Đại Việt - Yên Hưng thành.
Mizukune cùng tên vệ sĩ Sakabe Yukitsuna mang đám thuộc hạ nhanh chóng nhập cảng tiến bên trong thành, dưới sự dẫn đường đầy cảnh giác của Phí Công Tín, bọn hắn một đường tiến vào khu biệt việt mới xây của Đỗ Anh Vũ.
Mặc cho tên thuộc hạ cẩn trọng bảo hộ, Mizukune lại giống như một tiểu cô nương hiếu kì ngó đông ngó tây khắp nơi, nhìn cái loại hình kiến trúc của khu biệt việt này nàng không khỏi nhoẻn cười thật tươi, hướng về cái gã cục súc họ Phí đang dẫn đường mà nói:
- Kẻ thiết kế căn biệt viện này thẩm mĩ thật tốt.
Phí Công Tín quệt miệng hời hợt đáp:
- Tiểu tử đó...!ách, là Đỗ sứ quân, cái nhà này là hắn làm, ta thấy cũng bình thường thôi.
Họ Phí câu từ có chút lủng củng, cũng không phải là do ảnh hưởng từ mị lực của Mizukune, nàng không phải là loại hình hắn thích, hắn đơn giản chính là lần đầu tiên tiếp xúc với người nước ngoài nên có phần lúng túng, vậy nên mới dùng những câu ngắn, ngắt quãng mong đối phương có thể nghe hiểu.
Để tránh thất thố, Phí Công Tín cũng không có nhiều lời, một đường cắm đầu đi, nếu đối phương không hỏi, hắn sẽ không nói.
Ở bên trong, đám lính cảnh vệ đang tuần tra bảo vệ nơi này, thấy Phí Công Tín mang người trở lại thì hớn hở chạy tới cùng hắn nói chuyện phiến, hỏi thăm dăm câu đại loại như kiểu
“Lão Phí trở lại rồi...”
“Phí ca, mĩ nhân nào vậy...”
“Mùa Xuân của Phí ca đến rồi sao?”
“....”
Bộ dạng đám người này đối với Phí Công Tín chẳng giống thuộc hạ đối với chưởng quan chút nào, ngược lại giống như một đám lưu manh hô to gọi nhỏ với lão đại của mình.
Những lúc như này Phí Công Tín chỉ muốn tát vỡ mồm mấy cái tên mù loà không có mắt này, ngày thường thì cũng thôi đi, hiện tại chẳng lẽ không thấy hắn là đang tiếp khách hay sao?
Thầm hứa sẽ cho đám ngu xuẩn này gia tăng cường độ luyện tập lên gấp bội, A Tín im lặng cúi đầu dẫn nữ nhân Đông Doanh này tiến vào chính sảnh đường, ở đó Tô Hiến Thành đã ngồi đợi sẵn bên trong.
Vị trí chính giữa chủ tọa bị bỏ ngỏ, Tô thư sinh ngồi ở phía bên trái, vừa thấy Phí Công Tín mang người hắn tới liền đứng dậy, khẳng khái chững chạc, chắp tay chào đón:
- Cô nương đã đến, mời ngồi!
Vừa nói, tay hắn vừa làm dấu hiệu mời Mizukune ngồi vị trí đối diện với hắn ở bên phải, cô nàng cũng chỉ mỉm cười đáp lễ rồi khoan thai ngồi xuống.
Sau khi mọi người ổn định xong xuôi vị trí, A Tú liền tiến lên dâng trà, nàng ta vốn chỉ làm thiếp thân nha hoàn cho họ Tô, nhưng toà biệt viện này vừa xây xong thì chủ nhân của nó liền bỏ mặc rời đi, một mạch đằng đẵng, người hầu kẻ hạ trong phủ chẳng có một ai cả, thế nên A Tú liền bị Tô Hiến Thành cho làm kiêm chức, mà họ Tô nói, A Tú liền nghe, không một chút mảy may kháng cự nào.
