Một góc khác của điện Linh Quang.
Yến tiệc mùa thu, văn võ bá quan đều đến dự, tất nhiên sẽ không thể thiếu các con em quý tộc, tiểu thư công tử của các quan đại thần.
Coi như là một vòng tròn nhỏ hội tụ.
Người chủ tọa chỗ này chính là trưởng hoàng tử Lý Dương Quân.
Lý Dương Quân năm nay 13 nhưng khí độ bất phàm, tướng mạo cũng xuất chúng, dơ tay nhấc chân cũng có khí thế của bậc vương tử.
Hắn xen lẫn vào đám công tử dù lớn tuổi hơn hắn nhưng lại không gượng gạo chút nào.
Thậm chí còn nghiễm nhiên trở thành tâm điểm, chúng tinh truy phủng vờn quanh.
Nhìn điệu bộ cười cười nói nói của hắn, Lý Dương Côn ngồi một góc bĩu mỗi:
- Giả trang cái gì một bộ lão sói vẫy đuôi, thật sự là quá lố.....
Sau đó hắn quay sang nhìn Lý Dương Quang nói tiếp:
- Vị trí đó vốn dĩ là của Đại Ca, hắn cũng xứng.....
Lý Dương Quang cùng ngày thường cũng chẳng khác gì, có đổi đôi chút là áo giao lĩnh màu tím đen của hắn bình thường để phanh ngực, hôm nay kín đáo kéo lên một chút, tóc dài cũng đã buộc lại....
Uhm! Chỉ vậy thôi.
Lý Dương Quang nghe Lý Dương Côn cằn nhằn chỉ cười cười lắc đầu không đáp.
Dương Tự Minh ngồi bên cạnh cũng chỉ uống trà, không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Nhìn hai kẻ không tim không phổi, Lý Dương Côn có chút tức điên.
Ở phía bên trưởng hoàng tử Lý Dương Quân, hắn tay cầm theo ly rượu hướng tới một thiếu niên công tử, vỗ vai một cái làm thiếu niên kia giật mình.
Lý Dương Quân nâng ly rượu ý mời, miệng ha hả cười nói:
- Đào huynh sao lại ngồi khuất như thế, để ta phải tìm huynh khắp nơi.
Đào công tử bình thường cũng là thành viên năng nổ của hội công tử ca kinh thành.
Hôm này ngồi có chút xa lánh vì bản thân mất mặt xấu hổ.
Một bên mắt hắn bị người đánh sưng húp, thâm như gấu trúc nên không có mặt mũi gặp người.
Lúc nãy Dương Đoan Hoan nhập màn diện thánh, đi ngang qua còn không thèm nhìn hắn như thể hậu quả này không phải do nàng gây ra vậy.
Đào công tử cũng không dám làm gì nàng, chỉ biết nghiến răng ken két, hận không thể xé nữ nhân kia ra làm muôn mảnh.
Đang tưởng tượng những cách trả thù tàn nhẫn nhất thì Lý Dương Quân đến làm hắn bừng tỉnh, một tay cầm ly rượu, một tay che mặt đáp trả.
Đám tiểu thư quý tộc thì có vẻ như Đoàn Thiên Hương cầm đầu.
Thư hương thế gia, nhan sắc mĩ mạo, cử chỉ trang nhã, Đoàn Thiên Hương là chuẩn mực tiểu thư đài các mà mọi người hướng tới.
Nhưng từ lúc nhập tiệc đến giờ nàng luôn lưu ý một người.
Không phải nam nhân mà là một nữ nhân.
Chúng tinh truy phủng Lý Dương Quân cùng mặc kệ sự đời tiểu Hầu Gia Lý Dương Quang đều thỉnh thoảng cũng phải liếc về một phương.
Một thiếu nữ ngồi khuất ở một bên tựa như một đóa không cốc u lan.
Không phải là nàng bị đánh như Đào công tử.
Vì nàng quá diễm lệ khiến cho đám người có chút tự ti không dám đến gần.
Lê Nghi Phượng hôm nay cũng một phen ăn mặc trang trọng.
