- Ngươi?!
Nghe thấy đề xuất của Đỗ tiểu tử, gần như đồng thời Nguỵ, Vi, Nông, Hoàng cả 4 người đều đưa mắt nhìn sang khiến Đỗ Anh Vũ có phần chột dạ, hắn bên ngoài mặt dày mày dạn vẫn rõ ra bình ổn, khẽ gật đầu, nói:
- Đừng hiểu nhầm, ta không nói là bản thân ta trực tiếp huấn luyện binh sĩ, các vị cũng biết nếu chỉ đơn thuần đưa ra một chút chủ ý ta còn có thể ra sức, còn huấn luyện bài bản thì tiểu tử ta cũng chỉ là tay mơ mà thôi, thế nhưng người của ta lại có kinh nghiệm huấn luyện bài bản, nói không phải khoe khoang chứ có một một người chính là bậc thầy trong vấn đến này nên các vị hoàn toàn sẵn tâm về chất lượng, ngoài ra chúng ta cũng có thể tổ chức các buổi diễn luyện quân sự, rất nhận là có thể giúp Tráng binh thông thạo những điều lệnh cũng nhiều quy củ từ cơ bản đến nâng cao...
Đỗ Anh Vũ giọng đều đều nói ra, nghe qua thì có vẻ dễ dàng hợp lý.
Nghe hắn thao thao bất tuyệt nội hồi, Hoàng Anh Huy cùng Nông Chí Hùng khuôn mặt dù không biểu lộ nhiều nhưng cũng có vẻ chấp nhận được ta tưởng này, chỉ duy Nguỵ Bàng khuôn dung hơi nhíu mày một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của họ Đỗ, nửa ngày sau mới mở miệng đáp:
- Chuyện này tạm thời để sau rồi tính!
- Tuỳ các vị thôi, ta thì thoải mái.
- Đỗ Anh Vũ nhún vai tuỳ tiện đáp, chỉ là trong nội tâm chửi thầm họ Ngụy đối với hắn quá mức cẩn trọng, hoàn toàn không cho hắn có cơ hội xen tay vào việc nội bộ của người Tráng.
Rõ ràng trong ấn tượng của lão Nguỵ thì Đỗ Anh Vũ hoàn toàn không đáng tin cậy, bất cứ lời nói này ý định nào của tiểu tử này đều cần phải đề phòng, thái độ này lão Nguỵ hiển nhiên không qua được mắt họ Đỗ khiến không khỏi thầm bĩu môi khinh bỉ.
Ngụy Bàng dường như chẳng quan tâm đến việc Đỗ Anh Vũ âm thầm bất mãn, hắn lập tức cùng mọi người ở đây chuyển sang một chủ đề khác.
Vấn đề quân sự chỉ là một phần bên trong những thứ mà Nguỵ Bàng muốn người Tráng thay đổi, đối với họ Ngụy thì cần phải đổi tử bộ khung, cự thể chính là cơ cấu điều hành toàn tộc đã quá cũ kĩ cùng thụ động, ảnh hưởng đến việc phát triển lâu dài sau này.
Cần phải đổi...
Phải có một bộ máy điều hành cụ thể chí tiết rõ ràng.
Việc này đám người ở đây đều tán thành, trước mặt lãnh đạo Tráng tộc vẫn là bọn hắn, thế nhưng oét bên trong nội bộ vẫn còn tồn tại một đám trưởng lão chỉ biết ngồi không hưởng thụ như sâu ròi đục khoét, Nông Chí Hùng có chút nóng nảy, trực tiếp vỗ bàn nói:
- Mẹ kiếp, được đà thắng thế, chi bằng chúng ta kiến quốc, trở về tụ tập tộc nhân theo mình về chúng một mối.
Ta kiến của họ Nông có phần kinh người những rõ ràng từ tưởng này không phải tức giận bộc phát mà ra, hắn chỉ là giả bộ giận dữ để đề xuất ra, đông thường cũng như thăm dò ý kiến của mọi người.
