Nếu sau này, con trai hắn có hỏi hắn :”lão cha, lần đầu tiên tụ quân điểm tướng của ngài là như thế nào diễn ra?”
Đỗ Anh Vũ chắc chắn sẽ hoà ái trả lời :” ta con mẹ nó nào có biết?!”
Thật vậy, Đỗ tiểu tử là ở lọt thỏm giữa đám người, thứ hắn hiện tại nhìn thấy chỉ có eo và mông
Mà eo với mông của đám nam nhân thì có gì đáng nhìn?
Mẹ kiếp! Đúng đời!
Vậy nên hắn ngẩng đầu đứng nhìn trời mây, thở ngắn than dài, một lần nhìn chính là mấy tiếng đồng hồ, chân đã tê chua muốn quỵ.
Ngay từ sớm, trong quân tướng sĩ đã dần dần đi tới thao trường bên trong Long Trì, chỉnh tề xếp thành hàng, không có một chút nào hỗn loạn, toàn bộ thao trường, chỉ có sàn sạt bước chân bên trên cùng với áo giáp di động âm thanh.
Đỗ Anh Vũ lúc ánh mắt hướng về trong giáo trường quân sĩ nhìn lại, chỉ thấy một đám đông đảo quân sĩ nhanh chóng tiến vào tam đại trận doanh, hóa thành ba cái to lớn phương trận, không có nửa điểm ngả nghiêng.
Tại ba phương trận cũng chia làm 3 hàng chỉnh tề, hàng đầu tiên chính là thuộc về cấp bậc thống soái chỉ huy, ở nơi đó Đỗ Anh Vũ có thể nhìn thấy Quách bá bá của hắn đã sừng sững đứng đó, gươm giáp chỉnh tề.
Hàng thứ hai thuộc về cấp bậc tướng lĩnh chỉ huy, số lượng đông gần như gấp ba bốn lần hàng đầu, trong đó, tóc ngắn Bạch Loan bào phục Dương Đoan Hoa tựa như hạc trong bầy gà, cực nổi bật.
Đỗ Anh Vũ bản thân thuộc về nhóm thứ ba, nhóm đông nhất, cũng là chật chội nhất.
Từ đằng xa trên đài cao, có một nhóm hắc giáp chiến sĩ đẩy lên mười mặt trống trận cực lớn, trống là cao bằng người, nhìn qua liền thấy trọng lượng là cực năng, đứng đằng trước còn có mười tên mình trần nam tử tay cầm dùi trống đánh xuống, mười tòa trống trận đồng thời bị gõ vang, phát ra đinh tai nhức óc tiếng trống.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tiếng trống dồn dập vang không ngừng truyền ra, đến mặt đất đều vì thế mà hơi có chấn động.
Mỗi lần dùi trống gõ xuống, trái tim của Đỗ Anh Vũ cũng nhảy lên một lần.
Cả đám người xung quanh cũng dựng thẳng lên tinh thần, chăm chú quan sát Điểm Tướng Đài phía trước
Ngay khi tiếng trống cuối cùng chấm dứt.
Trên đài cao, Nhân Tông Bệ Hạ đầu đội miện quan, thân khoác cổn phục, uy nghi lộng lẫy dưới sự tháp tùng của đám vệ binh từ từ xuất hiện.
Lão nội thị đi bên cạnh bệ hạ, hướng về đám đông bên dưới cao giọng hô:
- Bệ Hạ giá lâm!!!
Cả đám tướng sĩ ngay lập tức khom mình đồng thanh đáp lại:
- Bệ Hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.!
Nhân Tông Bệ Hạ mỉm cười, liếc nhìn đám người bên dưới một vòng, sau cùng tuyên:
- Bình thân!
- Tạ ơn Bệ Hạ!
Dứt lời, đám người dựng thẳng sống lưng như thể đang bày ra uy mãnh để Bệ Hạ thưởng lãm.
Tầm nhìn của Đỗ Anh Vũ ngay lập tức cũng bị che lấp lại, Đỗ tiểu tử lúc này chính là xem TV chỉ có phần tiếng mà không có phần hình.
Đỗ tiểu tử hắn cảm thấy ngày hôm nay đến đây chính là bị ngươi khăm, mà trêu đùa hắn sợ rằng chẳng ai khác ngoài cái lão nhân đang đứng trên đài kia.
Nhân Tông Bệ Hạ chẳng quan tâm đến việc là có một tiểu tử dưới đài đang hận hắn nghiến răng nghiến lợi, Bệ Hạ hắn lúc này còn đang bận hướng tam quân đọc hịch văn.