Áo lụa tứ thân lam nhạt, bên ngoài còn khoác một chiếc cẩm bào phục theo kiểu đối khâm màu xanh thẫm, trên có thêu liên hoa bạch hạc, tóc búi cài trâm ngọc cùng với khuôn dung họa thủy.
Nếu Đoàn Thiên Hương là mĩ nhân, Lê Nghi Phượng chính là nữ thần.
Khác nhau lớn nhất nằm ở khí chất, dù còn nhỏ tuổi nhưng từ nàng tỏa ra nữ nhân vận vị đều có đủ.
Đoàn tiểu thư vẫn còn hơi non một chút.
Nàng từ lúc đến đây luôn vậy, lặng lẽ yên tĩnh thưởng trà.
Chỉ duy nhất một lần khi Đỗ Anh Vũ tiến vào màn diện thánh là nàng có liếc mắt dõi theo.
Sau đó lại quay lại như trước, hoàn toàn một bộ mỹ nhân trong tranh thủy mặc, như thể mọi chuyện trên đời này chẳng liên quan gì tới nàng vậy.
- Tỷ, người xem ta bắt được cái gì này?
Lê Xuân Lan hét lớn ngay lập tức phá vỡ bức tranh phong cảnh đó.
Lê Nghi Phượng nghe tiếng kêu, khuôn mặt cũng phải lộ ra nét bất đắc dĩ, nàng quay ra nhìn thì thấy một thiếu nữ khuôn mặt bầu bĩnh đang tóm chặt lấy một tiểu la lỵ khuôn mặt bầu bĩnh khác.
Lê Xuân Lan ôm chặt lấy con mồi, vội vàng khoe khoang:
- Ha ha, lúc nãy ta thấy nàng chạy tới lén lút nhìn người, ta liền vòng ra đằng sau tóm lấy nàng.
Tỷ người nhìn xem, nàng thật giống một đầu tiểu bạch thỏ.
Lê Nghi Phượng tất nhiên không để cho muội muội làm loạn, nàng tiến lên dùng tay búng một cái làm tiểu quận chúa a ui một tiếng ngồi xổm ôm đầu.
Nhìn một dạng không có tiền đồ muội muội, Lê Nghi Phượng cũng phải chán nản lắc đầu.
Rồi quay ra nhìn sinh vật mắt tròn to long lanh nhìn nàng.
“Thật là giống một đầu tiểu bạch thỏ!”
Lần này nàng cũng phải công nhân, Lê Nghi Phượng hơi cúi người xuống, mẫu tính trong nàng cũng tràn lan, khuôn mặt lần đầu lộ tiếu dung, nàng hỏi:
- Tiểu muội muội tên gì?
- Muội gọi A Ly! - Tiểu la lỵ manh manh đáp.
Lê Nghi Phượng yêu chiều vuốt má nàng:
- Tiểu muội muội thật xinh đẹp.
A Ly lắc lắc đầu nhỏ:
- Tỷ tỷ mới thật xinh đẹp....
Một hồi sau, Lê Nghi Phượng trở lại chỗ dùng điểm tâm uống trà như cũ, chỉ là bên cạnh còn có một Lê Xuân Lan đang vật lộn cùng với A Ly có chút phá vỡ phong cảnh.
Nàng toan quay đầu nhắc nhở em gái thì bỗng cảm nhận từ bên kia có một ánh mắt sắc bén đang nhìn nàng.
Lê Nghi Phượng đưa mắt nhìn về hướng đó.
Nàng thấy một nữ nhân trên thân mặc đặc chế quan phục đang lạnh lùng nhìn nàng.
Lê Nghi Phượng và Quách Ngọc Như ánh mặt chạm nhau....
“Là nàng?”
“Là nàng?”
“Không thể nào!”
................
- Ngươi chính là người viết Nữ Nhân luận Đỗ Anh Vũ.
- Một vị thục phụ phi tần hướng về Đỗ Anh Vũ dịu dàng hỏi.
Dương Đoan Hoa đứng ở bên cũng thầm nhắc nhở:
- Là Thần Phi nương nương....
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền nghiêm chỉnh đạo mạo chắp tay đáp:
- Khởi bẩm Thần Phi nương nương, đúng là tiểu tử.
