Bên trong tịch hỏa, tồn tại sinh cơ!
Thời cổ đại Á Đông, đặc biệt là phương Bắc kiến trúc đa phần được làm bằng gỗ, gặp hỏa hoạn thì thật sự là ối dồi ôi, thành Tân Châu, một tòa huyện thành cỡ lớn của Quảng Tây cứ như vậy mà chìm trọng trận đại hỏa này.
Trong khi đó, hung thủ chịu trách nhiệm cho việc này hắn vẫn ung dung nằm ngoài vòng pháp...!uhm, thôi được rồi, hắn đúng là đang nằm trong ngục tù, nhưng không phải là bị bắt chịu tội, hắn là đang trốn tránh hỏa hoạn ở nơi này.
Phòng biệt giam này nằm nửa ngầm dưới mặt đất nên hoàn toàn không chịu ảnh bởi khói, được xây dựng hoàn toàn bằng đá vì vậy cũng không bén lửa, Đỗ Anh Vũ trước đó còn cẩn thận mang hết toàn bộ vật liệu có thể dẫn cháy rời ra xa bán kính nửa dặm, vậy nên hiện tại hắn có ung dung nằm tại nơi này, không quan tâm đến bên ngoài lửa cháy dữ dội như thế nào.
Lưu Quang Thế là đoán đúng, Đỗ Anh Vũ là dân liều mạng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chỉ là hắn hoàn toàn không có ngờ tới nơi nguy hiểm nhất mà Đỗ Anh Vũ chọn không phải là thoát ra bằng đường cửa Đông mà chính là nằm im rung đùi trong thành Tân Châu, đợi hỏa thế tàn lụi.
Còn quân Tống sao? Hẳn lúc này bọn hắn là đang đuổi theo “Đỗ công tử” phiên bản fake 1 đi...
Hắc hắc.
Thôi được rồi, Đỗ Anh Vũ thừa nhận hắn là kẻ ích kỷ tự tư tự lợi, luôn đặt bản thân lên trên hết.
Hắn từng chết qua một lần, tự nhiên sẽ sợ chết hơn bất cứ ai, đặc biệt khi hắn năm nay còn chưa tròn 10 tuổi.
Để cho một kẻ như hắn dám lăng xăng chạy trên chiến trường thì ngoài vì độ liều mạng thì tự nhiên cũng là có mục đích riêng.
Và tất nhiên hắn phải có một bảo hiểm nhân mạng cho mình, A Tiễn muốn giết hắn, hắn không có giết nàng cũng chẳng phải vì thương hoa tiếc ngọc hay là nổi tính thánh mẫu gì hết cả, hắn chỉ đơn giản muốn dùng nàng thế mạng một lần mà thôi.
Với thể hình tương đương, hơi hoá trang cho nàng một chút là được.
Kẻ muốn giết hắn tự nhiên phải bán mạng để đổi lại, một mạng đổi một mạng, công bằng trao đổi, già trẻ không gạt.
Còn nàng ta có chạy thoát được hay không thì xem số phận đi, Đỗ công tử không quan tâm.
- Công tử, ngài là cười cái gì vậy? - Từ phòng giam bên cạnh đột ngột phát ra âm thanh nam nhân ồm ồm khàn đặc.
Đỗ Anh Vũ một mặt ghét bỏ liếc sang, bĩu môi nói:
- Mẹ kiếp, các ngươi hết chỗ để trốn rồi sao? Nhất thiết phải trốn đến chỗ của ta? Có biết không gian xung quanh đang rất là thiếu ô xi hay hay không?
Nông Dật nghe xong liền ngây ngốc.
Con mẹ nó, ngươi là nghĩ ngoài kia còn chỗ nào để trốn sao?
Không đến chỗ ngươi thì đến chỗ nào?
Họ Nông trong lòng bất mãn nhưng không có thể hiện ra ngoài, hắn hiện tại toàn thân băng bó, vải vóc quần áo còn có nhiều nhiều chỗ hiện vết cháy xém, hiển nhiên là đã ăn qua đau khổ.