Toàn văn Bệ Hạ nói:
- Trẫm nhận lấy cơ nghiệp của một tổ hai tông, đứng trên dân đen, coi triệu họ trong bốn biển đều như con đỏ, cả đến cõi xa cũng mến lòng nhân mà quy phụ, phương khác cũng mộ nghĩa mà lại chầu.
Vả xét dân động Ma Sa sống ở trong cõi của ta, động trưởng Ma Sa thì đời đời làm phiên thần của ta, thế mà nay kẻ tù trưởng ngu hèn ấy bỗng phụ ước của ông cha, quên việc tuế cống khiếm khuyết lệ thường phép cũ.
Trẫm vẫn nghĩ mãi, việc không đừng được, nay trẫm tự làm tướng đi đánh dẹp.
Nay các tướng súy sáu quân, các ngươi đều phải hết lòng, tuân theo mệnh lệnh của trẫm!
Hịch văn vừa dứt, nhóm tướng soái đứng đầu cũng tiến lên một bước, hướng về phía đài cao chắp tay tuyên thệ:
- Thần! Xin chiến! Mời Bệ Hạ ra lệnh!
Hai hàng phía sau cũng ngay lập tức hô theo:
- Mời Bệ Hạ ra lệnh!
Nhân Tông hô Tốt một tiếng sau thì cao giọng gọi:
- Quách Công Bình, Lý Càn Phong, Lê Bá Ngọc ở đâu?
Ba người được xướng tên lập tức đứng ra hô:
- Có hạ thần!
- Đông Đạo Thủy Sư lấy Quách Công Bình làm đô đốc, Lý Càn Phong làm giám quân, Lê Bá Ngọc làm hậu cần lương thảo! - Nhân Tông nhanh chóng sắp xếp các vị tri cho cánh thủy quân.
- Thần! Tạ ơn! - Ba người đồng thanh đáp lại.
Nhân Tông liếc mắt sang phương trận thứ hai, miệng rồng khai mở:
- Lưu Khánh Đàm, Lưu Vũ Nhĩ, Nguyễn Bá Độ ở đâu?
- Có hạ thần!
- Tây Đạo Bộ Binh Mã Kỵ lấy Lưu Khánh Đàm làm đô đốc, Lưu Vũ Nhĩ làm giám quân, Nguyễn Bá Độ làm hậu cần lương thảo!
- Thần! Tạ ơn!
Bệ Hạ dừng lại một chút, rồi tiếp tục hướng về phương trận thứ ba kêu gọi:
- Phan Điền, Vũ Cát Đái ở đâu?
- Có hạ thần.
- Ngự Long, Long Dực hai vị Điện tiền chỉ huy sử hộ vệ trẫm tả hữu, theo trẫm ngự giá thân chinh!
- Thần! Tạ ơn!
Ba phương trận nhóm ba quân đều đã nhận lệnh, nhưng khi nhóm người còn tưởng rằng Bệ Hạ đã tuyên xong thì bỗng Nhân Tông Bệ Hạ lại cất lời:
- Dương Đoan Hoa, Đỗ Anh Vũ ở đâu?
Ách!
Đỗ Anh Vũ nghe thấy liền mộng bức!!!
Sau đó hắn thấy cả đám người đều ngoái đầu nhìn hắn...
Bệ Hạ!
Ngài thật đúng là biết đùa!!
.....
Ngày hôm đó, Nhân Tông Bệ Hạ ngự thuyền Cảnh Hưng, từ bến Thiên Thu xuất phát.
Cờ xí rợp trời, gươm giáo rẽ sương, quân sĩ đánh trống reo hò, khí thế chính là trăm phần hăng hái.
Lúc thuyền xuất hành, ánh tà dương rọi lên từng ngọn sóng tựa như một con rồng vàng cũng uốn lượn theo quân, dân chúng hai bên bờ nhìn theo bóng thuyền đi, miệng hô lớn:
- Kim long cũng theo Bệ Hạ đi rồi, Bệ Hạ vạn thắng!
Một tiếng Bệ Hạ vạn thắng chính là vang khắp cả Thành Thăng Long!
Đỗ tiểu tử ngày đó cũng đứng nhìn theo, đến khi những chiếc chiến thuyền dần khuất bóng, hắn mới quay đầu trở lại.
Trên tay hắn còn cầm sắc lệnh của Bệ Hạ, phía bến trên có viết
Tây Đạo Hộ Lương Quân!
Phó Sứ!
Đỗ Anh Vũ!
Hai ngày sau xuất chinh!
....
Đỗ Phủ bữa cơm ngày hôm đó tương đối ảm đạm.
Phạm Quyên nhìn đứa con trai của nàng, bỗng dưng có chút đa sầu đa cảm rồi thút thít bật khóc.