Thần Phi tuổi không trẻ nhưng bảo dưỡng khá tốt, trang dung nhã nhận hiền dịu, nàng mỉm cười hỏi tiếp:
- Ngươi tại sao lại viết nó?
“Vì muốn chồng ngươi chú ý đến ta!” Đỗ Anh Vũ trả lời trong lòng nhưng bên ngoài nói khác:
- Khởi bẩm nương nương, tiểu tử tuổi nhỏ nhưng cũng biết Đại Việt là rừng vàng biển bạc, tài nguyên trù phú.
Ta còn biết người dân Đại Việt khéo tay đa tài, đầu óc linh mẫn.
Tại một phương giàu có như thế, con người lại thông tuệ như vậy, phát triển vượt bậc là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu....chỉ hiềm một việc rằng dân ta quá thưa thớt, vậy nên bất cứ một nguồn lực nào đều là đáng quý...nữ nhân chính là một nguồn lực như vậy!
Mọi người nghe xong ồ lên một tiếng, nhưng vẫn im lặng chờ hắn diễn giải.
Nhân Tông vuốt râu, một dạng cười hiền lành chờ đợi.
Đỗ Anh Vũ hít một hơi sâu nói tiếp:
- Cổ có hai vị vương bà, có Triệu nữ tướng cầm quân ra trận.
Không xa còn có Ỷ Lan Thái Hậu đảm đương việc nước, họ đều là nữ nhân nhưng là bậc cần quắc không thua đấng mày râu.
Chứng minh rằng nữ nhân không chỉ có thể thờ chồng dạy con, nếu có người xứng chức hoàn toàn có thể giúp bệ hạ lo liệu một hai....
Đỗ Anh Vũ nhắc đến Ỷ Lan thái hậu, khuôn mặt Nhân Tông ý cười càng rạng rỡ.
Hoàng đế tại sao lại theo Nữ Nhân luận của Đỗ Anh Vũ mà ban chức tước cho Quách, Dương hai nữ?
Một phần vì nho giáo để cho hắn phật lòng, một phần cũng vì bên trong bài luận Đỗ Anh Vũ cực kỳ tôn sùng Ỷ Lan thái hậu.
Lấy mẹ hắn ra làm ví dụ, hắn làm sao mà phản bác!
Đỗ Anh Vũ cảm giác được sự đồng thuận nên thuận thế nói tiếp:
- Bẩm bệ hạ, nhà nông nữ nhân gieo trồng, thủ công có nữ nhân may vá, kinh thương nữ nhân cũng có thể làm trưởng quỹ.
Nông, công, thương nữ nhân đều có thể đảm đương.
Vậy tại sao Sĩ lại không thể? Tiểu tử viết luận không phải để đòi quyền lợi cho nữ nhân mà là đòi quyền lợi cho người xứng chức bất kể đó có là nữ nhân.
Quyền lợi luôn đi kèm với trách nhiệm.
Bệ hạ, nữ nhân cũng là con dân của người, tiểu tử chỉ xin cho họ một cơ hội! Mong bệ hạ minh xét.
Một tràng giang đại hải xem như nói xong, Đỗ Anh Vũ chắp tay vái.
Nhân Tông không đáp ứng, không chối từ, nhìn tiểu tử trước mắt một hồi rồi nói:
- Đỗ Anh Vũ, ngươi có biết tội?
Đỗ Anh Vũ hơi sững người, nhưng ngay lập tức đáp:
- Tiểu tử biết tội!
Nhân Tông cũng ngạc nhiên vì phản ứng của Đỗ tiểu tử, cảm thấy thú vị liền hỏi tiếp:
- Vậy ngươi có tội gì?
Đỗ Anh Vũ không kiêu không hèn mọn, nghiêm nghị đáp:
- Quân bảo thần chết, thần không thể không chết.
Nay Bệ hạ nói tiểu tử có tội, tức là tiểu tử có tội.
Nhân Tông nghe xong cũng phải bật cười, “thằng nhóc láu cá”, hắn thầm nghĩ rồi nói thẳng:
- Ngươi chống đối chư vị tiên sinh, vô lễ với lão sư, chẳng lẽ không phải là tội.