Có lẽ do ảnh hưởng từ Nông Chí Cao năm xưa mà từ tưởng lập quốc vẫn luôn ẩn ẩn tồn tại bên trong những người lãnh đạo của bộ tộc, không chỉ Nông Chí Hùng trực tiếp nói ra nguyện vọng muốn Tráng hợp thành một khối mà bản thần Hoàng An Huy cũng không lần ẩn ẩn nói đến việc danh bất chính thì ngôn bất thuận, muốn người theo mình cần phải có mục đích cụ thể, và cái thứ cụ thể ở đây chính là một quốc gia độc lập.
Đỗ Anh Vũ nghe xong không khỏi ngấy thơ vỗ tay khen hay, đột ngột quay sang hỏi:
- Tốt nha! Nhưng lập quốc thì phải có quân vương, vậy ai sẽ ngồi lên vị trí đó...
Khụ khụ...
Vấn đề này tương đối nhạy cảm, Đố tiểu tử lập thực vạch trần khiến lão Lưu họ khan một tiếng, nghiêm mặt nhìn hắn nói:
- Ngưoi im miệng, chuyện này để người lớn tính toán!!
- Không cho xem vào thì thôi! - Đỗ tiểu tử bĩu môi, tỏ ý không thèm quản.
Lão Nguỵ ngồi một bên cũng không khỏi bó tay với thằng nhóc này, không phút nào là không có mưu toan châm ngòi chia rẽ, nếu không phải địa vị của Đỗ Anh Vũ có tác dụng then chốt đối với Tráng tộc thì có lẽ lão Nguỵ hẳn là đã cho người chém hắn cái lần rồi.
Vấn đề lập quốc Lưu Kỷ lão nhân mặc dù không lên tiếng ủng hộ thế nhưng lão không phản bác thì đã đủ chứng minh là lão Lưu tán đồng việc này.
Vốn định bàn sâu thì lời nói vô tâm của Đỗ Anh Vũ đột khiến nhiên không khí trong phòng có chút lúng túng, Vi Oánh Phi vốn im lặng nghe ngóng thấy vậy thì nhoẻn miệng cười, xoa xoa bờ môi căng mọng, cười nói:
- Được nha! Như vậy ta sẽ thành nữ vương rồi, thoải mái đường hoàng chiêu nạp nam nhân vào bên trong hậu cung ha ha...
Thấy Vi thị lại bắt đầu lên cơn thần kinh, cả đám nam nhân lại lập tức ăn ý không thèm để ý đến nàng ta, trực tiếp đày ải vào lãnh cùng Đỗ Anh Vũ, hoàn toàn không quan tâm.
Ngụy Bàng ngẫm nghĩ một chút về tư tưởng của họ Nông rồi nói:
- Lập quốc nói thì dễ, làm mới khó, ta nghĩ việc này trước mặt chúng ta không cần quá vội vã, hiện tại tốt nhất chính là cao tường tích lương, chậm rãi xưng vương mới là thượng sách!
Đỗ Anh Vũ ngồi hóng hớt cũng gật đầu như thật, hiện tại Tráng nhân mới tiểu thắng được một cuộc, nếu lập tức tách ra độc lập như một quốc gia đừng nói Tống Triều, thậm chí Đại Việt của hắn sợ rằng cũng sẽ không để yên, một trận gió tạnh mưa máu nhất định sẽ diễn ra và hắn hoàn toàn không thấy người Tráng là có phần thắng.
Nông Chí Hùng không phải kẻ ngu, hắn tự nhiên hiểu, chỉ là điều này luôn là nguyện vọng của hắn từ lâu, họ Nông hiện tại cũng không còn trẻ, hắn chỉ mong trước lúc chết đi có thể hoàn thành nó.
Lưu Kỷ lão nhân trầm ngâm một chút, bàn tay gầy yếu nhăn nheo xoa xoa chỏm râu bạc, lão cảm thấy họ Nguỵ nói có lý liền trầm giọng nói:
- Lập quốc hiện tại không thể, nhưng giống như A Bàng đã nói, trước mắt chúng ta có thể dần dần thay đổi cơ cấu hoạt động như một quốc gia...
