Sáng sớm, Đỗ Anh Vũ bị từng trận sát khí ngút trời khiến cho bừng tỉnh.
Đêm hôm qua, sau khi lớn gan mở toang bốn phía cổng thành, Đỗ Anh Vũ phân công nhiệm vụ cho đám Tráng binh, bản thân thì cũng tại gần thành Lâu nghỉ ngơi hồi sức.
Người ta nói trong lúc chiến tranh diễn ra, lơi lỏng cảnh giác là chuyện không thể chấp nhận được, thế nhưng Đỗ tiểu tử hắn gần như làm ngược lại, mở thành, dùng chút thủ đoạn kích động đám người bên ngoài công thành, bản thân thì ở bên trong ăn no ngủ kĩ.
Cái này gọi không thành kế cũng được, thi gan cũng không sai, Đỗ Anh Vũ cược thắng, Tống quân quả nhiên lo sợ trong thành có bẫy rập nên không dám dạ tập công thành.
Đứng dậy khỏi tấm thảm phủ trên đám cỏ khô, hắn day day hai bên thuỳ thái dương, liếc mắt nhìn sang tên lính canh, nói:
- Hiện tại là lúc nào rồi?
- Công tử, là giờ Mão.
- Tên lính thưa bẩm.
Gật gù một chút, Đỗ Anh Vũ dùng chút nước ít ỏi còn lại xúc miệng vệ sinh mặt mũi, đến khi cảm thấy tỉnh táo trở lại, thần tình sáng láng, hắn nói:
- Đến thời điểm rồi, gọi hai vị chỉ huy tới đây cho ta.
- Vâng.
Rất nhanh, Lưu Quyền cùng Nông Dật sóng vai mà đến, Đỗ Anh Vũ liếc qua hai người, bỏ qua chào hỏi là hỏi thẳng:
- Chuẩn bị đến đâu rồi?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi Lưu Quyền tiến lên một bước, chắp tay, đơn giản đáp lại:
- Yêu cầu của công tử đám thuộc hạ đã hoàn thành, chỉ còn đợi lệnh của ngài thôi.
- Tốt! - Đỗ Anh Vũ vỗ tay cái đét, khuôn mặt tràn đầy tự tin, nhìn sang phía Nông Dật đang đứng đó chờ lệnh, mỉm cười nói:
- Nông chỉ huy, lần này...!giao cho ngươi, nhớ rõ kế hoạch, chỉ có thể thua, không thể thắng.
Nông Dật thần thái có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ “con mẹ nó, ngươi nghĩ với chút quân còm đó ta là có thể đánh thắng sao?”
Bất mãn là vậy, nhưng họ Nông tự nhiên không dám bày tỏ, ngẩng đầu lên thấy Đỗ Anh Vũ vẫn đang chờ hồi đáp, Nông Dật có chút chán nản chắp tay nói:
- Rõ.
Dứt câu liền quay dưới rời đi, một mạch ra đến cổng phía nam Tân Châu, ở đó có một nhóm Tráng binh gươm giáo sẵn sàng, xếp trận thành một hình lập phương chờ sẵn, Nông Dật đu mình lên ngựa, hét “đi” một tiếng rồi thúc ngựa, dẫn đầu nhóm Tráng Binh này xông ra cửa thành, mục tiêu chính là phía doanh trại phía nam của Tống binh mà thẳng tiến.
Lưu Quyền lúc nhìn thấy Nông Dật bất mãn rời đi liền quay lại phía Đỗ Anh Vũ, nói:
- Nông Dật hắn tính háo thắng, công tử lại muốn hắn đánh thua, thật sự là làm khó cho hắn, chi bằng đổi ta...?
Đỗ Anh Vũ lắc đầu, gãi gãi cái mũi nhỏ, nói:
- Ngươi còn có nhiệm vụ khác quan trọng hơn, các huynh đệ nấp ở ngoài thành thế nào rồi?
- Đã sẵn sàng rồi.
- Lưu Quyền đáp.