Nghệch mặt nhìn Đỗ tiểu tử, hắn gãi đầu hỏi:
- Ô...!ô xi là cái gì?
- Chính là không khí để hít thở đó, con mẹ nó, các ngươi vừa chui vào khiến nơi này càng ngày càng ngột ngạt, trên thân lại đậm đặc mùi máu tươi nữa, hôi chết đi được.
- Đỗ Anh Vũ đối với họ Nông không ngại mà nói thẳng.
Mấy gã Tráng binh bên cạnh nghe thấy liền bất bình, muốn nói điều gì đó nhưng lập tức bị Nông Dật vung tay ngăn lại, hắn cười làm hoà đáp:
- Công tử, chúng ta là bị kẹt, chỉ có nơi của công tử là an toàn, cũng là hết cách rồi, ngài thông cảm đi.
Đỗ Anh Vũ khẽ nhíu mày, tiểu tử này gãi gãi cái mũi, khuôn mặt biến đổi, nở nụ cười nói:
- Thôi bỏ đi, sống sót là không dễ...!chỉ có từng này người trở lại thôi sao?
Nghe đến đây, Nông Dật khuôn mặt cũng xụ xuống, thở dài không nói nhưng nhìn qua thái độ của hắn liền hiểu.
Mang đi gần 500 người lúc trở lại chưa đầy 100, hiện tại cả đám đều nằm la liệt trên hành lang của phòng giam, khiến nơi đây bỗng dưng trở nên chật chội hơn nhiều.
— QUẢNG CÁO —
Biết là đánh trận cần phải có người chết, thế nhưng với cái kiểu đánh thiêu quân như này Đỗ Anh Vũ hắn không bị Lưu Kỷ mắng chết mới là lạ, cũng may hiện tại đám người này đã hoàn thành xong nhiệm vụ, Đỗ Anh Vũ cũng không muốn bắt họ phải cống hiến thêm nữa.
Như vậy đã đủ rồi!
Đỗ cổng tử nắm ngửa trên cái giường đá lạnh lẽo, hai tay gối đầu, nhìn lên trần nhà u tối, hắn thều thào nói:
- Ta thật không nghĩ kẻ đón ta lại là ngươi.
Nông Dật nghe vậy thì quay sang thắc mắc:
- Vậy công tử là đang chờ đợi ai?
Đỗ Anh Vũ bật cười, lắc đầu nhưng không nói chuyện, điều này khiến Nông Dật khó chịu vô cùng.
Con mẹ nó, ghét nhất là kiểu nói chuyện một nửa, thật là khiến lòng người ngứa ngáy.
Đỗ Anh Vũ trầm mặc một hồi rồi chồm dậy, liếc mắt ra ngoài hỏi:
- Hoả thế bên ngoài lúc này thế nào rồi?
Một trên Tráng binh nhanh chóng đáp lời:
- Vẫn còn cháy lớn, muốn hết ít nhất phải đợi đến chiều tối.
Gật đầu nhẹ một cái, Đỗ Anh Vũ lại nằm lại chỗ cũ, chỉ đơn giản là chiều tối thôi, hắn là đợi được.
Không gian im lặng lại diễn ra, thỉnh thoảng bị phá vỡ với những tiếng kêu rất nhỏ của đám người bị thương, sau một lúc, Nông Dật bỗng nhiên lên tiếng:
- Công tử, Lưu Quyền hắn...!liệu có thể sống sót sao?
Nhìn qua thì họ Nông có vẻ là người ngoài lạnh trong nóng, bình thường hai tên này có chút không ưa thích nhau nhưng thời khắc sống chết thì vẫn có sự quan tâm cho đối phương.