Ngụy Bàng gật đầu, thay thế lão Lưu nói tiếp:
- Tráng tộc xưa này ưa vũ dũng, nhưng nền tảng một quốc gia tồn tại đương nhiên không chỉ dựa vào vũ lực trên tay mà các lĩnh vực văn hoá, kiến thức cũng như cách thức quản lý là điều chúng ta không thể bỏ qua, thực tế đây lại chính là vấn đề Tráng tộc thiếu sót, việc này không có cách nào khác ngoài học tập...
Đột nhiên họ Ngụy bước mắt nhìn sang Đỗ Anh Vũ tưởng như người thừa, nói:
- Đỗ Sứ Quân, việc này Sứ Quân có thể giúp đỡ chúng ta hay không?
Đỗ Anh Vũ bất ngồi bỉ hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy họ Nguỵ hoàn toàn nghiêm túc liền nhíu mày, cẩn trọng hỏi:
- Giúp như thế nào?!
Ngụy Bàng nhìn Đỗ Anh Vũ ánh mắt mờ mịt, cả người thận trọng liền bật cười, nghĩ thầm “tiểu tử cả ngày đả kích người khác, hiện tại xem ngươi ứng phó ra sao”, hắn trực tiếp nói:
- Ta muốn gửi một ít đệ tử Tráng Tộc đến chỗ Sư Quân học việc quản lý, thông qua đó học hỏi kinh nghiệm, công tử dù sao cũng xuất thân quý tộc Đại Việt, dù trẻ tuổi nhưng kiến thức hẳn vượt xa đám võ biền chúng ta...
Mẹ kiếp!!
Đỗ Anh Vũ nghe xong không khỏi chửi thầm họ Nguỵ xảo trá, trước thì ngăn không cho hắn nhúng chàm vào quân đội người Tráng cũng thôi đi, hiện tại lại có ý đồ cho người tiến vào nội bộ của hắn, cái này không phải là muốn gậy ông đập lưng ông sao...
Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy cũng đưa mắt nhìn sang, chờ đợi Đỗ Anh Vũ trả lời thế nào.
Tình hình hiện tại Đỗ tiểu tử cũng không muốn mất lòng đám thủ lĩnh quân phiệt này, hắn tại Quảng Tây về sau muốn vùng vẫy tự nhiên cũng không tránh khỏi việc kiến quan đến bọn họ, tại chỗ lật bàn là không thể nào.
Thế nhưng chấp nhận cho người khác tiến vào nội bộ là tối kỵ, Đỗ Anh Vũ tự nhiên sẽ không đồng ý, đương lúc khó quyết thì chợt trong đồng hắn loé lên một ý tưởng, khuôn mặt trong sáng xinh đẹp mơ hồ hiện lên những vệt tinh quái, cong môi nói:
- Chuyện này kì thật không khó, thế nhưng các vị cũng biết chiến sự vừa mới xảy ra còn chưa nguôi ngoai, nếu để cho người Tráng tiến vào nội bộ quản lý tại Khâm Liêm thì e rằng sẽ xuất hiện một số vấn đề.
Mọi người đều biết hiện tại Quảng Tây chỗ của ta tụ tập người Tống nhiều nhất, nếu nhất thời không cẩn thận chỗ ta liền sẽ sinh loạn, từ đó ảnh hưởng đến toàn cục.
Hiện tại Tráng tộc chính ưu tiên sự ổn định phát triển, hẳn mọi người không muốn nội bộ Quảng Tây vô cớ lại có chiến hỏa chứ? Ta thì không sao cả, dù sao nơi này cũng không phải là địa bàn của ta, thế nhưng các vị hẳn không muốn chuyện này đâu nhỉ? Nên nhớ Tống quân phía Bắc đằng sau quan ải vẫn nhìn chằm chằm nơi này...
Nhẹ nhàng nói ra lý do thoái thác, Đỗ Anh Vũ không chờ đối phương có phản ứng liền lập tức nói tiếp:
- Thế nhưng ta biết một nơi có thể thoải mái giúp đỡ Tráng nhân hoàn thành việc này, hoàn cảnh nơi đấy cũng không tệ, ta có thể dẫn tiến một chút, nhưng nói trước muốn vươn lên thì phải dựa vào bản lĩnh của đệ tử Tráng tộc...