Đỗ Anh Vũ gật đầu, giọng bình bình ra lệnh:
- Được, vậy đợi khi Nông Dật thất trận, liền dẫn bọn hắn trở về.
Bàn giao nhiệm vụ xong xuôi, Lưu Quyền cùng Đỗ Anh Vũ theo hai hướng rời đi, họ Lưu thì đến cổng thành phía Đông, còn Đỗ tiểu tử thì dựa vào Tráng binh trái phải tháp tùng, giống như một cái thiếu gia nhà giàu mang theo đám chân chó tiến về Tân Châu phủ nha, hắn không có tiến vào khu biệt viện mà là rẽ thẳng sang phòng biệt giam gần đó.
“Két” — QUẢNG CÁO —
Cánh cổng phòng biệt giam mở ra, Đỗ Anh Vũ nện bước chân đi xuyên qua hành lang nhỏ hẹp của gian nhà đá, một mạch đi thẳng đến cái phòng giam cuối cùng.
Đằng sau tấm chắn gỗ của căn phòng biệt giam là một thân thể nhỏ bé đơn bạc đang co ro ngồi một góc, thấy có động tĩnh, kẻ tù nhân liền ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, đập ngay vào mắt chính là nụ cười xảo trá của họ Đỗ.
Đỗ Anh Vũ nhìn vào cái người đang bị giam giữ bên trong, đánh giá từ trên xuống dưới một vòng rồi gật đầu đáp:
- Nuôi ngươi lâu như vậy, đến lúc phải dùng tới rồi.
Từ bên trong bóng tối của khu nhà giam, A Tiễn từ từ ngồi dậy, tiến đến sát bên tấm chắn, dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào Đỗ Anh Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Muốn ta giúp ngươi? Đừng có hòng!
Đỗ Anh Vũ khuôn mặt dửng dưng như không, chẹp miệng đáp:
- Tuỳ ngươi, nhưng suy nghĩ kĩ một chút, ta chết ở đây ngươi cũng không có quả ngon để ăn.
Hắc hắc, không thể không nói tiểu oa nương ngươi cũng có một chút tư sắc, nếu để rơi vào thay kẻ thù thì...!ha ha nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Bọn hắn là Tống triều binh sĩ, không phải kẻ thù của ta! - A Tiễn cứng đầu cứng cổ quát tháo
Đỗ tiểu tử khuôn mặt tỉnh bơ, vuốt vuốt cái cằm, nháy mắt với nàng một cái rồi đáp:
- Đừng có lừa mình dối người, tự huyễn hoặc bản thân mình nữa, ngươi sẽ không có ngu xuẩn đến mức tin rằng bản thân mình rơi vào tay đám người đó sẽ không có vấn đề gì chứ? Hiện tại chỉ có ta mới là cứu cánh duy nhất của ngươi, thoả thuận thế này nhé, giúp ta, chuyện cũ ta bỏ qua, mẹ ngươi và ngươi ta sẽ không động tới, thế nào?
A Tiễn nghe xong thì lặng người, cúi đầu trầm ngâm.
Đỗ Anh Vũ cũng bình tĩnh đừng đó, không vội vã thúc dục, chờ đợi nàng trả lời.
Chẳng biết bao lâu sau, tiểu cô nương này từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói:
- Ngươi...!không sợ ta sẽ tìm cách giết ngươi sao?
Đỗ Anh Vũ cười đáp:
- Tuỳ thời phụng bồi, nhưng nói trước, ta sẽ không dễ tính như lần này nữa đâu.
Nói xong, Đỗ tiểu tử liên hạ lệnh cho người thả nàng ra.
Hiện tại quân cờ trong tay hắn đều đã có đủ, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Có thể chạy thoát được hay không hắn còn phải xem số mệnh.
...
Ngoại thành phía nam Tân Châu, sự kiện thể xác đồng đội bị kẻ địch dùng làm lương thực qua một đêm cũng đã dần lên men lan rộng.
Đối với đám Tống binh thì việc này là sự sỉ nhục, không thể chấp nhận nổi, quần tình phẫn nộ, đa phần đều muốn ngay lập tức công thành, giết hết đám Tráng nhân để báo thù cho đồng đội đã chết.