Mizukune híp mắt đánh giá Tô Hiến Thành một vòng, lòng thầm nghĩ:
“Thằng nhóc kia tràn ngập khí tức quỷ dị, ta cứ nghĩ dưới trướng hắn kẻ nào cũng phải giống như vậy, thật không nghĩ tới ở đây còn tồn tại người mang một thân hạo nhiên chính khí như thế này, thật là thú vị...”
Nàng càng nhìn, càng có hứng thú với Tô Hiến Thành.
Bị một nữ nhân xinh đẹp nhìn chằm chằm nãy giờ khiến Tô thư sinh có chút mất tự nhiên, A Tú đừng phía sau hắn cũng cảm nhận được nguy cơ từ nữ nhân trước mắt, khuôn mặt thanh tú cũng biến đỏ ửng, trừng mắt nhìn lại như thể đang đánh dấu lãnh thổ.
Khụ khụ...
Ho khan một tiếng, Tô Hiến Thành nặn ra một nụ cười mỉm, nhìn cô nàng trước mặt, nói:
- Tô mỗ nhận được tin từ Sứ quân, nói cô nương là khách phương xa, thời gian vội vã, nếu đón tiếp không được chu đáo, mong cô nương thứ tội bỏ quá cho...
Mizukune khẽ lắc đầu, khuôn mặt kiều diễm mị hoặc chúng sinh vẫn bày ra như cũ, nàng đáp:
- Tô Tế Tửu quá lời rồi, ngài là rất chu đáo, thật là để có tiểu nữ cảm thấy thụ sủng nhược kinh...
Hai người nói chuyện, kẻ hỏi người đáp, tựa như rất ăn ý nhưng luôn có mùi vị khác lạ.
— QUẢNG CÁO —
Câu nói nhấn nhá, cử chỉ khiêu gợi, Mizukune dường như muốn phô ra hết thảy mị lực câu dẫn gã thư sinh đối diện, A Tú phía sau càng lúc càng hoảng hốt, thầm chửi hồ ly tinh này không biết liêm sỉ.
Mặc cho nữ nhân kia biểu hiện như thế nào, Tô Hiến Thành khuôn mặt đều không biểu lộ cảm xúc, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy nữ nhân này đáp lời quá mức trung dung, nhất thời không rõ ràng được ý đồ cụ thể của nàng.
Đương lúc câu chuyện có phần đi vào ngõ cụt thì ngoài cửa đột nhiên có người tới, ngay lập tức thu hút chú ý của đám người trong phòng.
- Tô Tế Tửu, nữ nhân thì nên để nữ nhân nói chuyện vẫn là tốt hơn, cùng giới sẽ dễ hiểu nhau hơn cả...
Một giọng nói ôn nhu mềm mại phát ra, sau thì chủ nhân của lời nói cũng xuất hiện, Quách Ngọc Như phong vận thướt tha nhẹ nhàng đi vào chính sảnh, đối với đám người trong phòng gật đầu xem như chào hỏi, nàng rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Hiến Thành, đưa mắt nhìn sang chỗ của Mizukune, tiếu phi tiếu.
- Mizukune tiểu thư, tiểu thư đến đây có mục đích gì xin mời mới thẳng!
Từ lúc Quách Ngọc Như xuất hiện, Mizukune cũng thoáng biến sắc, nhíu mày cảnh giác nhìn Quách cô cô, đã lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác phải chịu áp lực từ một nữ nhân khác đến vậy.
“Nữ nhân này là...” Mizukune chớp chớp đôi mắt, nàng hiện tại nhớ ra được Hoa Nương từng úp mở nói với nàng rằng...
Dưới trướng của Đỗ Anh Vũ có quái vật!!
Hẳn chính là nói về người này!
Bàn chuyện với phụ nữ không phải sở trường của Tô Hiến Thành, thấy Quách Ngọc Như đến hắn cũng thoải mái nhượng lại vị trí cầm trịch, bản thân lui về tuyến sau ngồi nghe là được.
Khí thế mơ hồ của Mizukune không còn có tác dụng với Quách Ngọc Như, câu chuyện cũng không còn vòng vo mà đi thẳng vào tuyến chính, Mizukune vỗ vỗ bàn tay nhỏ làm hiệu, đám thuộc hạ của nàng từ bên ngoài nghe hiểu, liền mang theo một gã nam nhân trung niên tiến vào bên trong, ép quỳ xuống trước mặt đám người.