Ngụy Bàng nghe vậy liền đăm chiêu suy đoán ý đồ cũng như địa phương mà Đỗ Anh Vũ muốn nói, Hoàng An Huy thì ngược lại không cần nghĩ, trực tiếp hỏi:
- Nơi nào vậy?
Không để đám người chờ lâu, Đỗ Anh Vũ đường hoàng nhấp một ngụm trà, thẳng thắn nói:
- Đại Việt, Lạng Châu...!địa bàn của Thân gia...!hắc hắc, là đồng tộc hẳn các vị không có lạ.
Ách!
Nông Chí Hùng cùng Hoàng Anh Huy nghe xong thì không biết nói gì cho phải, Lưu Kỷ lão nhân cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, thậm chí đến Nguỵ Bàng lúc nghe Đỗ Anh Vũ đáp án cũng khẽ biến sắc.
Chỉ duy có Vi Oánh Phi có phần không tim không phổi, bà nương trực tiếp quệt miệng, ghét bỏ nhìn Đỗ tiểu tử, giọng bất thiện đáp:
- Chỗ đó thì thôi đi, Thân thị bọn hắn từ lâu đã không xem mình là Tráng tộc nữa rồi, bọn hắn lúc này tâm trí chỉ phụng sự Việt quốc của ngươi như một còn chó trung thành, bảo chúng ta mang người đến chỗ đó khác nào ném đá xuống biển, lập tức sẽ mất tăm mất tích.
Hắc hắc...
Ta biết mà!!
Đỗ Anh Vũ tự nhiên cũng đoán được phản ứng của mấy người này, nói về ngoại tộc trung thành với Đại Việt nhất thì họ Thân hiển nhiên đứng đầu, thậm trí bọn hắn còn trung thành với triều đình Đại Việt vượt xa các dòng họ gốc Việt khác.
Đã từng là Tráng tộc Giáp Thị thế nhưng từ sau ba đời kết thân với họ Lý của Thân Thừa Quý, Thân Thiệu Thái, Thân Cảnh Phúc thì lúc này Lạng Châu chỉ còn Việt Quốc Thân thị mà thôi.
Không phải tự nhiên mà bệ hạ tin tưởng giải cho bọn hắn làm chủ một nhánh bên trong Thiên Tử Bát Vệ của mình.
Mặc cho có chung gốc gác nhưng rõ ràng họ Thân cùng Nông, Hoàng, Vi, Nguỵ bốn họ này đã không còn tồn tại tiếng nói chung nữa rồi.
Đỗ Anh Vũ đưa ra đề xuất này không cầu mong đám người này tán đồng ủng hộ, thuần tuỳ chỉ là để nghẹn họng bọn hắn lại, trước để bọn hắn thấy khó mà lui, sau thì đường hoàng nói ra mục đích thật sự, hắn đảo mắt nhìn sâu vào mắt Nguỵ Bàng cũng như bốn người còn lại, thái độ không còn cợt nhả, khí thế theo đó tỏa ra, nghiêm túc nói:
- Việc này ta thấy có một cách giải quyết đơn giản nhất, không phải muốn Tráng tộc đệ tử học hỏi kiến thức cùng cách quản lý sao, chúng ta trực tiếp mở trường dạy bọn hắn làm quan không phải được sao? Tương tự như việc để cho Tráng tộc binh sĩ có thể hiểu quy chế quân đội, chúng ta trực tiếp mở lớp dạy quân sự, như thế cả đều sẽ được giải quyết.
- Muốn biết thì phải học, đó là quá trình không thể tránh được, từ cơ bản đến nâng cao đều phải trau dồi từng chút từ học từ lý thuyết cho đến thực hành...!một dân tộc muốn tự cường, giáo dục non trẻ phải đặt lên hàng đầu, các vị...!thấy thế nào!! Có thể tại chỗ tiến hành biểu quyết.