Cao Thịnh cùng Viên Duy chứng kiến hết thảy, thái độ lại tương đối khác biệt.
Viên Duy vẫn giữ nguyên tâm thế muốn đánh, một là để báo thù rửa hận, hai là giương lên Tống uy, đối với hắn thì việc Tống binh với quân số áp đảo quân thù nhưng sợ đông sợ Tây, chỉ bao vây chứ không đánh là một chuyện làm suy giảm sĩ khí cũng như uy danh của Thiên Triều quân đội.
Cao Thịnh thì hơi khác một chút, sau mấy lần ăn thiệt thòi trước đó, họ Cao có phần như chim sợ cành cong, hơn nữa hắn là nghe theo lệnh của Lưu Quang Thế là án binh bất động, chỉ thủ không công, hiện tại hắn cũng vừa mới cho binh lính đến xin chỉ thị mới nhất của Lưu Quang Thế để xem tiếp theo nên làm như thế nào.
Đang lúc quân Tống lưỡng lự giữa hai luồng ý kiến thì đột nhiên, từ trong đám sương sớm, một nhánh quân bí ẩn thẳng tắp lao về phía quân doanh phía nam.
Cao Thịnh bên trong soái trướng biết chuyện này cũng cả kinh, ngay lập tức xông ra bên ngoài xem xét tình hình, vừa ra đến nơi đã thấy một cuộc hỗn chiến xảy ra ở ngay bên ngoài doanh trại.
Tráng binh dũng mãnh tấn công bất ngờ khiến đám lính Tống lúc đầu không kịp chở tay, nhưng theo thời gian qua đi, yếu tố bất ngờ không còn tồn tại, Tống binh có hàng rào doanh trại làm điểm tựa, số lượng quân lính lại áp đảo nên rất nhanh lấy lại ưu thế từ từ đánh bật đám Tráng binh đi ra.
— QUẢNG CÁO —
Họ Cao nheo mắt nhìn về phía chiến trường, thấy Viên Duy cưỡi ngựa đang cùng một gã cầm lang nha bổng quyết chiến lòng liền sửng sốt.
Cao Thịnh rất nhanh nhận ra tên này chính là kẻ chỉ huy kị mã của Tráng quân phá Tống binh ở Ung Châu doanh trại ngày đó, hắn liền xông lên trước, hướng về Viên Duy hét lớn:
- Viên Giáo Uý, tên này là Tráng binh thủ lĩnh, không được để hắn chạy mất!
Viên Duy làm sao có thể không biết Nông Dật, hôm trước chính hắn thấy gã này giả bộ làm đồng minh, rồi mượn thời cơ đánh lén, gõ chết đồng đội của mình.
Thù mới hận cũ đan xen vào nhau, Viên Duy thề phải chém chết trên này dưới ngựa.
- Ác tặc, đền mạng đi! - Viên Duy hét thêm một tiếng, liên tục dùng trường đao bổ xuống thanh lang nha bổng.
Nông Dật càng đánh càng thất thế, một lúc sau lộ ra sơ hở, bị Viên Duy chém sượt qua vai liên sợ hãi kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra
Nhận thấy Tráng binh không những không thể đột phá mà còn mơ hồ bị kẻ địch bao vây, bản thân đấu tướng cũng không thắng nổi, Nông Dật liền hét lên một tiếng:
- Rút lui!!!
Vừa nói hắn vừa quay đầu chạy, mang theo đám Tráng binh rút lại về Tân Châu thành.
- Chạy đi đâu!!! - Viên Duy không muốn bỏ cơ hội này, ngay lập tức thúc ngựa đuổi theo, cả người hắn đều rất tập trung như chờ đợi một thứ gì đi.
Rất nhanh hắn liền chờ được.