Gã này toàn thân bị trói chặt, mắt cũng bị bịp lại, mồm bị nhét giẻ, cố gắng thử dãy dụa một chút nhưng không có kết quả thì cũng đành im lặng chịu trận, bộ dạng tựa như cá nằm trên thớt.
Mizukune mỉm cười nhìn Quách Ngọc Như mà nói:
- Đây chính là thứ mà Đỗ Anh Vũ muốn ta mang về, dặn mọi người bảo quản thật tốt ha ha...
- Đây là? - Quách Ngọc Như nhíu mày.
- Hắn gọi Vu Mãnh...!là Hợp Phố Liêm Châu huyện lệnh.
- Mizukume nhấp một ngụm trà thơm, thoải mái đáp.
Tống quốc quan lại?
Tố Hiến Thành len lén hít lấy một ngụm khí lạnh, trong phòng chỉ có mình hắn biết rõ Đỗ Anh Vũ lên phía Bắc lần này không phải để đi buôn mà là mưu đồ chuyện khác, nay thấy tên quan viên nước Tống đang quỳ dưới đại sảnh, hắn liền đoán được mục đích của Đỗ tiểu tử hẳn là đạt được phần nào rồi.
Quách Ngọc Như thì có chút không hiểu, liếc mắt nhìn sang họ Tô ngồi cạnh, thấy hắn khẽ gật đầu liền quay lại, mỉm cười đáp:
- Nếu đã là sứ quân nhờ vả, vậy thì cảm tạ cô nương đường xa mang “hàng” tới.
Nữ nhân Nhật Bản lắc đầu, tiếu mị nói:
- Không phải cảm tạ, vì trong kế hoạch này có cả ta ở trong đó, nói đúng hơn chúng ta là người cùng hội cùng thuyền.
Vốn im lặng nãy giờ, Tô Hiến Thành đột ngột lên tiếng:
- Đỗ...!sứ quân là muốn lập “vành đai”?
Tô Hiến Thành muốn thử một chút xem lời nói của nữ nhân này là thật hay giả.
- Không sai? - Mizukune nhoẻn cười, sau thì chỉ vào bản thân, nói:
- Hắn đã mời ta trở thành một thành viên của Tập Đoàn Đông Hải, lập vành đai trạm đầu tiên chính là thành Hợp Phố.
Giới thiệu lại một chút, tiểu nữ Mizukune, thuộc gia tộc Taira, và là...
Đảo mắt qua đám người một vòng, nàng nói tiếp:
— QUẢNG CÁO —
- Và là một thành viên của Gokishichidō (Ngũ Kì Thất Đạo), phục sự Thiên Hoàng.
“Goki...” Phí Công Tín đứng làm hộ vệ nãy giờ, khi nghe thấy đối phương giới thiệu thì khuôn mặt nghệt ra tựa như vịt nghe sấm, không chỉ mình hắn mà toàn bộ người trong căn phòng đều có chút không hiểu Mizukune là đang nói cái gì.
Đương lúc Tô Hiến Thành cảm thấy bản thân cô lậu quả văn, muốn đối phương giải thích rõ ràng nàng là ai thì từ ngoài cửa, một giọng nói lạnh nhạt vang tới:
- Đông Doanh quốc Ngũ Kỳ Thất Đạo, quân hàm tương đương với Đại Việt Thuỷ Sư Đô Đốc, ban đầu lập ra mục đích để chống lại cướp biển.
Từ ngoài cửa, Lê Nghi Phượng khoan thai nện bước tiến vào trong phòng, Dương Đoan Hoa cùng Đoàn Thiên Hương cũng theo sau bước tới, Tô Hiến Thành nhìn thấy Đoàn tiểu thư cũng tới thì khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ, chỉ là đang có công chuyện nên không thể tiến tới chỗ nàng mà thôi.
“Ồ, lại có người đẹp tới, tên tiểu tử này diễm phúc thật không cạn...” Thấy có người hiểu chuyện, Mizukune cũng đưa mắt đánh giá một phen.