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền làm bộ thở dài, ánh mắt chuyển có chút mông lung đượm buồn.
Trong nhóm người ở đây, Dương Đoan Hoa cùng Lý An Bình là hai người rõ hắn nhất.
Con hàng này bán thảm chính là nghề tổ truyền.
Action!
- Bệ hạ, người không biết, từ sau khi người minh xét qua luận văn của tiểu tử, ban thưởng chức tước cho Dương tướng quân và Quách học sĩ.
Tiểu tử trong mắt các vị nho sĩ như cái gai trong mắt....chỉ muốn trừ đi cho thỏa lòng.
Tiểu tử chỉ là một tên nhóc mới vào kinh, nào dám đối với các vị tiên sinh bất kính.
Nói xong lời mùi mẫn, Đỗ công tử còn lấy tay gạt khóe mắt một cái, đáng tiếc là không có giọt nước nào, hắn nghẹn ngào nói tiếp:
- Tiểu tử xuất thân Đỗ gia cũng là thư hương thế gia, Nho đạo thấm nhuần.
Tôn sư trọng đạo, tiên học lễ hậu học văn tiểu tử tất nhiên hiểu rõ.
Đáng tiếc khắp nơi bị nhắm tới, khổ không có chỗ dung thân....
Lão nội thị đứng hầu bên cạnh có chút không nhịn nổi nữa, ho khan nhẹ một cái.
Nhân Tông nhìn tiểu tử này diễn xuất liền sợ ngây người.
Hồ sơ của Đỗ Anh Vũ hắn cũng đã xem qua, tiểu tử này chính là một dạng vô pháp vô thiên, giờ lại diễn như cả thiên hạ đều thiếu hắn.
- Người trước khi Thư Viện cháy bị phạt cấm túc? - Nhân Tông hỏi hắn.
- Dạ vâng! - Đỗ công tử đáp
- Tội gì?
- Tiểu tử tuổi nhỏ vô tri, hỏi câu không nên hỏi, nói câu không nên nối nên bị phạt vào tư quá phòng kiểm điểm bản thân.
Nhân Tông chính là muốn nói về vụ này, hắn đã từng xem qua hồ sơ, lúc đó suýt chút nữa không kìm được mà phun ra nước trà.
Nhân Tông tủm tỉm nói:
- Kể lại ngắn gọn sự tình cho ta nghe.
Nhớ! phải kể thật, không thêm bớt.
Ách! Chuyện nay!
Thật sự có chút khó nói....
Đắn đo một hồi, Đỗ Anh Vũ đành nói thật
- Tiên sinh hôm đó mắng tiểu tử là “ranh con không biết trời cao đất dày....”
- Sau đó thì sao? - Nhân Tông mỉm cười giục hỏi:
- Tiểu tử hỏi lại tiên sinh “Vậy ngài dạy ta trời là cao nhiêu? Đất là dày bao nhiêu?”, lúc đó tiên sinh chỉ biến sắc nhìn tiểu tử, tiên sinh cũng không đáp được!
- Kết quả thế nào? - Mọi người xúm lại hỏi Đỗ Anh Vũ cuối cùng câu chuyện.
- Tiểu tử nói “cũng đồng dạng ranh con như nhau, đại ca đừng cười tiểu đệ!”.
- Đỗ Anh Vũ có chút bất đắc dĩ đáp.
Cả không gian rơi vào khoảng không im lặng.
Đứa nhỏ này....thật sự là một dạng kỳ hoa!!
Nhân Tông cố nín cười, nhìn Đỗ Anh Vũ lúc này vẫn một vẻ đạo mạo quân tử, hắn nói:
- Thư Viện có phải là ngươi đốt?
Nhận hay không nhận!
Hai đáp án này trong phút chốc đều hiện lên trong đầu Đỗ tiểu tử.
Hắn cắn răng cược
Liều!
- Phải, chính tiểu tử đốt.
Mọi người xung quanh nghe chuyện đều ồ lên một tiếng, Nhân Tông tất nhiên là biết hết tất cả.