Lời nói nhẹ những trọng lượng không nhẹ, Đỗ Anh Vũ tự nhiên không có thúc ép, cứ để mặc cho bọn hắn từ từ tiêu hoá, bản thân hắn đĩnh đạc ngồi thưởng trà, trà mặc dù nhạt nhưng dư vị thì vẫn còn, Đỗ tiểu tử tâm trạng thoải mái nên vẫn có thể từ nó cảm nhận được vị ngon trong đó.
Ý kiến của Đỗ Anh Vũ được bọn hắn quyết định giơ tay biểu quyết, bất ngờ chính là người đầu tiên tán thành không phải là Lưu Kỷ mà lại chính là Nguỵ Bàng, tiếp xong là một mặt cợt nhả đong đưa Vi Oánh Phi...
Lão Lưu cũng không không nhanh không chậm giơ tay tán thành, họ Nông thì ngẫm nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi:
- Muốn dạy thì phải có giáo viên, kẻ nào sẽ tới dạy chúng ta...
Đỗ tiểu tử híp mắt, thấp giọng nói:
- Hắc hắc, ta là tóm được vài tên quan lại Tống Triều, cũng có thể từ Quảng Đông tóm lấy không ít thợ thuyền cũng như sĩ phu, nếu thiếu có thể tiếp tục bắt lấy, các vị thích lĩnh vực gì cũng có, từ bọn hắn có thể ép lấy kiến thức nuôi dưỡng các mầm mống trẻ tuổi của bộ Tộc, giá cả rẻ mạt, tuyệt không có lừa già dối trẻ...
Con mẹ nó!!
Tên này quả nhiên có tính toán từ trước!!
Đám người ở đây không khỏi chửi thầm một tiếng, thế nhưng cuối cùng vẫn đồng loạt giơ tay, biểu quyết thông qua.
Thấy tình huống này, Đỗ Anh Vũ không khỏi nhây, nửa đùa nửa thật cười nói:
- Chính ra chúng ta nếu có việc thì cứ đưa ra ý kiến rồi tiến hành biểu quyết thế này lại hay, cần quái gì quân vương hay thủ lĩnh, biểu quyết cho nó dân chủ, ha ha, thế này gọi là gì nhỉ, à đúng rồi, là quốc hội...
Mặc dù không hiểu Đỗ Anh Vũ phải lên cơn thần kinh lảm nhảm cái gì nhưng đám người từ đó trong đó lại nghe ngóng ra một số thông tin, mơ hồ nhìn nhau một chút, chỉ là mỗi người dường như ai cũng có toan tính riêng trong đó, nhất thời không ai nói ra câu nào.
Bọn hắn tiếp tục trò chuyện thêm một lúc thì nhận thấy đêm đã muộn, liền lục đục cáo từ trở về nghỉ ngơi, dù sao Lưu Kỷ, Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy đều là đường xa trở về, thân xác đã sớm mệt mỏi.
Đỗ Anh Vũ cũng ngoan ngoan đứng dậy, chuẩn bị ra về thì đột nhiên phía sau có một âm thanh nhu nhược mềm mại truyền đến.
- Tiểu công tử, đợi một chút!!
Ngoái đầu nhìn lại thì thấy Vi Oánh Phi kiều mị thướt tha không biết từ lúc nào đã đứng phía sau lưng hắn, mị mị cười nói:
- Bé con, theo tỷ tỷ đi ngủ thế nào...
Ách!
Chuyện gì?
Đầu Đỗ tiểu tử nhảy lên hàng loạt dấu chấm hỏi chấm.
Dù chưa biết bản lĩnh của nàng thế nhưng hung danh vẫn là loáng tháng nghe qua, Đỗ tiểu tử toàn thân hoảng thành một đoàn, tự nhận bản thân là gánh không được nàng, lập tức cáo lỗi rồi co giò chạy trối chết, chỉ là Đỗ tiểu tử chân ngắn vẫn là không thoát được khỏi ma chưởng, bị nàng một tay tóm lấy cổ áo, thuần thục cắp nách mang đi.