Khí chất của Lê Nghi Phượng phát ra tựa như một con phượng hoàng cao ngạo, hai người bốn mắt chạm nhau, Mizukune trong lòng đột nhiên nhảy lên một nhịp, hơi lảng tránh đi.
Để cho một người như nàng cảm thấy áp lực thật không dễ dàng, vậy mà trong ngày hôm này nàng ta hai lần bị hai nữ nhân khác nhau khiến cho kinh hãi, đây chính là lần đầu tiên.
Càng lúc Mizukune càng cảm thấy hang ổ của Đỗ Anh Vũ thật sự quá thú vị, thật sự muốn đào sâu đến tận rễ để thỏa tính hiếu kỳ trong lòng.
Khác với Quách Ngọc Như, Lê Nghi Phượng lại băng băng tiến về vị trí chủ tọa, đường hoàng ngồi xuống trước ánh mắt kinh ngạc của đám người, nàng liếc mắt nhìn Mizukune, nhàn nhạt hỏi:
- Tên kia...!hắn lại gây họa ở đâu rồi?
Nghe vậy, Mizukune cũng bật cười, đáp:
- Tống quốc, Quảng Tây đang bị hắn làm cho nháo nhào, nhưng chơi quá hăng hái, e rằng mạng nhỏ cũng quăng...
Đáy lòng thở dài một tiếng, Lê Nghi Phượng vốn chỉ muốn đến xem Đỗ Anh Vũ là có chuyện gì xảy ra, kết quả lại nghe thấy toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, xâu chuỗi với toàn bộ thông tin từ Hạc Vệ báo về, nàng liền cảm giác mình là đánh giá thấp độ điên cuồng liều mạng của con hàng này rồi.
Có lẽ đối với cả vùng Quảng Tây hiện tại, tháng Bảy cô hồn không phải ai khác mà chính là cái tay họ Đỗ này.
...
Tháng 7 gặp quỷ vốn chỉ là chuyện ma kể cho trẻ con, nhưng Lưu Quang Thế lúc này lại cảm thấy bản thân đúng là gặp quỷ.
Tiếng kèn lệnh héo hắt vang lên trong rừng khiến lòng người lạnh lẽo, nhưng âm thanh của vô số tiếng kèn lá đáp lại càng khiến cho nội tâm của hắn rơi xuống một nhịp.
Hắn ở Quảng Tây cũng đủ lâu để biết đang cho chuyện gì, không chần chờ thêm một giây nào hết, Lưu Quang Thế lập tức ra lệnh cho thuộc hạ:
- Tất cả, nhanh chóng lui binh!!!
Nhìn thấy chủ tướng của mình thất thố gầm thét, đám thuộc hạ của hắn mặc dù không hiểu nhưng vẫn tuân theo, ra lệnh đám binh lính nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
Chỉ là...
Khu rừng an tĩnh đột nhiên như sống dậy, tiếng sột soạt của cảnh lá khô càng lúc càng lớn, thấp thoáng bên trong là tiếng ve sầu kêu râm ran tựa như lời cảnh báo rằng mọi thứ đã chậm.
Từ bốn phương tám hướng, ẩn đằng sau những tán cây, hàng loạt những cái đầu nhô lên, hiện ra những khuôn mặt lạ lẫm, trong miệng của đám người này còn ngậm chặt những thanh gỗ hay phiến lá để giữ im lặng, hẳn là đã phục kích ở đây từ rất lâu.
Đám Tống binh thấy bỗng nhiên xung quanh mình mọc lên một đám người mặc áo vải màu chàm, một thân trang sức kì quái treo khắp người, bộ dạng cả đám đều hung ác nhìn chằm chằm về phía bản thân thì lòng liền sợ hãi.
Tiếng kêu ồn ào mỗi lúc càng tử nên rõ mồn một.
“Giết.”
“Báo thù.”
“Diệt Tống.”
— QUẢNG CÁO —
“...”
Đám người phục kích hô lên một vài tiếng Hán bặp bẹ khó nghe rồi như một đám người điên xách lên vũ khi lao vào đám người Lưu Quang Thế.