Nông Dật thấy có người đuổi theo thì xoay ngươi lại, vung gậy đập xuống, cho Viên Duy ăn một phát hồi mã “bổng”, thế nhưng Viên Duy giống như đã dự đoán được từ trước, sớm đã có chuẩn bị nên rất nhanh dùng trường đao mà đỡ lấy, gạt ra thế công của địch thủ, họ Viên khinh bỉ nói:
- Man di ác tặc chỉ giỏi đánh lén, để ông đây cho mày biết thế nào mới là đánh trận.
Viên Duy ngay lập tức trả đòn, liên tục vung đao đánh về phía Nông Dật, thế công như cuồng phong quét lá, thượng phong gần như nắm hết, Nông Dật miễn cưỡng mới có thể đỡ nổi.
Cao Thịnh lúc này cũng đã dẫn người xông ra chi viện, thấy Viên Duy có chút say đòn ham chiến, liên tục mang quân đuổi giết thì lên tiếng cảnh tỉnh:
- Viên Giáo Uý cẩn thận, không thể lỗ mãng đuổi theo nữa.
Đến lúc này Viên Duy mới giật mình tỉnh lại, phát hiện ra mình chẳng biết đã đuổi giết theo Nông Dật đến tận cửa thành từ lúc nào.
Ngẩng đâu lên phía tường thành, thấy trên đó trống trơn không một bóng người mới nhẹ nhõm thở ra được một hơi, lúc này trên thành mà có phục binh dùng tên nỏ bắn xuống thì hắn nguy to.
Ánh mắt tiếc nuối nhìn Nông Dật thoát trong gang tấc, thấy người đã chạy vào trong Tân Châu thành, họ Viên hiện tại có chút lưỡng lự, không biết có hay không nên thuận thế mà đánh vào bên trong thành hay không?
Cao Thịnh lúc này cũng đã đuổi đến nơi, đang muốn khuyên nhủ Viên Duy trở lại thì tại cổng thành phía Đông, trong lúc sương mù sáng sớm, một nhành Tống binh giương lên cờ xí, trực tiếp đánh thẳng về phía cổng phía Đông, tên tướng sĩ cầm đầu nhánh quân một tay cầm cương thúc ngựa, một tay giương lên thiết kiếm, chỉ về hướng thành Tân Châu mà hò hét:
- Đám phỉ tặc trận địa đã loạn, cơ hội báo thù là đây, theo lệnh của Lưu tướng quân, giết hết bọn chúng!
- Giết!!! - Đám quân phía sau cũng gầm rú lên một tiếng rồi xông thẳng vào cổng thành.
Cao Thịnh cùng Viên Duy đều tương đối gần đó, dù sương mù chút khó nhìn nhưng bọn hắn là vẫn thấy rõ việc này.
Viên Duy giống như được tiếp thêm sức mạnh, ngửa đầu cười lớn, quay sang nhìn về phía Cao Thịnh ở phía sau, sảng khoái nói:
- Lưu tướng quân cũng đã có lệnh, Cao Thống Binh, ngài còn đợi gì nữa?
- Chuyện này...!- Cao Thịnh có chút ngập ngừng.
Nói thật, lỗ mãng mà đánh như vậy không phải là phong cách mà hắn thường thấy ở Lưu Quang Thế.
Nếu là chuẩn xác thì Lưu Quang Thế hẳn sẽ phải triệu tập đám người bàn bạc, thống nhất ý kiến, phân công nhiệm vụ rồi truyền lệnh tam quân, sau đó mới bắt đầu công kích.
Những rõ ràng Lưu Quang Thế hiện tại vẫn chưa có chỉ thị nào mới cả, hoặc ít nhất chỉ thị đó vẫn chưa đến được chỗ Cao Thịnh, vậy nên họ Cao không nghi hoặc là không được.
Là đánh? Hay là không?
Cao Thịnh nhất thời không đưa ra được quyết định, Viên Duy đứng ngoài thấy họ Cao cứ lề mà lề mề liền bực dọc, hừ lạnh một tiếng rồi nói: — QUẢNG CÁO —
- Cao Thống Binh, nếu ngươi lo sợ như vậy thì cứ việc ở lại, để ta mang quân vào thăm dò một phen.