“Cũng coi như trung thực!” Hoàng đế thầm nghĩ rồi hỏi tiếp
- Ngươi tại sao đốt thư viện?
Đỗ Anh Vũ thẳng người, chắp tay cúi đầu, thẳng thắn đáp:
- Để tiểu tử có thể đứng ở nơi này diện thánh.
Mọi người nghe xong ai nấy đều choáng váng.
Nhân Tông cũng không ngờ đến đáp án này, đăm chiêu suy nghĩ một hồi liền hiểu ra.
Bệ hạ cũng có chút cười khổ:
- Người làm mọi thứ chỉ vì gặp trẫm sao?
- Vâng thưa bệ hạ!
- Vì sao?
- Nghe quân một buổi thắng qua mười năm đọc sách, tiểu tử muốn được nghe lời bệ hạ dạy bảo nên mới phải dùng hạ sách này....
Nhân Tông cảm thấy thằng nhóc này trả lời đáp án nào cũng có thể lôi hắn vào làm lý do, cả người ngán ngẩm, chỉ có thể lắc đầu sửa lại:
- Quân ở đây không chỉ Quân Vương!
- Đối với tiểu tử cũng không khác gì nhau! - Đỗ Anh Vũ đáp lại bằng giọng chắc nịch.
Một già một trẻ hai người nhìn nhau một hồi lâu, rồi Nhân Tông không nhịn được, chịu thua, bật cười nói:
- Tiểu tử ngươi, thật là.....thôi được rồi, niệm tình ngươi tuổi nhỏ, lại vi phạm lần đầu, trẫm phạt người đền bù tổn thất phí tổn cho Thư Viện, ngươi phục hay không?
Đỗ Anh Vũ nhanh chóng báo tạ:
- Tiểu tử phục!
.........
Chợt tử đằng sau lưng Đỗ Anh Vũ có tiếng nói phát ra:
- Bệ hạ, có tội phải phạt, nhưng có công vẫn phải thưởng.
Đỗ Anh Vũ ngoảnh lại, híp mắt nhìn.
Người tới là một trung niên soái tăng khoác cà sa trắng.
Nguyễn Minh Không tới rồi!
Mỉm cười hiền từ nhìn về phía Đỗ Anh Vũ cũng Dương Đoan Hoa, hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt hai người, chắp tay hợp chưởng hỏi:
- Cảm tạ hai vị đã ngăn Văn Minh sư huynh của ta lại, không để hắn sai càng thêm sai, lão nạp ở đây bái tạ.
Sau đó hắn khom người xuống, cực kỳ lễ độ.
Đỗ Anh Vũ muốn cản mà không được.
- Quốc sư....!- Nhân Tông cũng có chút giật mình.
Nguyễn Minh Không nhìn về phía Nhân Tông, miệng nói :
- Bệ hạ, thưởng phạt phải phân minh, tội lỗi của Phật Môn không thể xem nhẹ, mong bệ hạ sớm đưa ra phán quyết.
Nhân Tông có chút khó xử, đành nói:
- Chuyện này trẫm đã có suy xét, đợi sau cuộc chiến thì sẽ phán xử chuyện này, Quốc sư yên tâm.
- Vậy lão nạp xin đợi!
Hai người trò chuyện, Đỗ Anh Vũ vốn không tiện xen mồm, nhưng cơ hội chỉ có một lần, hắn không muốn bỏ lỡ.
- Bệ hạ, tiểu tử nghe lần này nghe nói bệ hạ ngự giá thân chinh, lòng muốn theo hầu nhưng chỉ hận tấm thân bé nhỏ, nay có một vật muốn hiến cho bệ hạ, cầu chúc bệ hạ sớm ngày khải hoàn.
Nhân Tông nghe vậy liền lấy làm tò mò
Tiểu tử này lại bày ra trò gì rồi?
Đỗ Anh Vũ xin phép được cho hạ nhân mang vào, Nhân Tông gật đầu chờ đợi
Một lát sau, Cao Viễn cùng Công Đàm được hộ vệ dẫn đường mang theo một chiếc hộp gấm bước vào điện Linh Quang.