Đỗ Anh Vũ ngáp dài một tiếng rồi lạnh nhạt đáp:
- Hắn sao? Xem mệnh trời đi, nếu chạy kịp đến chỗ Lưu Bá thì hẳn là toàn mạng, nếu không thể thì chắc hẳn cầm chắc cái chết rồi.
- Đến chỗ của Tế Ti đại nhân sao? - Nông Dật khuôn mặt cũng khẽ cau lại, lẩm nhẩm.
Lưu Kỷ có bao nhiêu người Nông Dật là biết rõ, chỉ e vừa với xuất liền sẽ cùng Lưu Quyền chết chùm, trừ khi...
Nghĩ đến đây, Nông Dật ánh mắt sáng rực, không khỏi bật thốt:
- Có viện binh?
Bên trong phòng giam, Đỗ Anh Vũ lúc này lại một lần nữa rơi vào trạng thái trầm tư...
Viện binh là có đến hay không hắn cũng không nắm chắc, như đã nói ngay từ đầu, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Hiện tại chính là xem ý trời.
...
Phía ngoại thành Tân Châu thừa hưởng mọi đặc điểm của Quảng Tây, cái gọi là Sơn thủy vờn quanh, địa hình hiểm trở chúng chỉ để như thế này.
Chiến dịch phá vây của Lưu Quyền vẫn còn đang tiếp tục.
Dựa vào võ dũng của bản thân, hắn là mang được A Tiễn giết xuyên qua được trùng vây, đám thân binh của hắn cũng là theo ngay sát phía sau, thế nhưng khoảng cách giữa bọn hắn cũng quân của Lưu Quang Thế vẫn còn là rất ngắn, cảm tưởng như chỉ cần chút là đuổi kịp.
— QUẢNG CÁO —
Phiên Lạc kỵ quả không hổ là Phiên Lạc kỵ, kỵ mã đạp đường đồi như đạp đất bằng, Tráng quân binh hắn đã phải tách đến 3 lần quân ở lại chặn hậu nhưng cũng khó có thể cản bước được thế công như vũ bão của Lưu Quang Thế
Nhìn đồng đội ở lại quyên sinh cũng không kìm được chân quân thù quá lâu, một gã Tráng binh thúc ngựa ngoái đầu nhìn lại, thấy đám Tống quân một mực bám sát, không rời không bỏ liền sốt ruột nói:
- Cứ thế này không ổn, các người chạy trước, nhóm của ta ở lại chặn hậu...
- Không cần! - Không tốn đến nửa giây thì Lưu Quyền đã gọi vọng trở lại.
Tráng quân sau trận chiến lần này đã ít càng thêm ít, hiện tại chỉ còn một nhóm này, Lưu Quyền là không muốn bọn hắn tiếp tục bỏ mạng vô ích tại đây.
Gã Tràng binh nghe Lưu Quyền cản trở thì có chút cảm động, nghẹn giọng nói:
- Thủ lĩnh, thế nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết cả? - Lưu Quyền gạt phắt đi, không cho tên thuộc hạ làm liều, bản thân hắn hiện tại thì nheo mắt nhìn về ngọn đồi phía xa.
Đó chính điểm Đỗ Anh Vũ hẹn với Lưu Kỷ, trước khi đi, Đỗ công tử từng nói đến được đó sẽ có một đường sinh cơ.
Rõ ràng giữa Đỗ Anh Vũ cùng Lưu Kỷ có một sắp đặt gì đó mà không cho người ngoài biết được, Lưu Quyền cũng không biết rõ, hiện tại hắn là đã đường cùng bí lối, chỉ còn có thể cược mạng.
A Tiễn ngồi im trong lòng hắn nãy giờ khi nhìn thấy Lưu Quyền sắc mặt không tốt thì đột ngột lên tiếng.
- Điền Hổ thúc, chúng ta...!là sẽ chết sao?
