Trần Kình lại đánh xe đưa Đỗ Anh Vũ rời khỏi Tây Xưởng.
Cho dù bây giờ hắn đã là Thánh Dực Vệ Tổng đội trưởng nhưng trách nhiệm đánh xe cho Đỗ công tử hắn chẳng nhường cho ai.
Hắn nói Tổng đội trưởng ai làm cũng được, nhưng xa phu của công tử ngoài trừ Trần Kình hắn ra không thể là ai hết.
Giao công tử cho kẻ khác hắn vạn lần không an tâm.
Đỗ Anh Vũ cũng mặc kệ tên gàn dở, Trần Kình hắn thích thì cứ để hắn làm thôi, không quan trọng.
Về gần đến nội thành, Trần Kình quay đầu hỏi vọng vào trong xe
- Công tử, bây giờ đi đâu.
Từ trong xe, một âm thanh lười biếng phát ra:
- Đưa ta đến cảng phía đông đi.
- Công tử có hẹn sao? - Trần Kình thắc mắc.
Đỗ Anh Vũ nằm trong xe, người có chút co quắp, khó chịu nói:
- Không có hẹn thì không được đến Đông cảng sao?
Trần Kình thấy công tử giận cũng không dám hỏi nhiều, một đường đánh xe.
Đỗ Anh Vũ đúng là không có hẹn gì.
Hắn cũng chẳng có việc gì ở đó hết, thuần tuý đi chơi giết thời gian.
Nội thành hắn đã sớm chơi chán.
Lý triều cổ đại các loại hình giải trí Đỗ Anh Vũ thật không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng cũng không có cách nào, nhập gia thì tuỳ tục.
Trừ khi tương lai hắn đứng lên làm ông trùm ngành giải trí.
Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân cũng có thể suy nghĩ về vấn đề này.
Tất nhiên không phải là hiện tại.
Hắn không có thời gian.
Dạo gần đây quá bận, Đỗ tiểu tử cảm thấy cứ mãi như thế này hắn một là sẽ kiệt quệ, hai là biến trở thành cái máy chỉ biết làm việc.
Mà cả hai Đỗ Anh Vũ đều không muốn.
Là một người bình thường, hắn cảm thấy đôi khi nên học cách buông thả, kệ mẹ sự đời.
Sắp tới Đỗ Anh Vũ sẽ phải sống kiếp trâu chó.
Vậy nên hôm nay hắn chẳng muốn làm gì hết.
Ra cảng ngắm chút phong cảnh.
Hít một ít khí giời.
Đơn giản chỉ như vậy.
....
Vừa đến Đông cảng, hai chủ tớ thuê một con thuyền nhỏ, chèo ra ngoài sông.
Đỗ Anh Vũ nằm ngả lưng trên sàn thuyền, cảm nhận bản thân trôi lênh đênh vô định trên mặt nước.
Hắn hướng Trần Kình hỏi:
- Tiểu tử nhà ngươi năm nay hắn 4-5 rồi nhỉ?
Trân Kinh nghe vậy ngô nghê cười, gãi đầu đáp:
- Hẳn cũng tầm đấy.
Đỗ Anh Vũ cười cái tên phổi bò này, sau đó thở dài nói:
- Ngươi từ lúc theo ta đã hơn năm trời chưa trở về, tìm cơ hội hôm nào về một chuyến đi, đừng để hắn cũng quên mất mặt ngươi!
Trần Kình chỉ cười không đáp, không nói bản thân sẽ về hay không.
Vợ con hắn ở quê.
Nói hắn không nhớ là nói xạo.
Nhưng lúc này công tử cần hắn nhất, hắn không thể dời công tử đi được...
Không khí bỗng nhiên trầm xuống.
Đỗ Anh Vũ cũng chẳng muốn nói chuyện, hắn đang tận hưởng sông Nhị Hà, tận hưởng cái dòng sông tạo nên vùng đất tráng lệ này.
Tận hưởng cái cảm giác mình tựa như chiếc lá bèo dạt trôi giữa dòng sông lịch sử.
Vậy mà đã 8 năm rồi!
Nhiều lần Đỗ Anh Vũ tưởng tượng rằng bây giờ nhắm mắt rồi mở mắt ra liền thấy bản thân quay về hiện đại liền sẽ thế nào nhỉ?
Vui vẻ sao?
Hẳn là có đi.
Đau khổ không?
Hẳn cũng không ít
Hắn thật lòng cũng chẳng biết rõ nữa!
Chẳng hiểu từ lúc nào hắn đã quen với sự xuất hiện của Công Đàm hay Trần Kình đám người.
Chấp nhận Đỗ Tướng cùng Phạm Quyên là cha mẹ mới của mình.
Mỉm cười khi biết rằng ở nơi này hắn cũng có nhà!
Nhà là gì?
Một đám người thân sống với nhau, nơi đó chính là nhà.