Đỗ Tướng ngồi cạnh thậy vậy liền có phần sầu lòng, đập chiếc đũa xuống, hướng vợ của mình quát:
- Phu Nhân người khóc cái gì, hắn chỉ đi vận lương thôi, có phải thật ra trận đâu?
Phạm Quyên tất nhiên không nghe, lườm nguýt Đỗ Tướng cái hồi, miệng gắt gỏng:
- Ngươi thì biết cái gì? Hắn là con trai của ta! Phải theo quân đi xa, ta sót hắn không được sao? Hắn mới có bao nhiêu tuổi cơ chứ? Tại sao không phải là ngươi đi?
- Phu nhân....ngươi...
Đỗ Tướng bỗng nhiên dính đạn, râu tóc cũng dựng ngược, cả người run run không nói lên lời
Đỗ Anh Vũ thấy bậc phụ huynh lại sắp vì hắn mà cãi nhau cũng không thể cắm mặt vào ăn cơm được nữa, thở dài một tiếng rồi hướng Phạm Quyên khuyên nhủ nàng:
- Mẹ! Cha nói đúng đấy, kì thật lần này ta theo quân chỉ là học hỏi kinh nghiệm, đơn thuần là đi du lịch dã ngoại mà thôi.
Mẹ! người đừng lo lắng nữa, sẽ ảnh hưởng đến em gái của ta!
Phạm Quyên nghe vậy liền đỏ mặt, mắng hắn thằng ranh con.
Phạm Quyên nàng là có bầu! Mấy ngày trước y sư vừa đến kiểm tra thì mới biết.
Lúc mới nghe tin, cả Đỗ Phủ đều loạn thành một đoàn.
Đỗ Tướng cũng kể từ đó thường xuyên về nhà sớm hơn, đối với hắn hiện tại không gì quan trọng hơn vợ mình.
Đỗ tiểu tử khi biết tin liền phóng về Đỗ Phủ, câu đầu tiên liền khẳng định hắn là phải có em gái, Phạm Quyên cũng gật đầu tán thành nhất định phải là con gái.
Đỗ Tướng đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con một bộ thề thốt, khóe miệng hắn giật liên hồi.
"Ngộ nhỡ là con trai, không lẽ phu nhân là định nhét trở lại sao?" Lòng hắn nghĩ thầm nhưng không dám hỏi.
Đêm đó, Đỗ Anh Vũ chính là ngon ngọt ngủ say.
Hắn hôm nay làm một cái mộng đẹp, mộng thấy toàn bộ Đỗ thị gia tộc ở trong tay của hắn, nương tựa theo cùng Thái Tử Lý Dương Hoán quan hệ, nhảy lên trở thành toàn bộ Đại Việt đệ nhất môn phiệt.
Hắn mộng thấy Tây Xưởng của hắn càng làm càng lớn rồi lắc mình biến trở thành một tòa thương nghiệp đế quốc.
Hắn lại mộng thấy mình trái ôm phải ấp, một bên là Hoa Nương, một bên là Lê Nghi Phượng....Ách, sao Dương bà điên cũng ở đây!!!!
Đỗ Anh Vũ chảy nước bọt, cho dù là trong giấc mộng cũng ha ha cười ngây ngô.
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên "cạch cạch" tiếng mở cửa, đem Đỗ Anh Vũ từ trong mộng bừng tỉnh.
Đỗ tiểu tử lau nước miếng, mơ hồ nhìn về phía ngoài cửa, còn chưa kịp định thần thì một trận gió thơm ngào ngạt ập tới, một thân thể nhu mềm chui tọt vào chăn của hắn, hai tay thon kéo hắn trở lại trong chăn.
Hoa Nương môi nhỏ ghé sát bên tai hắn thì thầm.
- Ngày mai ngươi đi rồi! Phải rất lâu mới trở lại a?
Đỗ Anh Vũ bị thở vào tai có chút rùng mình gai người, ngẫm nghĩ một chút rồi quay sang đáp:
- Thật ra cũng không lâu lắm, khoảng 2-3 tháng gì đó ta liền về!
Sau đó hai người liền lâm vào trầm lặng, chẳng ai nói với nhau thêm câu nào.
Phải đến khi Đỗ Anh Vũ tưởng nàng đã ngủ, hơi cựa quậy người để nới lỏng "vòng vây" ra một chút thì nàng lại càng ôm chặt hơn rồi khẽ nói:
- Cứ để như vậy đi!
Đỗ tiểu tử nghe thấy vậy liền bó tay, thở dài đáp:
- Tùy ngươi vậy!
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ hắn liền dậy, rón rén tách mình ra khỏi đang hóa làm bạch tuộc Hoa Nương.
Lặng yên nhìn nàng một chút rồi không tiếng động rời đi.