Cái tên Điền Hổ A Tiễn gọi cũng đã thành quen, nhất thời khó có thể đổi, Lưu Quyền cũng chẳng để tâm vấn đề này, hắn cố nén thương thế của bản thân, bày ra một khuôn mặt dịu dàng nhất có thể dành cho nàng, mỉm cười đáp:
- Chúng ta sẽ sống, Quỳnh Anh, cháu phải tin ta!
A Tiễn thấp thỏm gật đầu nhẹ một cái.
Suy cho cùng nàng cũng chỉ là một tiểu nữ oa 11-12 tuổi mà thôi , đối diện với sinh tử trước mắt cũng phải sợ hãi run rẩy.
Đến lúc nghe được lời Lưu Quyền chấn an mới đỡ đi vài phần, ánh mắt cũng dần trở nên kiên cường hơn rất nhiều.
Vừa tiếp cận đến ngọn đồi, Lưu Quyền gìm lấy xương ngựa, hướng về đám thuộc hạ phía cao giọng hét lớn:
- Bỏ ngựa, đi bộ đi lên!
- Rõ!
Đám người Tráng ngay lập tức đu thân đi xuống, dùng đôi chân mình đạp như bay tiến vào khu rừng.
Cưỡi ngựa kì thật không phải sở trường của bọn hắn, nếu không phải vì ngại tốc độ quá chậm chạp thì bọn hắn đã bỏ ngựa từ lâu, hiện tại một lần nữa sử dụng đôi chân của mình, các chiến binh Sơn cước này giống một đám như cá trở về với biển cả, nhanh như gió tiến lên ngọn đồi.
Quân của Lưu Quang Thế sau khi giải quyết hết mấy nhóm chặn hậu của người Tráng cũng đã đuổi theo đến nơi, nhìn đám người trước mắt biến mất vào khu rừng, Lưu Quang Thế hơi nhíu mày, giang tay ngăn lại đám người của mình tiến lên.
- Cẩn thận có bẫy rập! - Họ Lưu nhàn nhạt ra lệnh.
Nhìn cảnh vậy xung quanh một vòng, địa hình rừng núi phủ kín kiểu này rất phù hợp cho phục binh mai phục, càng thích hợp để đánh hỏa công.
Dính bẫy một lần, Lưu Quang Thế tự nhiên sẽ phải cẩn trọng hơn gấp bội, thời khắc quyết định hắn không muốn vội vàng, Lưu Quang Thế lấp tức hạ lệnh cho toàn quân tản ra, bao vây lấy ngọn đồi này, chờ đợi quân chi viện phía sau tới rồi mới bắt đầu trù tính.
Mà để phía trên đồi, quân của Lưu Quyền tự nhiên không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ có chạy thục mạng lên trên đỉnh, ở nơi đó, một lão nhân áo choàng đen hai tay chắp lưng tựa như thế ngoại cao nhân đã chờ đợi từ sớm.
Khi mơ hồ thấy được bóng dáng Lưu Quyền xuất hiện dưới chân đồi, Lưu Kỷ lão nhân mới ra lệnh cho người chạy xuống tiếp ứng cho bọn hắn.
Một lúc sau, Lưu Quyền ôm A Tiễn xuất hiện trước mặt lão Lưu, bộ dạng hắn bơ phờ mệt mỏi, cố gượng không cho bản thân đổ gục, hắn chắp tay nói:
— QUẢNG CÁO —
- Tế Ti đại nhân, chúng ta...
Lời nói mới được đến nửa nhưng lại bị Lưu Kỷ ngăn lại, nhìn Lưu Quyền từ đầu đến chân ướt đám máu, cảm giác hắn giống như đã chết đi một nửa rồi, lão Lưu cũng không có vội gặng hỏi, chỉ nhàn nhạt nói:
- Nghỉ ngơi, băng bó vết thương trước đi đã.