Dứt câu, họ Viên không còn kiên nhẫn nữa, lập tức mang theo quân của mình đuổi giết theo Nông Dật.
- Ngươi...!- Cao Thịnh muốn gọi với theo nhưng không còn kịp nữa, nhìn theo bóng lưng của Viên Duy biến mất nơi cửa thành, Cao Thịnh có chút phẫn nộ mà gắt gỏng:
- Thất phu ngu xuẩn!
Thế nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên phía cổng thành, Cao Thịnh liền có đôi chút biểu tại sao Viên Duy lại phẫn nộ mất bình tĩnh đến như vậy.
Trên tường thành phía nam, đầu người lẫn lộn được bó lại trong những cái lưới, treo lủng lẳng trên tường thành tựa như những cái cây kinh dị.
Việc này giống như là đám Tráng Nhân đang khoe khoang chiến lợi man rợ của mình.
Tấm vải trắng lớn được viết bằng máu tươi vẫn còn ở đó, đến cả Cao Thịnh khi nhìn thấy những thứ này cũng cảm thấy bất mãn chứ không nói gì đến Viên Duy, ngoái đầu lại phía sau, họ Cao nhìn thấy đám đông quân lính đang tụ tập lại, cũng nhìn lên phía tường thành, ai nấy đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, cố ép nộ hỏa không có bùng phát đi lên.
Đã bao lâu rồi bọn hắn không có chịu nhục nhã như vậy?
Thời kỳ ngũ hồ loạn hoa, người Hán bị đám ngoại bang coi như là “dê hai chân”, săn giết ăn thịt, đó chính là thời kỳ đen tối nhất của Hán tộc, nỗi nhục này không lẽ hiện tại bọn hắn lại phải tiếp thực chịu đựng sao?
Một viên chỉ huy của quân Tống tiến lên phía trước, chắp tay hướng về Cao Thịnh thể hiện thái độ chờ lệnh, cố nén phẫn nộ mà nói:
- Đại nhân...!bọn thuộc hạ đang chờ đại nhân ra lệnh!!!
Cao Thịnh nhìn đám người phía sau mặt mày đỏ ửng, lại nhìn tên chỉ huy hai tay bóp chặt vào nhau, gân guốc nổi hết lên, nhận thấy đã không thể kiềm chế bọn hắn thêm được nữa, họ Cao liền thở dài, nói:
- Ngươi...!mang theo 1000 người vào thành hỗ trợ cho Viên Giáo Uý.
- Rõ!
Sự tình tại cổng thành phía nam rất nhanh liền lan tới doanh trại phía Bắc của Tống binh.
Khi nghe thấy Tống quân đã đánh vào trong thành, ánh mắt mọi người đều hướng về phía soái trướng của Lưu Quang Thế, chờ đợi mệnh lệnh từ hắn.
Ở bên trong, họ Lưu sắc mặt trầm xuống, xám xịt, vung tay đập mạnh lên bàn, quát:
- Là ai? Là ai cho bọn hắn cái quyền tự quyết như vậy?
Đám thuộc tướng dưới trướng hỏi Lưu đều im phăng phắc có đứng đó như phỗng, lúc này chủ tướng đang phẫn nộ, không có kẻ nào ngu xuẩn đến mức nhảy ra để làm bia đỡ đạn cả.
Sau một hồi phát tiết, Lưu Quang Thế cũng bình tĩnh trở lại, gõ ngón tay liên tục lên bàn, cái mày suy ngẫm.
Nếu cánh phía nam đã động, vậy thì kế cạch bao vây tứ phía, nhóm đám người đã có kẽ hở, hiện tại truyền lệnh ngăn cản đã không còn kịp.
Chi bằng thuận thế mà tấn công?
Mặc dù cách này có phong hiểm, xa xa không bằng việc chỉ vây chặt rồi chờ quân địch tự chết bên trong.
Thế nhưng ít nhất nó đổi lại được uy danh cũng như sĩ khí cho Tống quân.
Suy tính một hồi, Lưu Quang Thế liền ra lệnh.
Đồng loạt tấn công..