Đỗ tiểu tử nhanh nhẹn chạy ra đón lấy.
Văn võ bá quan đều hướng mắt chú ý tới.
Nhân tông cũng cho hạ nhân kéo rèm xem Đỗ tiểu tử này tặng hắn vật gì.
Đỗ Anh Vũ mở hộp ra, bên trong là một thanh chiến kiến.
Chính là thanh kiếm mà hắn cùng Cao Viễn hôm đó đã đúc.
Không phải để cho hắn dùng.
Mà chính là để tặng Nhân Tông.
Đỗ Anh Vũ liền cao giọng giới thiệu:
- Thanh chiến kiếm này là tiểu tử cùng Cao công tượng ngày đêm rèn luyện, lấy sắt từ thiên thạch trên trời đúc thành.
Kiếm mang chiến vân, chém sắt như chém bùn.
Nay bảo kiếm tặng anh hùng, tiểu tử cầu chúc bệ hạ khai kì đắc thắng, vinh quang khải hoàn.
- Bệ hạ vạn tuế.
Đại Việt trường tồn! - Đỗ Anh Vũ kêu lớn rồi cúi đầu thật sâu bái.
Nhân tông nghe xong liền cảm thấy thư sướng, “đứa nhỏ này càng nhìn càng thuận mắt.” Hắn nghĩ
- Mang đến đây cho trẫm thưởng lãm.
Vừa nghe Nhân Tông nói, Đỗ Anh Vũ thuận thế nói:
- Bệ hạ, hôm nay ngày vui.
Nay có bảo kiếm này, để tiểu tử bêu xấu múa cho bệ hạ nhìn xem!
Hoàng đế cười lớn, nói tốt một tiếng rồi ra hiệu cho nhạc công đệm nhạc.
Tất cả tránh ra.
Đỗ công tử muốn trang bức rồi!
Đỗ tiểu tử nhẹ nhàng khoan thai rút ra thanh kiếm, mọi người nhìn lưỡi kiếm liền lấy làm kinh hãi.
Chiến vân của kiếm quá bắt mắt!
Đỗ Anh Vũ kiễng một chân, chân kia giơ nhẹ nhàng lên theo thế kim kê độc lập.
Hắn múa kiếm rất chậm, rất tập trung.
Tiếng nhạc hoà quện vào làm cho mọi thứ càng sinh động thu hút.
Hoa Nương ở đây chắc chắn phải trợn tròn mắt.
Đỗ công tử đang dùng vũ điệu mà hôm đó trong mộng cảnh nàng múa cho hắn xem.
Nay hắn dùng để múa kiếm.
Đỗ Anh Vũ thầm cảm tạ hằng ngày vung cuốc luyện tập, nếu không hắn cầm kiếm không thể nhẹ nhàng đến vậy được.
Càng lúc càng nhập tâm, hắn mở miệng tụng bài thơ Đại Phong Ca:
“Đại phong khởi vân phi dương,
Uy gia hải nội quy cố hương,
An đắc mãnh sĩ thủ tứ phương”
Quách Ngọc Như cùng Lê Nghi Phượng mắt nhìn không rời khỏi thiếu niên đang múa kiếm, bóng hình nhỏ bé cùng bóng hình to lớn năm đó cũng hoà vào làm một...
“Hắn....quả nhiên vẫn không đổi!” Các nàng thầm nghĩ!
Cả điện Linh Quang chú mục nhìn vào thiếu niên trước mặt, trong lòng tất cả đều hiện lên một câu nói
“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”
Sau một hồi.
Nhạc tắt.
Kiếm ngưng.
Đỗ Anh Vũ tiến tới trước mặt Nhân Tông hai tay dâng kiếm, miệng nói:
- Mời bệ hạ thưởng lãm!
Nhân Tông bước xuống, nhìn người, nhìn kiếm, hắn hỏi kiếm tên gì? Đỗ Anh Vũ rất biết điều nhu thuận, xin bệ hạ ban danh.
Nhân Tông cúi đầu, nhìn Đỗ tiểu tử một hồi lâu rồi đáp:
- Vậy kiếm này tên......
Anh Vũ Kiếm!
....................