Khi bước ra khỏi Đỗ Phủ, đường xá vẫn không một bóng người.
Đỗ Anh Vũ chán ghét cảnh lâm li bi đát, tiễn biệt chia lìa, cho nên lén lút rời đi đối với hắn là lựa chọn tốt nhất.
Sau cùng, hắn vẫn chắp tay hướng về Đỗ phủ, cúi đầu một cái, lòng thầm niệm:
"Cha! mẹ, A Vũ phải đi đây! Hai người ở lại bảo trọng!"
Vốn là muốn rời ai không ai biết, nhưng khi vừa ngẩng đầu quay lên, Đỗ Anh Vũ thì liền thấy một bóng dáng thướt tha yêu kiều đang đứng đợi sẵn ở cổng nhà bên cạnh.
Một đôi mắt phượng nhìn hắn chăm chú.
Đôi môi ngọc cũng nhẹ nhàng bật thốt lên:
- Công tử, lên đường bảo trọng!
....
Thăng Long - Tây thành.
Lúc Đỗ Anh Vũ trở lại thì thấy tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Một đám nam nhân oai hùng, quân trang võ bị đầy đủ đã xếp thành một phương trận vuông vức trước cửa soái trướng chờ lệnh.
Ở trong quân doanh, sau khi trải qua những ngày huấn luyện, tổng cộng Đỗ Anh Vũ sẽ mang theo 1500 quân lính và 2500 dân phu cho chuyến đi Tây Bắc lần này!
Vì nhập doanh quá muộn, nên Nguyễn Thanh Trúc mang theo 300 Nguyễn gia binh cùng Mâu Du Đô mang 300 Lê gia binh được xếp thành hai cánh quân độc lập.
Hai cánh quân này sẽ mang tính hỗ trợ là chính, Đỗ Anh Vũ hắn không có tính vào tổng số 1500 lính của hắn.
Vừa thấy Đỗ tiểu tử đến, cả đám binh sĩ liền tách đôi đội hình sang hai bên, chừa ra một con đường cho tiểu công tử tiến vào, miệng to nhỏ không ngừng hướng hắn gọi:
"Thiếu Soái...!"
Dương Đoan Hoa cũng đứng ở đó, nàng đã mặc sẵn chiến giáp, bên ngoài khoác Bạch Loan bào phục, bên cạnh có một ngọn thiết thương cắm xuống dưới đất, khoanh tay ôm trước ngực, sau khi thấy Đỗ Anh Vũ đến cũng mỉm cười hướng hắn gật đầu.
Đỗ tiểu tử nhanh chóng tiến lên đứng cạnh bên nàng, gần như ngay lập tức hướng nàng mở miệng hỏi thẳng:
- Hoa tỷ, ngươi từng nói mọi thứ trong quân đều để ta sắp xếp có đúng hay không?
Dương Đoan Hoa cũng chẳng chối, gật đầu ừ một tiếng, nụ cười tự tin vẫn hiền hiện trên môi, như thể nàng đối với mọi quyết định của Đỗ Anh Vũ đều một trăm phần trăm tin tưởng!
Được Dương Đoan Hoa khẳng định, Đỗ Anh Vũ cũng tự tin phần nào.
Hắn quét mắt phía về đám người bên dưới đang chờ đợi nãy giờ, chầm chậm mở miệng.
- Các ngươi....là dám theo ta sao?
Một đám đại nam tử nhìn nhau một hồi, sau đó thì cùng nhau cười lớn rồi hướng về Đỗ Anh Vũ quát lên:
- Dám!
Đỗ tiểu công tử nghe ra được đám binh sĩ khí thế hùng hồn, quả quyết theo hắn thì trong nội tâm vui sướng vô cùng.
Một tháng cùng đám binh sĩ sinh hoạt trong doanh, cuối cùng cũng đạt được sự tán đồng của bọn hắn, Đỗ Anh cảm thấy bản thân vất vả chính là không uổng phí.
Ngạo kiều Đỗ Anh Vũ mặc kệ nội tâm có mừng rỡ cỡ nào, vẻ mặt của hắn vẫn thản nhiên như không, khẽ gật đầu một cái, sau rồi quay sang ra lệnh cho Trần Kình đang đợi sẵn, hắn nói:
- Treo soái kì lên đi!
Trần Kình nhanh chóng chấp hành, hắn cùng vài tên binh sĩ khác treo lên ba tấm soái kì.
Soái kì chính giữa treo cao nhất, một mặt ghi Tây Đạo, một mặt ghi Hộ Quân!
Lá cờ chữ Dương đặt bên trái, Lá cờ chữ Đỗ treo bên phải.
Trong đó lá bên trái còn ghi thêm : Thông Điện!
Lá bên phải là hai chữ : Thượng Lâm!