Hắn ở Lý triều đã có người thân rồi!
Đỗ Anh Vũ thầm nhủ trong lòng.
Thế giới hiện đại ơi! Ta sẽ không quên ngươi đâu.
Nhưng ta giờ đây là Đỗ Anh Vũ!
Ta giờ đây phải sống vì đám người thân của ta.
Thế giới hiện đại kia ơi!
Tạm biệt!
.....
Đỗ Anh Vũ bất chợt vùng dậy, sau thì cười lớn một hồi làm Trần Kình cũng giật mình tưởng công tử phát bệnh.
Xong rồi Đỗ Anh Vũ liếc mắt nhìn trên to xác, ánh mắt hắn lúc này không còn vẻ lười biếng ngày thường mà trở nên thông suốt, minh mẫn khó tả, khoé môi mỉm cười nói:
- Lão Trần, nếu mai sau ngươi làm gì có lỗi với ta.
Ta vẫn sẽ tha cho ngươi một lần!
Trần Kình giật mình, sau đó đanh mặt nói:
- Nếu lão Trần làm gì có lỗi với công tử.
Công tử có thể tha cho ta, nhưng lão Trần sẽ không thể tha cho chính mình!
Sau đó hắn buông xuống mái chèo, đứng thẳng người, chắp tay lại, thân thể to lớn khuỵu xuống quỳ một chân hô lên:
- Chúa công!!!
.....
Xe ngựa trở lại Minh Nguyệt biệt viện thì trời đã xẩm tối.
Đỗ Anh Vũ nhảy xuống xe, tâm trạng tương đối thoải mái.
Nút thắt trong lòng được mở.
Ngày mai sẽ là một ngày khác.
Bước vào toà phủ đệ quen thuộc, liền bắt gặp nhưng người quen thuộc.
Có cha con Lão Lý, có lão Cao mới chuyển tới, có Hoa Nương nhu mì đợi sẵn, có mẹ hắn.....
Mà khoan đã!!!
Chốt tô mát tê!!!!
“Sao mẹ ta lại ở đây????” - Đỗ Anh Vũ nhìn thấy bóng hình quen thuộc liền giật mình, vừa định quay đầu đi thì mẹ hắn quát lớn:
- Ranh con đứng lại!!!
Đỗ Anh Vũ nhanh chóng biến hoá khuôn mặt trở thành manh manh tiểu hài tử quay lại cười nói:
- Mẹ, sao người lại ở đây.
Phạm Quyên nhìn tiểu tử trước mặt, cười lạnh nói:
- Ta mà không đến chắc cả đời không thể nào gặp được ngươi nữa mất!
Nàng từ hôm chuyển nhà đến giờ đã hơn môt tuần lễ, vậy mà con trai nàng vẫn không có một dấu vết muốn trở về.
Không chờ đợi được nữa, Phạm Quyên tự thân xuất mã, giết tới tóm con hàng này trở lại.
Không hắn cũng quên mất lão mẫu của hắn cũng đã tới kinh thành rồi.
- Mẹ, ta cũng chuẩn bị vài hôm nữa liền trở về mà! - Đỗ Anh Vũ ngại ngùng nói nhỏ.
Phạm Quyên tất nhiên không chấp nhận thoái thác, nàng chỉ vào đống đồ dùng cá nhân của Đỗ Anh Vũ đã được bó buộc cẩn thận nói:
- Đồ đạc của ngươi ta đã lấy sẵn, hôm nay liền về!
Ách!
Đỗ Anh Vũ cứng họng không biết phải nói như thế nào.
Phạm Quyên quay lại nói với Lý Kế Nguyên vài lời rồi một tay cắp nách mang Đỗ công tử một mặt ai oán trở về.
Hoa Nương cũng lẽo đẽo mang đồ đạc theo sau.
Nàng bây giờ không diễn vai mặt lạnh nữa mà chuyển sang ôn nhu hiền thục, một dạng con dâu hiền thảo.
Đỗ tiểu công tử nhìn nàng một bộ này cũng không kìm được, khẽ mắng một câu
“Nữ trà xanh!”
.....
Đỗ phủ so với tưởng tượng của Đỗ Anh Vũ còn rộng lớn hơn.
So với Quách Phủ cũng không kém.
Quả nhiên triều đình Tân Quý!
Vừa mới lên kinh chưa bao lâu liền có nhà cao cửa rộng.
Loại này đãi ngộ làm có trai như Đỗ Anh Vũ cũng cảm thấy tương đối hài lòng.
...
Đỗ Tướng lúc trở về nhà lòng nơm nớp lo sợ, lúc bước vào còn ngó trước ngó sau, sợ phu hắn từ đâu phục kích lao tới thì cái eo già của hắn lại một trận đau khổ.
Đỗ Anh Vũ thấy lão cha bước vào nhà mà lén lút như trộm liền cảm thấy thú vị, rón rén đi ra phía sau rồi hù lão một tiếng.
