hai tên tiểu tặc mà Đỗ tiểu công tử theo sau hình như đang gặp rắc rối, bọn chúng đang bị người chặn lại.
Nhìn xa trông giống như nhà sư buổi chiều nay chặn lại nhóm 3 người bọn họ.
Nhà sư kia còn có vẻ rảnh đến phát điên, nửa đêm mang theo chổi quét tước sân chùa làm gì, đây cũng là một loại tu hành?
Bỗng, nhà sư nhao lên điên cuồng tấn công tên to xác, đây là thấy trộm vào nhà nên thẹn quá hoá giận đi.
“Ách! Đánh nhau rồi...” Đỗ Anh Vũ mặt mày hưng phấn, hận lúc này mà có ghế tựa cùng bỏng ngô nữa thì đủ bài.
Nhưng Đỗ tiểu công tử hưng phấn chưa được bao lâu thì trận chiến đã kết thúc, tên to xác song phi đá nhà sư ngã sang một bên rồi quay về hướng Đỗ Anh Vũ nhóm chạy.
Tên nhỏ con còn hướng về Đỗ Anh Vũ kêu to:
- Tiểu huynh đệ chạy mau, nơi này không bình thường....
Sau đó cùng tên to xác co cẳng chạy mất.
Rồi ngoảnh lại nhìn nhà sư từ từ bò dậy theo phong cách phim The Conjuring, gầm rú điên dại như dã thú đuổi tới!
Đỗ Anh Vũ tổ ba người : ????????
Đại sư, đạo đón khách của quý tự có chút đặc biệt đi!