Lưu Quyền không chịu, hắn khó khăn lắm mới có thể chạy thoát ra khỏi vòng vây, mang theo anh em giết đến đây, có quá nhiều việc là cần phải nói ra để lão Lưu có thể trù tính, thế là Lưu Quyền một bên mặc cho người cởi ra chiến bào, giúp bản thân đặp thuốc băng vết thương, một bên vẫn là thao thao bất tuyệt kể về mọi chuyện diễn ra trong mấy ngày nay, Lưu Kỷ càng nghe càng nhíu mày, khi nghe thấy Tráng binh chết quá nửa thì suýt ngất tại chỗ, lão là âm thầm mắng Đỗ Anh Vũ cầm quần như phá, không tiếc mạng người.
Sau thì không khỏi cười khổ, không biết bản thân già rồi lẩm cẩm hay ăn phải bùa mê thuốc lú gì của Đỗ Anh Vũ mà lực bài chung nghị, cho hắn cầm binh.
Trong lúc nói chuyện Lưu Quyền cũng để ý xung quanh một vòng, thấy Lưu Kỷ số người mang theo chỉ có một nhóm nhỏ khoảng vài trăm, kém xa so với số lượng quân của Lưu Quang Thế.
“Thế này...!thế này là?!” Lưu Quyền khuôn mặt đắng ngắt, nội tâm hắn giống như bị một phiến đá lớn đè nặng khiến hắn không cách nào thở nổi.
Lưu Kỷ giống như có thể nhìn xuyên qua suy nghĩa của hắn, chỉ khẽ lắc đầu mỉm cười nói hắn chớ lo, tiến vào hang động bên trong nghỉ ngơi một chút đi.
Dưới sự kiên quyết của Lưu Kỷ, Lưu Quyền cố chấp đến đâu cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, mang theo A Tiễn tiến vào bên trong.
Nào ngờ ở đó họ Lưu nhìn thấy một thứ khiến hắn kinh ngạc đến trợn mắt bán mồm.
Bên trong đó, hắn nhìn thấy từng bao, từng bao lương thực đủ loại được chất thành đống, bên cạnh còn lác đác mấy món bảo vật, vàng bạc đá quý đa dạng được xếp lại thành đống, hiện đang được một đám người vừa quen vừa lạ mặt mâm mê xem xét.
- Lưu chỉ huy, trở lại rồi đấy à? - Đột ngột bên tại Lưu Quyền vang lên một giọng nói của nam giới.
Ngoái đầu nhìn sang, một trên to béo bộ dạng tráng kiện, khuôn mặt hiển lộ nụ cười thân thiện phúc hậu tiến tới.
- Ngươi là...!Chu Bá Thông Chu thống lĩnh?
Kẻ đến chính là mất tích hồi lâu Chứ Bá Thông, hai bên chào hỏi qua loa một vòng, Lưu Quyền đột nhiên lên tiếng hỏi họ Chu:
- Chu thống lĩnh, chúng ta cứ như vậy mà mắc kẹt kẻ đáy sao?
Vời mấy chạy ra khỏi được Tân Châu, Lưu Quyền không muốn lại bị lâm vào tình trạng tương tự.
Chu Bá Thông sắc mặt có chút phức tạp, liên quanh một vòng rồi thấy giọng nói:
- Không phải bị kẹt, chúng ta là đang trốn!
- Trốn? Trốn quân Tống sao? - Lưu Quyền có chút không hiểu liền mở miệng hỏi.
Thở dài một tiếng, Chu Bá Thông sắc mặt phức tạp, lắc đầu nói:
- Không phải là quân Tống...!mà là một đám quỷ
Quỷ?
Chu Bá Thông càng nói chuyện, càng khiến cho Lưu Quyền có cảm giác cả hai đang cùng nhìn nói về một vấn đề.
Đương lúc muốn giải thích thêm thì từ phía khu rừng, một tiếng tù cà trầm đục lạnh ngắt vang lên khiến cả hai không khỏi sững người.
Họ Chu mười phần cảnh giác giác, thấp giọng lẩm nhẩm:
“Đám quy này...!bọn hắn tới rồi!”
....