- Cha!!!!
Đỗ Tướng giật nảy mình, cảm tưởng như mạng già đã đến hồi kết.
Ngoái lại nhìn thì thấy Đỗ tiểu tử đang chỉ vào hắn cười khà khà.
Đỗ Tướng liền phẫn nỗ quát:
- Thằng ranh con, hù cha ngươi gần chết.
Đỗ Anh Vũ liền nháy nháy mắt về phía lão cha, miệng hỏi thăm:
- Cha làm sao mà lén la lén lút vậy, lại làm gì có lỗi với mẹ rồi đúng không?
Đỗ Tướng cũng chẳng thèm trả lời, hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
- Mẹ của ngươi đâu?
- Ở trong phòng ngủ rồi.
Lúc nãy định chờ cha về cùng ăn cơm nhưng muộn quá nên ta cả mẹ ăn trước rồi.
Đỗ Tướng cũng gật gù, thầm nghĩ có tiểu tử này ở đây phu nhân hẳn không dám làm càn, nên yên tâm thẳng người đĩnh đạc trở về.
Đỗ đại nhân lập tức lấy lại phong độ của đại quan triều đình.
Đỗ tiểu tử không biết mình lại biến thành bùa hộ mạng của lão cha, thấy cha mình thái độ biến hoá nhanh chóng liền lắc đầu chẳng hiểu ra sao.
Đỗ tiểu tử liền mặc kệ, lại tiếp tục vừa đi thăm quan ngôi nhà.
vừa kết hợp tản bộ tiêu cơm.
Buổi tối Đỗ công tử ăn có chút no, lâu rồi không ăn đồ mẹ hắn nấu nên kìm không được.
Thời đại này các loại mắm muối hương liệu tương đối đơn giản.
Các món ăn cũng chẳng đa dạng, Đỗ Anh Vũ đã quen từ lâu.
Bình thường vì luyện võ nên cố gắng nhồi nhét ăn làm sao cho đủ chất.
Nay có mẹ hắn biết khẩu vị của hắn, hắn mới coi như được hưởng thụ một phen.
...
Hắn đi đến khu vực sân sau thì nhìn thấy một căn chòi gỗ, hẳn là của chủ nhân trước đây xây dựng.
Trong lòng tò mò liền nhanh nhẹn dùng Phi Ưng Bộ nhảy nhót một hồi tới tận đỉnh.
Cái chòi này cao hơn hắn nghĩ.
Đứng từ đây cũng có thể nhìn thấy Hoàng cung, nhìn thấy được Thăng Long thành nhà cửa san sát.
Đỗ tiểu tử nhắm mắt vươn vai như thể đang diễn lại cảnh kinh điển trong phim titanic!
Kỳ thật hắn đang cố tưởng tượng mình đang ôm cả thiên hạ vào lồng ngực.
Đang trong cơn bệnh trung nhị bùng phát, thì đằng sau có một giọng nói du dương nhu mềm làm hắn bừng tỉnh:
- Đêm nay ánh trăng thật đẹp!
Đỗ Anh Vũ quay lại nhìn chủ nhân của âm thanh liền sửng sốt.
Là nàng!
Lê Nghi Phượng cũng đứng ở trên một chiếc chòi gỗ khác, cách căn chòi của Đỗ Anh Vũ có vài thước.
Hai căn chòi thuộc về hai toà phủ đệ khác nhau, nhưng lại xây sát cạnh, thật đúng là kì lạ
Nhưng Đỗ Anh Vũ hiện tại không có để tâm đến điều kì lạ đó.
Hắn hiện tại chỉ quan tâm đến đến thiếu nữ trước mắt.
Lần trước chỉ gặp thoáng qua ở Tây Uyển lâm viên.
Cứ ngỡ ràng sẽ không thể gặp lại được nữa.
Thiếu niên khoé môi nhoẻn cười đáp lại:
- Đúng vậy, đêm nay ánh trăng thật đẹp!
Lê Nghi Phượng miệng ngọc môi son cũng tựa như hoa lên nở từng cành, từ từ nở rộ.
- Tiểu nữ Lê Nghi Phượng...!- Nàng hướng Đỗ Anh Vũ làm một cái Vạn Phúc hành lễ.
- Tiểu tử Đỗ Anh Vũ...!- Đỗ Anh Vũ cũng nhanh chóng chắp tay đáp lại.
Xong rồi cả hai nhìn nhau cười, gần như hướng về đối phương đồng thanh nói:
- Ra mắt công tử/tiểu thư!
Năm đó.
Lê Nghi Phượng 14 tuổi!
Đỗ Anh Vũ 8 tuổi!
Hai kẻ quyền lực nhất Đại Việt tương lai 20 năm sau.
Lúc này vẫn còn là thiếu nam, thiếu nữ
Chính thức gặp mặt nhau như vậy.
...