Một trận loạn chiên cứ thế mà đột ngột xảy ra không chút báo trước, đám quân phục kích gặp người là đấng giết, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội nói chuyện hay giảng giải lễ nghĩa gì cả.
Trong nhảy mắt, tính thế trở nên hỗn loạn khiến quân Tống có chút không biết đâu là lần.
- Cái này là người Tráng sao? - Một gã chỉ huy của Tống quân bối rối hỏi.
- Không phải, bọn hắn là...!người Dao! - Lưu Quang Thế khuôn mặt đanh lại, nghiêm nghị đáp.
Chỉ là hắn thật không hiểu nổi, tại sao đám người Dao này lại xuất hiện ở đây.
Chiến dịch lần này quân Tống là nhắm vào người Tráng, cùng với người Dao đâu có nửa xu liên hệ nào?
Cùng lúc dưới chân đồi đang có chiến sự xảy ra, phía trên đỉnh đồi, đám người Lưu Kỷ cũng đang tập trung ngó xuống, Lưu Quyền bản thân không chịu nằm im một chỗ, bò ra ngoài nhìn xem.
Khi thấy người Dao đang cùng với quân Tống giao chiến liền không khỏi kinh hãi, liếc sang nhìn Lưu Kỷ, dò hỏi:
- Tế Ti đại nhân, chúng ta cùng với người Dao có kết minh sao?
Người Tráng cùng người Dao xưa nay nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp vào chuyện của nhau, hiện tại bọn hắn lại được người Dao giúp sức, việc này khiến Lưu Quyền thật sự không hiểu nổi.
Lưu Kỷ lắc đầu, nhàn nhạt đáp:
- Không, chúng ta cùng bọn hắn không có kết giao liên hệ.
- Vậy tại sao?!
- Là vì bọn hắn muốn báo thù! - Đáp lời lần này không phải Lưu Kỷ mà là Chu Bá Thông ở phía sau.
Họ Chu lững thững đi tới, khuôn mặt phức tạp nhìn cảnh tượng bên dưới, thở dài nói:
- Đám Tống binh vì vận động chiến tranh đã cho người cướp đi lương thực, đốt phá lạng mạc, hủy gia viên của bọn hắn, vậy nên bọn hắn không phải giúp chúng ta, bọn hắn chính là đến báo thù!!
Lưu Quyền nghe xong thì nhíu mày càng sâu, hắn ngờ vực nói:
- Không đúng, đất của người Dao đa phần tập trung ở vùng Quý Châu phía Đông, còn Tống binh hành quân là từ Liễu Châu đi xuống, không có đi qua, làm sao có thể...!ách!!
Nói đến nửa chừng, Lưu Quyền chợt nhớ đến hàng đống lương thực mà hắn thấy ở bên trong Sơn động, giống như nhận ra một cái gì đó, họ Lưu dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Chu Bá Thông.
Chu Bá Thông bị người nhìn chằm chằm cũng không biến sắc, biểu lộ chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.
Khẽ thở dài, ánh mắt của Lưu Quyền lại nhìn xuống bên dưới, thấy người Dao xuất hiện càng lúc càng đông đảo, mơ hồ quân số còn áp đảo quân Tống thì khẽ nói:
- Để cho đám người Dao huy động lực lượng lớn có này, rốt cuộc là cướp đến bao nhiêu vậy?!
Chu Bá Thông bình lĩnh đáp lời:
- Không nhiều, nhưng đáng hận ở chỗ quân Tống bọn hắn còn một mồi lửa đốt luôn nhà thờ Tổ của người Dao, đói với bọn hắn mà nói thì thù này chính là không chết không thôi!!!
“Ách!! Coi như ta chưa từng hỏi đi!” Lưu Quyền rùng mình một chút, rồi lắc đầu cười khổ.
Bản thân Chu Bá Thông mặt ngoài thì an định, nhưng trong nội tâm cũng bứt rứt vô cùng, thầm an ủi rằng hắn chỉ nhận lệnh làm việc, kẻ bất nhân chính là người khác..